Mục lục
Cửu Thiên Liên Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kì ai khi bị ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Đoàn Tử nhìn chằm chằm như vậy đều có thể dễ dàng cảm nhận được, cậu bé kem que nhanh chóng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, từ sau lưng truyền đến từng đợt lạnh run cả người. Mặc dù xung quanh chẳng hề có ai, nhưng cậu vẫn cảm giác mình như một chú gà con đang bị thợ săn theo dõi chỉ chờ bị xâu xé ra thôi vậy.

Cảm giác thật… thật khủng khiếp a!

Cậu bé kem que nhịn không được mà run lên bần bật, cảm giác rất rõ ràng rằng đang có một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình không thôi, chẳng lẽ chính là gã xấu xa chuyên lừa gạt mà bà nội vẫn hay nói sao?

Cậu đánh bạo nhìn thử phía trước, không hề thấy gã xấu xa lừa gạt cho cậu ăn kẹo mà chỉ thấy một búp bê đẹp đẽ tròn tròn trắng nõn như gốm đang nhìn mình.

Thật… thật xinh đẹp, thật dễ thương a.

Lớn đến chừng này, mà cậu bé kem que còn chưa nhìn thấy đứa bé nào xinh đẹp như vậy, so với hoa khôi giảng đường cậu từng nhìn thấy trong trường còn đẹp hơn rất nhiều rất nhiều lần.

Tiểu oa nhi một mình đứng ở đây, bên cạnh không có người lớn, lẽ nào là lạc đường sao?

Từ nhỏ đã được dạy phải lấy việc giúp người làm niềm vui, Cậu bé kem que nhanh chóng cầm kem chạy tới bên cạnh Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử nho nhỏ lùn lùn theo cậu bé kem que chạy tới gần mà ngẩng đầu lên, đường nhìn như bị dính vào cái kem cậu bé đang cầm trong tay, kéo thế nào cũng không ra.

Lần đầu thấy một em bé dễ thương như vậy, mặt cậu bé kem que ửng lên, đánh bạo ấp úng nói: “Xin… xin chào, nhóc… nhóc lạc đường à?”

“Đói…” Tiểu Đoàn Tử chảy nước miếng, ngẩng đầu, dùng ngón tay dính đầy nước miếng chỉ về phía cây kem bị cắn hai cái trong tay cậu bé, “Muốn, ta muốn!”

Tiểu Đoàn Tử dùng đôi ba từ ngữ để biểu đạt chuẩn xác mà trực tiếp nhu cầu trong lòng nó.

“Nhóc thích cái này sao?” Cậu bé kem que liếm liếm môi, nhìn cây kem bị mình cắn mắt hai miếng, hoá ra búp bê dễ thương này muốn ăn kem sao?

Tuy rằng cây kem này là do cậu dùng toàn bộ tiền tiêu vặt mấy hôm nay mới mua được, tuy rằng cậu cũng rất rất thích ăn kem, nhưng búp bê dễ thương trước mặt này hình như thực sự rất muốn ăn, cậu không thể ích kỉ như vậy đúng không? Bà nội đã từng nói, phải lấy việc giúp người làm niềm vui, nhiệt tình giúp đỡ mọi người.

Nuốt nuốt nước miếng, cậu bé kem que nhìn cây kem trong tay thêm một lần cuối cùng, sau đó dứt khoát không do dự đưa kem cho Tiểu Đoàn Tử, trên khuôn mặt thuần phác lộ ra nụ cười xán lạn: “Đây, cho nhóc, kem ăn rất ngon nha!”

“Nga…” Tiểu Đoàn Tử đưa bàn tay nhỏ bé ra chuẩn xác từng li tiếp nhận cây kem, bàn tay tuy bé nhưng Tiểu Đoàn Tử vẫn vững vàng nắm chặt kem trong tay, cúi đầu vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm, trên mặt lộ ra nụ cười cực kì thoả mãn, nụ cười này lập tức cũng lây sang cậu bé kem que, thấy Tiểu Đoàn Tử ăn vui vẻ như vậy, Cậu bé kem que cười đến ngọt ngào.

“Mẹ nhóc không ở bên cạnh sao?” Cậu bé kem que kéo tay kia của Tiểu Đoàn Tử, dẫn Tiểu Đoàn Tử tới bên cạnh bồn hoa tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Tiểu Đoàn Tử cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình bị cậu bé kem que nắm, vừa liếm kem, trong mắt vừa lộ ra một tia mới mẻ, bàn tay này ngoại trừ bị ba và cha nắm qua, thì đây là lần đầu tiên nó bị một phàm nhân bình thường nắm, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.

