“Ngươi…”
Thấy mắt mãnh thú đỏ lên như muốn chảy máu, trên người còn mơ hồ tản mát ra cỗ hương khí nhàn nhạt, Vân Nhiễm trước kia tu luyện trên Vọng Nguyệt Sơn nên tức khắc minh bạch chuyện gì đang xảy ra.
Trên Vọng Nguyệt Sơn có không ít mãnh thú tu luyện, mà mỗi khĩ mãnh thú động dục trên người đại đa số đều tản ra một cỗ mê hương kì dị, đây là bản năng cầu ái của động vật để hấp dẫn loài khác phái, dù có tu luyện tận cảnh giới cao nhất có thể biến thành người, mãnh thú cũng vẫn bảo trì đặc điểm lãng mạn này.
Chỉ là lúc này Vân Nhiễm gặp được, nhưng lại khiến y cảm thấy sợ hãi, mặc dù vẻ ngoài của y không nhìn ra một chút khẩn trương hay sợ hãi gì.
“Ngươi đừng xằng bậy.” Khẽ nhíu mày, Vân Nhiễm thấy mình có chút không sử ra khí lực, mãnh thú này cường đại vượt xa dự liệu của y, mà hậu quả lúc này càng khiến cho tay chân y luống cuống.
Yêu thú hung hãn không phải y chưa từng gặp qua, cũng không phải chưa từng trải qua thời khắc nguy hiểm, nhưng mà nhân sinh hơn ba mươi năm đây là lần đầu tiên y rơi vào tình trạng này, trong lòng Vân Nhiễm rất rõ mãnh thú này sẽ làm cái gì với y, điều này khiến y cảm thấy sợ hãi bất an.
Mặc kệ là mãnh thú gì, trong một năm chung quy cũng sẽ có khoảng thời gian động dục, mãnh thú càng cao cấp thì càng có thể khắc chế áp lực được lòng mình. Nhưng không có nghĩa là bọn chúng sẽ luôn khắc chế, Vân Nhiễm thầm suy đoán, mãnh thú đánh bại y hẳn là vẫn đi theo Tiểu Cửu mà không có cơ hội tìm bạn đời phối đôi, dẫn dến mãnh thú này vẫn luôn áp chế nhu cầu sâu trong nội tâm.
Lúc này, không thể nghi ngờ là mãnh thú này dự định dùng y để phát tiết phát tiết.
“Phàm nhân, sợ sao?” Khí tức trở nên trầm thấp mà dồn dập, Mặc Viêm vẫn duy trì bản thể dã thú kì thực chính là một thanh niên mới lớn, tâm trí chưa hoàn toàn thành thục, cũng có một mặt thích ngoạn nháo, hắn cố ý dùng móng vuốt nhẹ nhàng trảo trảo trên người Vân Nhiễm, xé y phục người nọ thành từng mảnh từng mảnh.
Tu tiên giả quanh năm ở trên núi hấp thu tiên địa linh khí, làn da có vẻ oánh bạch sáng láng, cho dù đã ngoài ba mươi, nhưng thoạt nhìn Vân Nhiễm vẫn còn rất trẻ, chỉ là khí chất và sự từng trải khiến y càng có vẻ thành thục ổn trọng hơn.
Vân Nhiễm không thoát tục xuất trần tuấn dật tuyệt luân như Lâm Cửu, nếu như nói Lâm Cửu là một đoá tuyết liên không nhiễm bụi trần, thì y chình là một khối ngọc oánh nhuận, không kinh diễm loá mắt, mà có sự nội hàm ý nhị sâu xa.
Hành động có chút ve vãn tán tỉnh của Thú Vương khiến Vân Nhiễm cảm thấy vô cùng khó chịu lại thêm cảm thụ kì quái không nói nên lời, ngưa ngứa, là cảm giác y chưa từng cảm nhận qua.
Từ lúc sinh ra đến giờ y vẫn ở trên Vọng Nguyệt Sơn tu luyện, hơn ba mươi năm nay không nhiễm bụi trần dốc lòng tu luyện, sao có thể hiểu được loại cảm giác này là gì, thường ngày dù có bình tĩnh ổn trọng thế nào, gặp phải chuyện chưa gặp qua cũng chưa biết qua cũng sẽ khiến y có chút thất kinh, nhưng Vân Nhiễm cảm giác được, hơn phân nửa chính là sợ hãi không thể kiềm nén.
