• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đoàn Tần thị

Đỗ Huệ Di đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống chuẩn bị làm việc trong tâm trạng khá thoải mái, hôm nay chắc là Tần Đình Danh sẽ không đến làm việc ở nhà nghỉ ngơi, được một ngày không cần gặp Tần Đình Danh cô cảm thấy khá thoải mái, vui vẻ vì không cần phải mang bộ mặt giả tạo ra nữa.

Làm việc được một lúc Đỗ Huệ Di nghe tiếng thang máy mở, chẳng lẽ Tần Đình Danh đến làm sao? Cô vội ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy người bước ra từ thang máy đôi mày của cô ngay tức khắc nhíu chặt lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Mạc Kiều Nhiên nghênh mặt, dáng vẻ ỏng a ỏng ẹo bước đến trước mặt của Đỗ Huệ Di: “Đình Danh có ở trong đó không?”

“Không, hôm nay chủ tịch không có đến làm việc.” Đỗ Huệ Di lạnh nhạt đáp lại, tâm trạng của cô đang tốt lại gặp phải chướng khí này, thật đáng ghét.

“Anh ấy đi đâu rồi?” Mạc Kiều Nhiên trừng mắt giọng nói có chút lớn hỏi Đỗ Huệ Di, dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô, sau này khi bước vào Tần gia người đầu tiên cô đuổi việc chính là ả trợ lý trước mặt của cô.

“Tôi không biết, cô muốn biết thì hãy tự đi mà hỏi, nếu không còn chuyện gì thì mời cô mau chóng rời khỏi đây.”

“Cô…” Mạc Kiều Nhiên tức giận, giơ tay lên cao định đánh Đỗ Huệ Di thì bị một cánh tay to lớn, mạnh mẽ khác nắm lại, là kẻ nào chán sống dám cả cô? Mạc Kiều Nhiên quay người lại thấy người cản mình chính là Tần Đình Danh, gương mặt của cô ngay tức khắc thay đổi, mỉm cười gọi anh: “Đình Danh!”

“Cô động vào cô ấy thử xem, Mạc Kiều Nhiên, tôi nói cho cô biết cô mà dám đánh Lạc Thu Tử thì cô chết chắc đấy. Từ nay về sau, tôi cấm cô bước vào Tần thị nửa bước nếu không tôi sẽ khiến Mạc thị biến mất khỏi thế gian này.” Tần Đình Danh hất mạnh tay của Mạc Kiều Nhiên ra, từng lời nói đều rất lạnh lẽo, ánh mắt khiến Mạc Kiều Nhiên phải sợ hãi, lạnh đến thấu xương.

Đỗ Huệ Di cũng đứng hình sững sốt, tròn mắt nhìn Tần Đình Danh không ngờ anh lại bảo vệ cho cô, Tần Đình Danh thấy Mạc Kiều Nhiên vẫn đứng trân trân ở đấy, anh trợn trừng mắt, lớn tiếng quát: “Cút!”

Mạc Kiều Nhiên giật mình, sợ xanh mặt vội vã đi vào thang máy, Đỗ Huệ Di chớp chớp mắt nhìn anh hỏi nhỏ: “Chủ tịch! Anh vẫn chưa hết sốt sao?”

“Ý của cậu là sao nữa đây?” Tần Đình Danh thu lại ánh mắt dữ tợn lúc nãy, cau mày hỏi cô.

“Thì chủ tịch đột nhiên bảo vệ cho tôi nên tôi thấy rất lạ, rất bất ngờ.” Chỉ có hai trường hợp khiến cho một người lạnh lùng, vô tâm như Tần Đình Danh ra tay bảo vệ. Thứ nhất, anh vẫn chưa hết sốt, thứ hai là anh thích cô tuy hai trường hợp đều có khả năng nhưng cô thấy trường hợp thứ nhất có khả năng cao hơn.

“Tôi hết sốt rồi, trợ lý của tôi không đến lượt người khác bắt nạt, ức hiếp đặc biệt là thứ giống gái bán hoa như cô ta thì càng không được.” Tần Đình Danh mắng Mạc Kiều Nhiên rồi đi vào phòng làm việc, nói về khoản mắng người anh chưa chắc đã thua kém ai.

Gái bán hoa? Có cần mắng nặng như thế không? Đỗ Huệ Di hoàn toàn đứng hình với ba chữ mà Tần Đình Danh mắng Mạc Kiều Nhiên, cô không ngờ anh lại mắng nặng như thế mà cũng đúng dáng vẻ của Mạc Kiều Nhiên quả thật là hơi giống gái bán hoa.

Ting! Vừa ngồi xuống Đỗ Huệ Di lại nghe tiếng thang máy mở cô liếc mắt nhìn về phía thang máy, cô tròn mắt thốt lên khi thấy người đó là chàng trai mà cô và Lạc Thu Tử đã gặp ở trong nhà hàng: “Là người trong nhà hàng.” Đỗ Huệ Di đứng dậy lịch sự lên tiếng hỏi: “Xin hỏi anh là…”

“Tôi là Alan, tôi đã có hẹn trước với chủ tịch Tần, đáng lẽ ra đúng lịch hẹn là ngày mai nhưng mai tôi có việc gấp nên tôi đã liên lạc với chủ tịch Tần rồi.” Alan nở một nụ cười rất ấm áp, thân thiện với Đỗ Huệ Di, giọng nói cũng cực kì trầm ấm, ngh e rất êm tai.

