Thấy một màn như vậy, Lâm Cửu thiếu chút nữa từ trên ghế ngã lăn xuống, kia không phải là quyền pháp Vân Nhiễm dạy y để cường thân kiện thể sao? Tiểu thối miêu này tặc tính không đổi cư nhiên dám học trộm!
Có điều… mèo mà cũng biết luyện quyền sao, mèo con bình thường làm sao mà học người luyện quyền được. Tiểu thối miêu mỗi ngày hết kén ăn lại tham ngủ, còn thường xuyên ăn vụng linh tuý y vất vả thu thập, con mèo này thật là mèo sao? Cũng quá bại hoại thanh danh khả ái của mèo đi.
Đáng tiếc đến tận lúc trận đấu chấm dứt Lâm Cửu cũng không nhìn thấy tiểu thối miêu hay Diệt Thiên đâu, Hoàng Phủ Thiên Hách bên cạnh như ngưu bì đường dán chặt y không cho y thoát thân tìm bọn họ, chỉ có thể đợi buổi tối lặng lẽ trốn đi.
Đêm khuya trên đường yên tĩnh lạ lùng, ngẫu nhiên có người gõ mõ điểm canh đi qua, một mạt hắc ảnh xẹt qua trên nóc nhà, lặng yên không một tiếng động tiến nhập vào một toà hậu viện của Cửu Thiên Khách Điếm, không biết có phải trọng viện này có một nhân vật không tầm thường trụ lại hay không, phụ cận đều không có người trông coi.
Giống như lần trước, giữa đêm, Lâm Cửu lẻn vào Cửu Thiên Khách Điếm, có điều lần này thay đổi một thân y phục dạ hành màu đen.
Trong viện không một bóng người, tiểu hoà thượng đầu tròn cùng Diệt Thiên cũng không biết đi đâu, nhưng lại phát hiện một phong thư đặt trên bàn, trong thư Diệt Thiên nói có việc phải rời đi mấy ngày, còn những cái khác cũng không thấy nhắc đến.
Bức thư này thật đúng là phù hợp với tính cách của Diệt Thiên, có điều tên kia gặp chuyện gì mà phải rời đi nhỉ? Lâm Cửu than nhẹ một tiếng, gần đây có phải y đã hơi để ý quá mức đến tên đại ma đầu kia rồi không.
Đưa tay đem thư vo thành cục khẽ nắm chặt, một lũ tro tàn từ đầu ngón tay chậm rãi rơi lả tả, xoay người đi về phía phòng mình.
“Thối miêu chết tiệt quả nhiên ở trong này.” Đi vào trong phòng, Lâm Cửu liếc mắt một cái liền nhìn thấy một con mèo mặt thối thối dạng tứ chi vẻ mặt lười biếng nằm trên giường y, bước qua, Lâm Cửu túm lấy cái lỗ tai của tiểu thối miêu, khiến tiểu thối miêu đang ngủ say phải thức dậy: “Thối mặt miêu! Ngươi đứng lên cho ta! Mau đứng lên!”
“Ngao ô!” Phàm nhân đáng ghét, cư nhiên dám làm phiền bổn vương ngủ!
Tiểu thối miêu tức giận đạp đạp vài cái giữa không trung, giãy khỏi trói buộc của Lâm Cửu nhảy lên giường, cao ngạo liếc nhìn nam nhân, hai cái chân đầy thịt vừa động, xoay người đem cái mông hếch về hướng Lâm Cửu tiếp tục “ngủ” —— mới là nhắm mắt lại mà thôi.
“Gia hoả nhà ngươi, còn dám cáu kỉnh với ta?” Nhìn bộ dáng cáu kỉnh của tiểu thối miêu, Lâm Cửu nhịn không được nở nụ cười, ngồi bên giường duỗi tay nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ lông đen bóng mượt mà của tiểu thối miêu, “Thật là, Diệt Thiên sao không mang theo ngươi đi?”
“Ngao ô!” Đừng nhắc đến cái tên ma đầu đáng ghét kia trước mặt bổn vương, ngươi là tên phàm nhân thuỷ tính dương hoa.
Tiểu thối miêu giãy thoát khỏi tay Lâm Cửu, lại tiến lên phía trước vài bước nằm sấp xuống.
“Tính khí cũng không nhỏ a, Diệt Thiên đi rồi sau này sẽ không có ai uy ngươi ăn đi? Ngoan nào, phải làm một chú mèo ngoan, đừng nóng nảy như vậy, ta mang ngươi đi ăn kì trân mà trong Cửu Thiên Khách Điếm ăn không đến úc!” Giống như dỗ dành tiểu hài tử, Lâm Cửu lấy ngón tay nhẹ nhàng trạc trạc tiểu thối miêu, thấy tiểu thối miêu không phản ứng gì, Lâm Cửu cười nhấc tiểu thối miêu ôm vào trong lòng.
Phàm nhân hoa ngôn xảo ngữ, dám coi bổn vương như tiểu hài tử —— tiểu thối miêu khó chịu vặn vẹo người, nhưng cuối cùng cũng không nhảy ra khỏi ngực Lâm Cửu.