Y chỉ mong muốn mãnh thú này có thể tuỳ tiện trêu tức một chút rồi thả y ra, dù sao, chuyện mãnh thú thi bạo người cực kì hiếm thấy, đa số mãnh thú đều không muốn thân cận với con người, càng đừng nói đến loại chuyện này.
Nhưng ngày hôm nay Vân Nhiễm tính sai rồi, ngay từ đầu y không nên chọc một nhân vật phỏng tay như thế.
Cũng không biết Mặc Viêm vất vả nhìn bao lâu, hay là trời quá tối?? Nhân tâm, ngay từ đầu Mặc Viêm chỉ là định doạ doạ Vân Nhiễm nhưng dần dần lại có cảm giác, mùi thơm lạ lùng trên người toả ra nùng liệt hơn, mùi hương lạ lùng này có tác dụng thôi tình, khiến gương mặt nam tử dưới thân hắn có chút phiếm hồng.
Ánh mắt phiêu tới một nơi nào đó trên người mãnh thú, sắc mặt Vân Nhiễm lập tức trắng bệch, ngực một mảnh lạnh lẽo.
“Ngươi là yêu thú đã đắc đạo, tinh khí trên người có thể nói là một đại trân bảo trong thiên hạ, ta thấy ngươi trước đây hẳn là còn chưa tiếp xúc qua thư thú đi?” Sự cho tới bây giờ đã không cho phép Vân Nhiễm tiếp tục kinh đảm nữa.
Đè nén sự vô thố mờ mịt xuống, ổn định lại chút tâm tình, Vân Nhiễm thử thuyết phục đối phương, “Tinh khí lần đầu tiên của ngươi có thể bang trợ cực lớn cho thư thú ngươi kết hợp, cũng có thể có lợi đối với nối dõi tông đường của ngươi.”
Thú Vương bất vi sở động, Vân Nhiễm càng nói, hắn càng cảm giác được nỗi sợ hãi trong lòng đối phương, Mặc Viêm vẫn duy trì hình thái dã thú khẽ nhếch miệng, vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ Vân Nhiễm, cảm xúc ẩm ướt ấm áp khiến Vân Nhiễm khẽ run lên, Thú Vương trêu tức nói: “Như thế chẳng phải là rất tốt sao, bản vương liền tiện nghi ngươi rồi.”
Điều Vân Nhiễm vừa nhắc tới, Thú Vương ngược lại cảm thấy không tồi, có thể trừng phạt phàm nhân này, nhưng lại cũng có thể cho đối phương một vài cái lợi, như vậy, hắn cũng không tính là có lỗi với Lâm Cửu.
Móng vuốt sắc bén xé rách quần của nam nhân…
“Không ——”
Hai tay buông thõng bên người hãm sâu vào trong đất bùn hồng sắc, toàn bộ thân thể của y phảng phất như bị xé rách gần chết, nghe được rõ ràng âm thanh xé rách ở một nơi nào đó trên thân thể, Vân Nhiễm gắt gao nhắm chặt mắt lại, sắc mặt tái nhợt, không chịu phát ra tiếng nào.
Hãm nhập vào một khu vực như hoả nhiệt Thú Vương ngửa mặt lên trời rống lên, thú tính của Mặc Viêm hoàn toàn bị kích phát ra, cái duôi dài dài quấn lấy chân nam tử để hắn có thể càng thêm dễ dàng hưởng dụng thân thể nam nhân này.
Lực bạo phát của dã thú dường như là một con dao cùn đâm thật sâu vào trong thân thể nam nhân, đau đớn đời này kiếp này chưa bao giờ cảm nhận qua khiến Vân Nhiễm vô pháp kiềm chế, sợ hại, nhục nhã, như là một mũi dao nhọn đâm vào tim y.
Dưới sự khống chế của kết giới, cuối cùng cũng không thể nhẫn nại một tiếng lại một tiếng la thống khổ nhưng cũng không thể truyền ra được khỏi mảnh rừng yên tĩnh.
…
…
Đất của Xích Thổ Đại Địa có màu đỏ, thổ nhưỡng như nhiễm huyết càng lộ ra sắc màu thê mỹ, dưới ánh trăng âm u nhàn nhạt, vết máu loang lổ trên lớp bùn đất tán loạn, phảng phất như vừa rồi nơi đây xảy ra chuyện gì rất đáng sợ.
Tứ chi lạnh lẽo, nhưng tâm còn lạnh hơn.