“Anh đợi một chút để tôi vào báo với chủ tịch.” Đỗ Huệ Di cười nhẹ, gõ cửa rồi bước vào báo với Tần Đình Danh: “Chủ tịch! Giám đốc của tập đoàn Trịnh thị đến rồi ạ.”

“Mời anh ta vào.” Tần Đình Danh không nhanh không chậm cất giọng đáp lại.

Đỗ Huệ Di bước ra ngoài nở nụ cười công nghiệp, mời Alan vào bên trong, Alan mỉm cười khẽ gật đầu đi vào, cô không ngờ Alan lại là giám đốc của Trịnh thị nhìn anh trẻ như thế cơ mà. Một lúc sau, Alan bước ra anh gật nhẹ đầu rồi rời đi, Đỗ Huệ Di mỉm cười gật đầu đáp lại, cô bỗng giật thót mình khi thấy Tần Đình Danh đang đứng ở cánh cửa nhìn mình chằm chằm: “Chủ tịch!”

“Nhìn cô vui quá nhỉ? Bình thường tôi thấy cô đâu có vui như thế.” Tần Đình Danh nâng mày, khoanh tay tự người vào cửa nói với Đỗ Huệ Di.

“Làm gì có chứ.” Đỗ Huệ Di lắc lắc đầu phủ nhận, cô bước ra khỏi chỗ làm việc tiến đến đứng trước mặt của Tần Đình Danh cười tươi nói với anh: “Chủ tịch! Hôm nay tôi thấy tâm trạng của anh khá tốt, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?” Nhân lúc tâm trạng của anh đang tốt cô phải hỏi ra người trong lòng của anh là ai?

Nụ cười của Tần Đình Danh bỗng nhiên tắt đi, Đỗ Huệ Di thấy sắc mặt anh trầm xuống dần trở nên khó coi thì cười trừ vội nói: “Nếu như chủ tịch không muốn thì thôi vậy tôi đi làm việc trước đây.” Thấy sắc mặt anh như thế không khéo cô lại bị đuổi việc lúc đó cơ hội trả thù cũng coi như xong.

“Vào đi, tôi sẽ nói cho cô biết.” Tần Đình Danh không nhanh không chậm cất giọng nói rồi đi vào trong, Đỗ Huệ Di nghe thế liền nhanh chóng bước vào.

Tần Đình Danh ngồi xuống ghế tiếp khách: “Ngồi đi.” Đỗ Huệ Di gật gật đầu ngồi xuống đối diện với anh, nét mặt của anh lộ rõ vẻ buồn bã, cất tiếng nói với cô: “Lúc nhỏ tôi có quen một cô bé, đó là thanh mai trúc mã với tôi, sau khi mẹ của tôi mất tôi chỉ thích ở một mình không muốn tiếp xúc với ai từ khi cô bé đó xuất hiện thì tôi dần dần vui vẻ trở lại nhưng bỗng một ngày cô bé đó biến mất, tôi đã cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng rồi mới đây tôi nhận được một tin tức…”

Đỗ Huệ Di nắm chặt hai tay lại sau khi nghe Tần Đình Danh kể, thì ra…thì ra người trong lòng của anh bấy lâu nay chính là cô, môi cô mấp máy lên tiếng hỏi anh: “Tin…tin tức gì vậy?”

“Cô bé ấy bị tai nạn đã không còn trên đời này từ mười bốn năm trước.” Tần Đình Danh cố kìm nén cảm xúc khi nhắc đến thanh mai trúc mã của mình, anh hít một hơi thật sâu tiếp tục nói với cô: “Bây giờ thì cô đã biết mọi chuyện rồi đấy, cho dù cô bé đó đã không còn thì tôi vẫn sẽ không chấp nhận tình cảm của cô đâu.”

Đỗ Huệ Di đứng dậy nhìn anh mỉm cười một cách khó coi: “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đã không còn thắc mắc gì nữa, tôi xin phép đi làm việc đây ạ.” Cô nhanh chóng quay người rời khỏi đấy, bước nhanh vào bên trong nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại, mở vòi nước rửa mặt không ngừng, cô thật sự không thể nào ngờ được chuyện này, chính ngay lúc Tần Đình Danh nói cho cô biết thì cô cảm thấy mình bị lung lay không muốn trả thù nữa mà nói cho anh biết cô chính là cô bé mà anh luôn nhớ.

Trong phòng làm việc, Tần Đình Danh thấy dáng vẻ Đỗ Huệ Di vội vàng, gấp gáp như thế thì nghĩ chắc cô đau lòng lắm nhưng dù sao nói ra vẫn tốt hơn để cô từ bỏ tình cảm của mình đối với anh. Nhưng Tần Đình Danh lại không thể ngờ được chuyện cô chính là thanh mai trúc mã của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK