“Vậy ngươi hy vọng ta trở nên đoạn tình tuyệt nghĩa sao?” Tựa vào trong lòng Diệt Thiên, Lâm Cửu híp mắt lại cười nói: “Đuổi tận giết tuyệt tất cả những ai có thể gây hại cho mình, nhưng thế gian này làm gì có giết người nào là toàn vẹn, chỉ sợ đến cuối cùng lại là chính mình hại mình, tuy rằng Trần Khôi biết bí mật của ngươi, nhưng trước đó chẳng phải ngươi không hề động đến y sao?”
Lâm Cửu cũng không muốn Diệt Thiên vì y mà tuỳ tiện giết người.
Có lẽ trong tiềm thức của Lâm Cửu, y không chỉ một mực trốn tránh quá khứ giết chóc của Diệt Thiên, mà theo bản năng còn hy vọng mình có thể giảm bớt sát tâm của ma đầu này.
Bàn tay vuốt ve sợi tóc thuận thế trượt lên bả vai Lâm Cửu, Diệt Thiên khẽ khàng kéo vạt áo khoác trên vai của nam tử xuống, ái – muội mà ôn nhu ôm lấy eo nam tử, nhẹ nhàng tháo đai lưng Lâm Cửu đeo ở thắt lưng ra, xiêm y tựa như chiếc lá rụng, lộ ra một mảnh da dẻ trơn – sáng cùng mèm dẻo hấp dẫn mắt người.
“Không, nhân tính của ngươi, nhân từ của ngươi,… của ngươi…” Cúi đầu tựa vào, đôi môi sắc lạnh như băng như dao lướt qua cần cổ quang – loả của Lâm Cửu, một chút lạnh lẽo kia khiến Lâm Cửu khẽ run rẩy, hành động của Diệt Thiên giống như điều – tình khiến nam tử nhịn không được phát run trong lòng, nếu không phải đã cắn chặt môi chỉ sợ ngữ điệu ái muội đã sớm lọt ra ngoài.
“Cái gì của ta?” Hận nhất là lời nói nửa chừng muốn nói lại thôi của ma đầu này, gợi lên lòng hiếu kì của y, lại không nói tiếp cho y câu cuối, vạt áo đong đưa khiến tâm thần không thể nào an bình được, cảm nhận được bàn tay không an phận của ma đầu vuốt ve bên trong vạt áo khơi mào lên một trận lãnh hoả nhè nhẹ, Lâm Cửu nắm chặt lấy tay của ma đầu kia, khẽ cắn môi cố gắng để thanh âm của mình phát ra không quá mức run rẩy: “Ngươi càng ngày càng không an phận, không hiểu sao ban đầu ta lại ngốc nghếch tin tưởng ngươi là một tên ma đầu vô tình lãnh huyết cơ chứ.”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệt Thiên, đến sau khi bọn họ ở chung, Lâm Cửu giống như đang đi trong một khu rừng rậm sương mù dày đặc dần dần đẩy ra vân vụ mà thấy được nội tâm ma đầu, vẻ lạnh như băng cùng cao ngạo này chính là sự khinh thường người khác, mà trên thực tế, ma đầu nhìn như khối băng này kì thực so với mặt ngoài biểu hiện ra còn phức tạp nhiều lắm, rất phức tạp, đến mức làm cho Lâm Cửu đến tận bây giờ cũng vô pháp hoàn toàn hiểu rõ sâu trong nội tâm ma đầu rốt cuộc là ẩn giấu thứ gì.
Giống như một hồ nước sâu thẳm, người bị bóng đêm mê hoặc bước từng bước vào tìm kiếm, từng bước sa vào trong đó.
Y không chỉ muốn Diệt Thiên, mà càng muốn thấu thấu triệt triệt, hoàn hoàn toàn toàn hiểu rõ tên ma đầu đã khiến y khăng khăng một mực ái thượng này, y muốn hiểu Diệt Thiên, mặc kệ Diệt Thiên đã từng làm cái gì, hoặc là thương thiên hại lí, hoặc là phản bội sư môn, cũng sẽ không thể khiến y thay đổi ý nghĩ muốn mãi bên cạnh người này.
“Toàn bộ mọi thứ của ngươi…” Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua vành tai nam tử, nhận thấy nam tử trong ngực bỗng nhiên run lên, khoé miệng Diệt Thiên nhếch lên một ý cười nhàn nhạt: “Chính bởi vì là ngươi, nên hết thảy mới có lý do tồn tại.”
