Sáng hôm sau, Đỗ Huệ Di bước xuống lầu với bộ vest màu đen, từ trên xuống dưới chỉ toàn là một màu đen, Lữ Vũ Ni đang ngồi ăn sáng thấy cô đi xuống thì khẽ nâng mày nhìn đồng hồ rồi nhìn sang cô, cất giọng hỏi: “Huệ Di! Hôm nay cháu không đi làm sao?”
“Dạ không, hôm nay cháu có chút chuyện nên cháu đã xin phép nghỉ rồi ạ.” Đỗ Huệ Di lễ phép đáp lại, người hầu trong Mộ gia thấy cô đi xuống liền vội chạy đến dìu. “Cháu hãy ngồi xuống đây ăn sáng cùng với bác luôn đi.” Lữ Vũ Ni cất tiếng bảo cô.
Đỗ Huệ Di khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Dạ không cần đâu ạ, cháu phải đi ngay bây giờ, cháu xin phép.” Cô cúi đầu chào Lữ Vũ Ni rồi chầm chậm đi ra ngoài với sự giúp đỡ của người hầu.
Lữ Vũ Ni đứng dậy đi ra ngay sau đó, bà nhìn thấy Đỗ Huệ Di bước lên một chiếc xe, vừa nhìn bà đã nhận ra người lái xe chính là người của Trịnh gia, bà cứ tưởng cô đi cùng với Tần Đình Danh nên mới ra xem. Từ khi nào Đỗ Huệ Di lại thân thiết với người của Trịnh gia như vậy chứ?
- --------------------------------------------------------------------
Chiếc xe sang trọng của Trịnh gia đưa Đỗ Huệ Di đến nghĩa trang, xe vừa dừng thì ngay lập tức đã có người đến mở cửa xe, dìu Đỗ Huệ Di xuống, người đàn ông thoạt nhìn trông khá trẻ, dáng vẻ cung kính chào cô rồi nói: “Ông chủ đang chờ tiểu thư ở bên trong ạ.”
Đỗ Huệ Di gật đầu một cái rồi cùng người đàn ông ấy đi vào bên trong nghĩa trang, đi được một lúc thì cô nhìn thấy Trịnh Xuyên đang đứng trước một ngôi mộ, tiến đến gần cô thấy trên mộ là ảnh của mộ người phụ nữ, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mang vẻ đẹp hiền hậu, dịu dàng. Ánh mắt của Trịnh Xuyên không rời khỏi ngôi mộ, không nhanh không chậm lên tiếng: “Tiểu Di! Đây chính là mộ của mẹ cháu.”
Đỗ Huệ Di bất giác khẽ run lên, cúi người giơ tay sờ lên ảnh, tuy từ khi sinh ra đến giờ cô vẫn chưa hề nhìn thấy mẹ ruột của mình nhưng khi thấy hình ảnh của bà thì cô liền có cảm giác, một cảm giác rất lạ, rất đặc biệt, sống mũi của cô chợt cay cay quay sang hỏi Trịnh Xuyên: “Chú Xuyên! Tại sao mẹ cháu lại mất vậy?”
Trịnh Xuyên ngước mặt lên nhìn Đỗ Huệ Di với đôi mắt buồn man mác, từ từ cất tiếng trả lời: “Năm xưa, mẹ cháu đang trên đường trở về Trương gia thì bị người ta ám sát, có rất nhiều bang phái trong đó có cả Tần Hải muốn bắt mẹ cháu để uy hiếp ba cháu muốn ông ấy lấy sợi dây chuyền để trao đổi, rất may lúc đó ba của cháu và chú đến kịp nhưng cũng vì vậy mà mẹ cháu bị động thai dẫn đến sinh non, sau khi sinh cháu ra thì không qua khỏi.”
Nghe Trịnh Xuyên nói dứt câu, nước mắt của Đỗ Huệ Di rơi xuống, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, lại là Tần Hải cô nhất định phải bắt Tần Hải và những người đã hại chết mẹ của cô phải trả giá đắt, từng người từng người một, sẽ không tha cho một ai.
- -----------------------------------------------------------------------
Vừa bàn chuyện hợp tác xong, Tần Đình Danh cùng Tôn Nam bước ra khỏi nhà hàng, Tần Đình Danh vô tình nhìn thấy Lão Nghiêm đang nói chuyện với một số người, anh từ từ tiến đến gần xem bọn họ nói gì, vừa đến gần anh liền nghe Lão Nghiêm nói với thuộc hạ: “Các người hãy mau bắt Đỗ Huệ Di về cho ông chủ.”