Vết máu loang lổ, tâm cũng đổ máu.
Mãnh thú tàn sát bừa bãi đó đã rời đi, xiêm y rách rưới, vết máu nhục nhã như đoá mai, Vân Nhiễm khẽ cắn răng từ trên mặt đất ngồi dậy, dưới ánh trăng ảm đạm lơ đãng có thể thấy nửa người dưới bị tập kích vô cùng thê thảm, vạt áo trắng như tuyết hoàn chỉnh giờ đã trở nên tàn tạ đến khó coi, nhìn từng vết từng vết máu lại càng có chút kinh khủng.
Quay đầu đi không hề nhìn lại, chống đất, nam tử run rẩy đứng lên, hai chân còn chưa kịp đứng thẳng, từ nơi nào đó lại truyền đến sự đau nhức như bị xé rách thiếu chút nữa khiến Vân Nhiễm tối sầm mắt ngã xuống, nhặt kiếm lên, dùng để chống đỡ thân thể khó khăn lắm mới có thể đứng vững của mình.
Trên khuôn mặt tái nhợt chảy ra giọt mồ hôi tinh mịn, Vân Nhiễm nén chịu đau nhức, không rên một tiếng từng bước từng bước chậm rãi đi tới bên một thân cây dựa vào, dịch thể ấm áp giữa hai chân chợt chảy xuống, bất đắc dĩ khiến nam nhân khẽ thở dài, nhìn thử quanh bốn phía, Vân Nhiễm lấy kiếm làm quải trượng đi về hướng dòng suối trong rừng.
Tinh hoa lần đầu tiên của mãnh thú đích thật là một món bảo bối trong nhân gian, cho dù vừa nãy Vân Nhiễm cảm thấy thiếu chút nữa thì tử, nhưng chưa được bao lâu y liền cảm thấy dịch thể này thẩm thấu vào trong thân thể, chỉ là y tình nguyện không có.
Suối nước ngày thu lạnh giá trong đêm tối càng phá lệ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nam tử bước vào trong dòng suối, lấy tay cố sức lau chùi ô uế trên thân thể, dù thứ kia là chí bảo có thể giúp y tăng tiến công lực, nhưng y không cần.
Vết máu nhiễm đỏ con suối, theo dòng nước trôi đi, càng lúc càng mờ, càng lúc càng nhạt…
Dơ bẩn trên y vật có thể tẩy sạch, nhưng vết thương trên thân thể lại không biết đến khi nào mới có thể lành.
Chân khí lúc trước bị phong ấn đã khôi phục lại, nương theo chân khí tuần hoàn lưu động, hàn lãnh trên người Vân Nhiễm dần dần bị xua tan, từ trong túi Càn Khôn lấy ra y phục sạch sẽ để thay, y phục bị nhiễm huyết này đều bị nam nhân đốt thành tro.
Có chút thất thần tựa vào gốc cây, nam tử hít một hơi thật sâu, vươn tay chạm đến chỗ xương sườn bị gãy, nó đã lành lặn, nguyên nhân, Vân Nhiễm đại khái có thể đoán ra.
Mặc dù y đã tẩy trôi một ít nhưng giấu ấn thuộc về dã thú vẫn để lại giấu vết thật sâu trong cơ thể y.
Từ lúc sinh ra đến giờ đã hơn ba mươi năm, y chuyện tâm tu luyện, bế tình đoạn dục, trong mắt thế nhân đều là tiên hiệp không nhiễm bụi trần, đừng nói là việc nam nữ hoan ái, y thậm chí còn chưa từng có ý nghĩ về phương diện này, cho tới nay vẫn nghiêm cẩn kiềm chế bản thân, để có thể sớm ngày tu luyện thành tiên, trở thành tấm gương cho mọi người trong Tiên Hiệp Điện, đây cũng là chuyện sư phụ vẫn hằng mong muốn.
Hôm nay y nhận được tinh hoa của mãnh thú đó tu vi nhất định đại tăng, khoảng cách để thành tiên cùng gần thêm một chút, nhưng những thứ này cũng không phải là những thứ y mong muốn.
Thôi đi, coi như đây là một thử thách trên con đường thành tiên ông trời ban cho y, quên đi là được rồi, coi như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì, y chưa từng gặp qua mãnh thú đó, cũng chưa từng phát sinh chuyện gì với đối phương, cái gì cũng không có, cái gì cũng chưa từng phát sinh….