So với Lâm Cửu nhìn Diệt Thiên, Diệt Thiên nhìn Lâm Cửu càng thêm thấu triệt, từ lần đầu tiên thấy nam tử tuấn tú này, Diệt Thiên cũng đã nhìn thấu Lâm Cửu rồi.
Nam tử tại thế gian lại tản ra một cỗ khí tức không hoà hợp, không giống người thường như vậy, lại khiến người chú ý như vậy, mà nam tử đối với điểm này vẫn luôn hồn nhiên không phát giác.
Cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy, Diệt Thiên đã thật sâu hấp dẫn sự chú ý của Lâm Cửu, người nọ làm sao lại không phải vào lần đầu tiên đã hấp dẫn lực chú ý của Đại ma đầu này, thấy hứng thú mà tìm hiểu, tán gẫu vào đêm khuya, quyết đoán mang người đi, chẳng nhẽ tất cả chỉ là vì Lâm Cửu có cực thánh chi thể thôi sao?
“Lâm Cửu…” Nhẹ nhàng thủ thỉ, không biết chất chứa bao nhiêu tình cảm phức tạp, Diệt Thiên không thích nhân từ, không thích thiếu quyết đoán, không thích hết thảy ràng buộc trên thế gian này, mà chỉ có độc nhất người nam tử này, hắn lại cảm thấy thích hợp, nếu mất đi hoặc lớn hoặc nhỏ “khuyết điểm” này, vậy sẽ không còn là Lâm Cửu của hắn nữa.
“Gì chứ, đột nhiên lại gọi tên ta.” Vẫn dùng loại ngữ khí nhiễm tình này, hoàn toàn không giống với nam nhân ngày thường vẫn lạnh lùng kia, nhưng lại khiến trong lòng Lâm Cửu cảm thấy ấm áp, là một loại tự hào cùng kiêu ngạo ha, bởi vì chỉ có y, thế gian này chỉ có y mới có thể khiến ma đầu này động tình, động tình mà gọi tên của y như thế, phần ngữ khí kia, như là bất đắc dĩ, lại như là khôn cùng sủng nịnh, thật sâu hoà tan hoàn toàn Lâm Cửu.
“Không thích sao?” Trong mắt xẹt qua một tia tà mị, nam tử với khuôn mặt thanh thánh lại lộ ra một chút ma tính ác ý đưa tay luồn vào địa phương bí ẩn nào đó của Lâm Cửu, giống như là ác ma đến từ địa ngục, nguỵ trang thành thánh thần của nhân gian, dẫn – dụ một con người vô tội.
Thích thì có thích, chẳng qua lời này dù thế nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng, nghe ra ý trêu đùa trong giọng nói của Diệt Thiên, Lâm Cửu hung tợn quay đầu lại trừng mắt nhìn Đại ma đầu, có lẽ vì ẩn nhẫn mà khoé mắt thoáng phiếm lệ quang nhìn thế nào cũng không ra một chút hung ác, mà lại như cố tình câu động khiến nội tâm ma đầu bùng lên một ngọn lửa vô hình nào đó.
“Cạch” một tiếng, ngạch sức dùng để che đậy liên hoa ấn trên trán rơi xuống đầu giường, xiêm y như cánh bướm chầm chậm nhẹ bay, đậu xuống chiếc gối trắng muốt như tuyết, như thiên tiên giáng trần không nhiễm hạt bụi, ánh nến lay động, bóng đêm mông lung…
“Không, không được…” Nam tử nằm ở trên giường vào đúng thời khắc mấu chốt vươn tay chặn lại ma đầu đang nghiêng thân về phía trước kia, ngẩng đầu nhìn Diệt Thiên bị vây phía trên, mái tóc bồng bềnh tuyết trắng như ngân hà mềm mại toả ra ánh sáng rực rỡ nhu hoà, khuôn mặt vốn tuấn mĩ thanh thánh, lại nhiễm một tia tà mị, đôi mắt kia, chỉ cần liếc nhìn một lần liền từ nay về sau không muốn tỉnh lại nữa.
Lâm Cửu mím mím môi, cố gắng rời ánh mắt của mình khỏi đôi mắt câu hồn đoạt phách kia của Diệt Thiên, nhẹ giọng nói: “Nơi này là Lâm gia, nhỡ bị người nghe được thì phải làm sao bây giờ.”