Hoá ra, không phải phàm nhân nào cũng bẩn như vậy nha! Tiểu Đoàn Tử thầm nghĩ.

Rõ ràng là Tiểu Đoàn Tử kế thừa đầy đủ thái độ miệt thị bẩm sinh của phụ thân nó, nếu như để Lâm Cửu biết, chỉ sợ Lâm Cửu sẽ lập tức đập vào tường mất.

Nghe thấy câu hỏi của cậu bé kem que, Tiểu Đoàn Tử lắc đầu, tuy nó không thích nói chuyện với ai ngoài cha và phụ thân, nhưng nam hài nay cho nó kem, Tiểu Đoàn Tử cũng không ngại trò chuyện với nam hài tử này.

“Chờ ăn kem xong, chúng ta cùng đi tìm chú cảnh sát nha, chú ấy sẽ tìm mẹ giúp nhóc, nhóc đừng lo lắng nga!” Cậu bé kem que thiện lương đang muốn an ủi Tiểu Đoàn Tử ma quỷ tà ác.

Tiểu Đoàn Tử ngồi trên bồn hoa lắc lư đôi chân nho nhỏ, không biểu lộ chút xíu nào là khẩn trương và khổ não của hài tử đi lạc, mà trái lại nhàn nhã như đi chơi.

“Mẹ, không có.” Cái miệng nhỏ nhắn dính một vòng bọt kem trắng phát ra thanh âm non nớt: “An Chi không có mẹ.” Nó chỉ có phụ thân và cha thôi.

“A… hoá ra nhóc cũng không có mẹ sao?” Nghe thấy lời Tiểu Đoàn Tử vừa nói cậu bé kem que lập tức vì hài tử dễ thương này và cậu đều không có mẹ mà cảm thấy thương tâm, tiểu hài tử này xinh đẹp khả ái như vậy, cư nhiên cũng không có mẹ, thực sự rất đáng thương.

Sao cậu lại ngốc vậy chứ, cư nhiên lại nhắc tới chuyện thương tâm của tiểu hài tử đáng yêu này!

“Không sao, anh cũng không có mẹ, thế nhưng bà nội rất thương anh!” Gãi gãi đầu, cậu bé kem que muốn nói gì đó an ủi Tiểu Đoàn Tử, “Nhóc… nhóc xinh đẹp, lại ngoan như vậy, nhất định cũng sẽ có người thương yêu nhóc!”

Nhưng Tiểu Đoàn Tử vẫn bộ dáng chẳng thèm quan tâm, tiếp tục lắc lư đôi chăn nhỏ, cắn kem, dù sao nó đã có cha và phụ thân tốt nhất trên đời rồi.

Mặc dù mới đây không lâu, vị phụ thân tốt nhất của Tiểu Đoàn Tử đã bỏ nó lại chỗ này, chạy mất tiêu đi tìm Lâm Cửu để chơi mấy trò vận động kịch liệt.

Có trời mới biết Diệt Thiên không phải cố ý nha, dù sao nếu có Tiểu Đoàn Tử đi theo bên cạnh, hai nam nhân nào đó sao có thể trải qua được thế giới của hai người chứ.

Mặc dù… trên thực tế tiểu tử nào đó đã sớm thấy hết cái gì nên thấy cái gì không nên thấy rồi.

“Nhóc… tên nhóc là An Chi sao? Thật hay nha, anh… tên anh là…” Lúc cậu bé kem que đang ấp a ấp úng định nói tên mình ra, cách đó không xa đã đi đến một toán côn đồ, thoạt nhìn cũng chỉ mới tầm trên dưới mười hai mà thôi, vừa trêu đùa nhau vừa đi về hướng này.

Thấy nhóm người kia, cậu bé kem que lập tức nắm lấy tay Tiểu Đoàn Tử, vội vội vàng vàng nói: “Chúng ta đi mau, nhanh lên!”

“Yêu! Đây không phải tên tiểu dã loại sao? Ha ha, tiểu dã loại ở đây làm gì, còn không mau về nhà giúp bà nội mày đi nhặt rác, tao đang có một cái chai nhựa không nha, mày có muốn không a!” Đã sớm nhìn thấy cậu bé kem que, mấy tên côn đồ hùng hùng hổ hổ chạy tới vây lấy cậu bé kem qua đang chuẩn bị kéo Tiểu Đoàn Tử bỏ chạy.