Mấy người thuộc hạ chưa kịp đi thì Tần Đình Danh bước ra ngăn lại, Tôn Nam đứng ngăn bọn họ còn Tần Đình Danh trợn trừng mắt, ánh mắt hung tợn tiến đến nắm lấy cổ áo của Lão Nghiêm: “Tôi cấm ông động đến Tiểu Di, ông thử bắt cô ấy xem tôi nhất định sẽ bắt ông chết không toàn thây, đừng tưởng ông đi theo ba tôi lâu năm, được ba tôi tin tưởng thì tôi không dám làm gì. Tần Đình Danh tôi nói cho ông biết nếu Tiểu Di xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ khiến ông chết cùng.”
Lão Nghiêm không một chút sợ hãi, điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt của Tần Đình Danh, nếu ông sợ chết thì ông đã không đi theo Tần Hải lâu như thế: “Xem ra thiếu gia đã biết tung tích của Đỗ Huệ Di từ lâu rồi, tôi biết thiếu gia dám nói thì sẽ dám làm nhưng tôi là người của ông chủ, ông chủ muốn tôi làm gì thì tôi sẽ nấy, cho dù có chết cũng không từ.” Lời nói của Lão Nghiêm khẳng định với anh rằng ông không sợ chết, tỏ rõ sự trung thành của ông đối với Tần Hải.
Tần Đình Danh đột nhiên nhếch môi cười nụ cười đầy nguy hiểm, quỷ dị, anh buông cổ áo của Lão Nghiêm ra, phủi phủi tay, chậm rãi cất tiếng nói: “Khá khen cho sự gan dạ của ông, tôi biết ông không sợ chết nhưng tôi nghĩ ông không phải là người cha vô tâm không lo lắng cho con gái của mình đúng không?”
Vừa nghe Tần Đình Danh nhắc đến con gái của mình Lão Nghiêm ngay lập tức có phản ứng vô cùng mạnh mẽ, trong ánh mắt bắt đầu hiện lên sự lo lắng, bất an: “Thiếu gia! Cậu muốn làm gì tôi cũng được đừng làm hại đến con gái của tôi.”
“Nếu như ông không muốn con gái ông xảy ra chuyện thì đừng có động đến Tiểu Di, cô ấy chính là điểm giới hạn của tôi chỉ cần ông động đến cô ấy dù chỉ một sợi tóc thì tôi sẽ khiến con gái của ông sống không bằng chết, vì cô ấy chuyện gì tôi cũng dám làm, không tin thì ông cứ việc thử.” Tần Đình Danh lạnh lẽo nói, từng lời nói đều vô tình, lãnh khốc và tàn nhẫn.
Lão Nghiêm bây giờ mới thật sự sợ hãi, ông thừa biết Tần Đình Danh chuyện gì cũng dám làm là người không nên chọc nhưng Tần Hải là ông chủ của ông cũng không phải là người dễ chọc, Lão Nghiêm suy nghĩ một lúc rồi nói với anh: “Tôi sẽ thu hồi lệnh bắt Đỗ Huệ Di, cậu đừng làm gì con gái của tôi cả.” Trước mắt, ông phải lùi một bước sau khi trở về thì mới suy nghĩ tìm cách khác.
“Được, tôi mong những lời nói của ông không phải là để đối phó tôi, tôi sẽ quan sát ông đấy.” Tần Đình Danh cười lạnh, anh thừa biết Lão Nghiêm đang suy nghĩ những gì, muốn qua mặt anh đâu có dễ như vậy.
Tần Đình Danh và Tôn Nam bước đi quay trở về xe, đi phía sau Tần Đình Danh Tôn Nam liếc liếc mắt nhìn thiếu gia của mình, cảm thấy Tần Đình Danh đã điên rồi, điên vì tình, cứ nghĩ Đỗ Huệ Di đã khiến cho Tần Đình Danh trở nên ấm áp, dễ gần hơn nhưng không, Tôn Nam đã lầm anh chỉ ấm ấp, dễ gần khi có Đỗ Huệ Di ở bên cạnh mà thôi, không có cô thì anh vẫn là Tần Đình Danh tàn nhẫn, máu lạnh không để ai vào mắt.