“Ngươi có thể không lên tiếng.” Trong mắt chảy xuôi một ý cười trêu tức, Diệt Thiên cố ý híp mắt tiến sát vào Lâm Cửu, môi nhẹ nhàng chạm vào hai má nam tử, để lại một mảnh ửng đỏ.
“Làm sao có thể ——” Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Cửu liền ước gì có thể cắn đứt đầu lưỡi mình, những lời này nói ra sao lại biến thành một người thực – dâm – đãng vậy, nhưng mà chuyện này cũng không thể trách y, người vào thời điểm này làm sao giữ được lí trí mà không lên tiếng chứ, vậy bảo Diệt Thiên điểm nhẹ chút? Ngô —— nhưng mà nói như vậy hai người đều sẽ không tận hứng đi.
“Thật sự không cần?” Lời nói lạnh nhạt bất phân, như là từ cảm tính lý trí đã quay về, Diệt Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Ân…” Thanh âm người nào đó như tiếng muỗi kêu.
“Không cần?” Diệt Thiên lại hỏi.
“Ngô…” Người nào đó ấp úng, theo lí trí thì hẳn là nên đẩy Diệt Thiên ra, nhưng mà… nhưng mà… từ trước đến nay y đều là một nam nhân cảm tính lớn hơn lí trí nha…
Ngắm bộ dạng rối rắm kia của Lâm Cửu, Diệt Thiên nhịn không được nở nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Lâm Cửu, cười mắng: “Tại vương gia phủ ở Ân Đô thì sao không thấy ngươi kêu ngừng.”
Lâm Cửu vừa nghe thấy vậy, ánh mắt liền trừng lớn lên, mãi mới phản ứng: “Đúng vậy, bị bắt gặp rồi! Vậy Tĩnh Vương gia kia chẳng phải đã biết ta và ngươi là cái kia cái kia?”
Cái gì mà cái này mới chả cái kia, Diệt Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, người này thật sự là hồ đồ, chẳng qua thời khắc này cũng không phải là lúc nên tiếp tục đùa giỡn với Lâm Cửu nữa, Diệt Thiên không để ý Lâm Cửu ngăn cản nhẹ nhàng áp xuống, người sau lại hàm chứa tức giận, lại nhịn không được biểu lộ ra bộ dáng thoải mái, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng có tình ý.
“Tiếp tục cắn nữa sẽ rách.” Diệt Thiên nhìn Lâm Cửu vẫn cắn chặt môi cúi đầu dùng môi mình cọ cọ đôi môi đỏ mọng của nam nhân.
“Vậy… vậy ngươi còn… ngô…” Gắt gao nắm lấy bả vai ma đầu, khoé mắt Lâm Cửu đã ươn ướt, tuy rằng không cam tâm tình nguyện, nhưng mà vẫn là… muốn liều lĩnh dấn vào, lí trí cùng tình cảm đang điên cuồng đấu tranh trong đầu y.
“Ta đã thiết kết giới.” Cho dù Lâm Cửu không ngại bị người khác nghe thấy, Diệt Thiên cũng không thích việc tư của mình bị người khác biết, từ lúc ở Vương gia phủ tại Ân Đô, chỉ cần là những lúc một mình ở chung với Lâm Cửu Diệt Thiên liền thiết hạ kết giới, người bên ngoài không nghe được, cũng không nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Ma đầu này nhìn như vô tâm vô tình với thế gian, đó là bởi vì tất cả sự tình đều đã nằm trong lòng bàn tay hắn, cũng không có chuyện gì, hay bất luận kẻ nào có thể uy hiếp hắn.
Nhìn nam tử dưới thân thân thể đã bắt đầu thả lỏng, Diệt Thiên cúi đầu hôn lên trán Lâm Cửu.
Nam tử này luôn luôn mâu thuẫn đến đáng yêu, rõ ràng đáy lòng thích tất cả nhưng lại luôn có chút không thể buông ra, ngày thường rộng rãi cởi mở, nhưng khi ở trên giường thì lại hàm chứa một phần ẩn nhẫn cùng lạnh lùng, nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ, Lâm Cửu bộ dáng cứng ngắc cứ như cương thi vậy, trong lòng Diệt Thiên không khỏi dấy lên tình cảm ấm áp.
Như vậy là được rồi, ngươi chỉ cần như vậy là được rồi.
Tà ác trong nhân tính của ngươi, cứ để ta thay ngươi gánh vác…