Một tay bị cậu bé kem que nắm chặt, tay kia cầm kem, Tiểu Đoàn Tử như chuyện gì cũng không biết vẫn cúi đầu tiếp tục ra sức chiến đấu với cây kem của mình.

Cậu bé kem que đương nhiên không thể bình tĩnh như Tiểu Đoàn Tử được, thấy mấy tên cồn đồ thường ngày vẫn hay bắt nạt mình mặt lập tức trắng bệch ra, mím chặt môi nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi không phải dã loại!”

“Không phải dã loại thì sao lại không có mẹ? Oa, nghe nói ba mày bị nhốt trong tù nhỉ, hắn nhất định là một tên xấu xa chuyên làm chuyện bất lương ha! Ha ha!”

“Nhìn bộ quần áo này, thực sự là thối chết đi được, nhất định là do bà nội kia của mày nhặt từ đống rác về cho mày ha, ngô… thối quá! Thối quá!”

Mấy tên côn đồ thay nhau chế nhạo cậu bé, vừa khoa trương bịt mũi mình.

“Di, đưa bé này ở đâu ra? Tao biết rồi, nhất định là tiểu dã loại lừa gạt tiểu hài tử, thật là xấu a, chúng tao đi tố giác với thầy giáo, báo cho cảnh sát, để mai thầy giáo mắng chết mày còn đánh mày, ném luôn cả mày vào ngục giam cùng với ba mày!” Thoáng nhìn qua Tiểu Đoàn Tử bên cạnh cậu bé kem que, tên côn đồ đi đầu lớn tiếng rêu rao.

“Không phải, tao không phải! Bọn mày không được nói lung tung!” Cậu bé kem que khó lòng giãi bày, chỉ có thể vội đến độ mặt một hồi đỏ một hồi trắng.

“Còn nói không phải, cái loại người nghèo kiết xác như ngươi sao có thể quen biết được với thằng nhóc này, mày không thử nhìn xem quần áo trên người nó là loại mà tên nghèo kiết xác như mày có thể mặc được sao?” Mấy tên côn đồ thường ngày hay ỷ vào nhà có tiền chuyên bắt nạt bạn bề trong trường, ít nhiều gì thì cũng biết quần áo nào tốt, quần áo nào đểu.

Quần áo trên người Tiểu Đoàn Tử đã được Diệt Thiên tuyển chọn kĩ càng, dù có là thằng ngốc cũng phải nhìn ra nó không hề rẻ, mặc dù cậu bé kem que ngay từ đầu căn bản là không nhìn ra.

“Tôi… tôi thực sự không phải, cậu bé đi lạc, tôi muốn dẫn cậu bé đến chỗ cảnh sát.” Cậu bé kem que cắn môi, uỷ khuất giải thích với mấy tên côn đồ không biết nói lí.

“Hừ, ai sẽ tin lời mày nói, nếu cảnh sát biết mày là con trai của tội phạm nhất định sẽ nhốt mày lại, nhưng…” Tên đầu lĩnh đi ra phía trước, cười nói với cậu bé kem que, “Chỉ cần mày nghe lời tao, tao sẽ không giao mày cho cảnh sát.”

“Tôi không tin, bà nội nói, cảnh sát sẽ không bắt tôi!” Cậu bé kéo tay Tiểu Đoàn Tử lui một bước về phía sau.

“Hừ! Trương Nhất Bình, tao nói cho mày biết, nếu mày không nghe lời tao, ngày mai tao sẽ nói ba tao rằng mày đánh tao, để hiệu trưởng đuổi học mày, để thằng bố ma quỷ của mày cả đời đều phải sống trong ngục giam!” Tên côn đồ hùng hổ nói, vừa đưa tay ra muốn bắt Trương Nhất Bình.

Trương Nhất Bình vội vã lùi ra sau, chẳng qua phía sau lại đúng ngay bồn hoa, tên côn đồ túm được cổ cáo của Trương Nhất Bình liền kéo người về phía trước, Trương Nhất Bình lập tức té nhào trên mặt đất, cũng liền kéo theo cả Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử nhất thời không đứng vững làm kem rơi xuống đất.

“Ô ô ——” Trề môi ra, Tiểu Đoàn Tử tức giận trừng mắt nhìn về phía mấy tên thủ lĩnh, tên kia đang vui vẻ vươn tay sờ sờ mặt Trương Nhất Bình, không hề biết rằng tai vạ sắp ập xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK