Mấy vị khách nhân say rượu đêm trước còn đang nhức đầu khó chịu ngủ vùi, ngẫu nhiên có vài cô nương gia đã sớm thức dậy trang điểm mặc quần áo tươm tất, bên ngoài Cửu Thiên Khách Điếm, mấy cỗ xe sang trọng đang đậu trước cửa, không biết là người nào tới, mà khách điếm lão bản phải tự mình xuất môn ra nghênh đón, đoàn người lặng lẽ băng qua tiền đường đi về hướng hậu viện.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa sổ bằng gỗ chiếu nghiêng chùm nắng rực rỡ vàng nhạt mông lung, từng tia nắng nhẹ nhàng rơi trên mái tóc Diệt Thiên, nam nhân không thích ánh mặt trời nhanh chóng mở mắt ra, cơ hồ theo bản năng muốn nâng tay đóng kín cánh cửa sổ lại, nhưng giữa lúc đang chuần bị nâng tay lên thì ngừng lại, có vật gì đó đang đè nặng lên tay hắn.
Không chỉ cánh tay, còn có ngực, cả chân đều bị một vật gắt gao đè nặng, Diệt Thiên không cần nhìn cũng biết là ai đang nằm trên người hắn.
Lâm Cửu vẫn còn đang say trong giấc nồng giống như xuân đằng quấn quanh người Diệt Thiên, hai tay ôm vai Diệt Thiên, đầu gác lên ngực nam nhân, một chân vắt lên lưng Diệt Thiên, ngủ say như chết.
Tư thế ngủ xấu vô cùng này thật sự là không tương xứng chút nào với bộ dáng Lâm Cửu, có lẽ là bởi vì vừa rồi Diệt Thiên hơi động một chút, Lâm Cửu đang ngủ mất hứng mà lầm bầm một tiếng, cọ cọ lên người Diệt Thiên, tìm một vị trí thoải mái ôm nam nhân như ôm gối ôm vù vù ngủ tiếp.
Tấm chăn đã bị Lâm Cửu đá xuống góc giường, trên thân trống trơn , nhưng nam tử này tựa hồ không hề cảm thấy lạnh, ngược lại ngủ còn đặc biệt hương trầm.
Ánh nắng dần dần bao trùm lấy hai người, nam nhân không thích ánh mặt trời chỉ hơi nhíu mày, nhưng cũng không biểu hiện thêm gì khác, xem điệu bộ của Lâm Cửu, trái lại thực thích được nắng sớm sưởi ấm thân thể.
Hơi hơi cúi hạ tầm mắt nhìn người nam tử đang ghé vào người mình ngủ, Diệt Thiên chuyển động bàn tay chậm rãi đặt lên eo Lâm Cửu, một cỗ xúc cảm mịn màng từ lòng bàn tay truyền đến, xuôi theo thắt lưng, hắn nhẹ nhàng xoa xoa lưng Lâm Cửu, luồng chân khí mềm nhẹ từ lòng bàn tay truyền vào trong cơ thể nam nhân đang ngủ say.
Vết thương ngày hôm qua, đã khỏi hẳn hoàn toàn.
Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng Diệt Thiên tựa hồ cũng không nghĩ đánh thức nam tử nào đó đang nằm trên người mình, nhẹ nhàng xoa bóp, ánh nhìn chăm chú thản nhiên, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Ngoài cửa sổ chim hót líu lo, trong phòng Diệt Thiên đột nhiên giương mắt nhìn về phía cửa sổ, sau đó liền từ trên giường ngồi dậy, Lâm Cửu “nhanh như chớp” bị lăn vào bên trong giường, chuyển động như vậy, dù Lâm Cửu có ngủ say như chết thì cũng nên tỉnh.
Lâm Cửu ngáp một cái, không tình chẳng nguyện mở mắt ra, trong tầm mắt mông mông lung lung chỉ thấy bóng dáng của tên đại ma đầu nào đó, y xê dịch về phía Diệt Thiên, vươn tay ôm lấy thắt lưng Diệt Thiên đang chuẩn bị bước xuống giường, ô ô nam nam nói: “Sớm như vậy dậy làm gì chứ, ngủ tiếp một lát đi, bồi ta ngủ thêm một lát…”
Mang theo tiếu ý quay đầu lại nhìn Lâm Cửu đang ôm lấy mình không buông, Diệt Thiên nhẹ giọng nói: “Có người đến đây.”
“Người nào a, bảo hắn xéo đi, mới sáng sớm ngày ra thật đáng ghét.” Mở mắt ra rồi lại nhắm lại, Lâm Cửu vừa mới tỉnh dậy tức giận mắng. Bây giờ cho dù có là thiên vương lão – tử đến đây y cũng không muốn thức dậy a.
Lâm Cửu ôm chặt Diệt Thiên không buông, lúc đang chuẩn bị tiếp tục cùng Chu Công chơi cờ, đột nhiên cảm thấy trên mông tê rần, “ba” một âm thanh thanh thuý vang lên, ngay sau đó là giọng nói bình thản trước sau như một của Diệt Thiên: “Dậy đi.”
Ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Lâm Cửu nảy một cái liền bật phắt dậy, nhưng đại ma đầu nào đó đã ra khỏi phòng. Lâm Cửu sắc mặt ửng đỏ, thấp giọng quát: “Cư nhiên đánh vào mông ta.”