• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi ra đến bãi đỗ xe của bệnh viện, Đỗ Huệ Di vô tình chạm mặt với Tôn Nam cô lạnh nhạt lướt qua xem anh như không khí, lúc sáng sớm anh nhận được cuộc gọi người gọi đến chính là cô cô báo với anh chuyện Tần Đình Danh nhập viện, khi đó anh đã sợ đến hồn bay phách lạc sau đó nghe cô nói thiếu gia anh bị đau dạ dày đến ngất đi thì thở phào một hơi. Thấy Đỗ Huệ Di định lướt ngang qua Tôn Nam vội chắn đường cất tiếng:

“Huệ Di tiểu thư! Xin cô hãy khoan đi vội, tôi có chuyện muốn nói với tiểu thư.”

Đỗ Huệ Di hơi cau mày, đứng tựa người vào xe của mình, hai tay khoanh lại nói: “Có chuyện gì thì nói mau đi, nếu như muốn nói cảm ơn thì không cần thiếu gia của anh vừa nói với tôi rồi.”

“Chuyện cảm ơn là chuyện tất nhiên nhưng đó không phải là chuyện mà tôi muốn nói, chuyện tôi muốn nói ở đây chính là muốn cầu xin cô đừng vô tình, lạnh nhạt với thiếu gia, cô cũng biết thiếu gia yêu cô nhiều như thế nào mà. Suốt ba năm qua, thiếu gia luôn tìm kiếm cô mỗi khi nghe cô đang ở nước nào đó thiếu gia đều tức tốc bay sang đó ngay nhưng vẫn không gặp được cô…”

Tôn Nam chưa nói hết thì Đỗ Huệ Di đã cắt ngang lời anh nói: “Nếu như anh muốn kể cho tôi nghe những chuyện này thì không cần, những chuyện đó cũng đâu phải là tôi bắt ép anh ta làm đâu, anh ta tự làm thì tự chịu, không liên quan đến tôi.” Giọng điệu của cô vô tình đến mức khiến người khác phải kinh sợ, thật sự khó ai có thể tin được giữa cô và Tần Đình Danh từng có một mối tình sâu đậm khi nghe giọng nói ấy.

Đỗ Huệ Di đứng thẳng người dậy, bước đến cánh cửa xe, tay cô vừa chạm vào thì giọng nói của Tôn Nam lại cất lên: “Suốt ba năm, thiếu gia không những chịu dày vò của nỗi tương tư vì cô mà còn bị bệnh đau dạ dày hành hạ, căn bệnh này cũng một phần là vì cô đấy, Huệ Di tiểu thư.”

Cô cười nhạt một tiếng rồi mở cửa bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi, Tôn Nam thở dài một hơi, thật sự ba năm đủ để thay đổi một con người sao? Không, ngay từ Đỗ Huệ Di xuất hiện thì đã mang dáng vẻ như thế rồi nếu muốn trách thì trách thiếu gia của anh quá si tình, cho dù có bị cô lừa, tổn thương như thế nào đi chăng nữa thì trái tim vẫn ở chỗ của cô.

Trương gia

Đỗ Huệ Di vừa bước vào bên trong thì mọi người đã cùng nhau chạy ùa ra, sắc mặt lo lắng, người thì nhìn cô từ trên xuống dưới, người thì vịnh vào hai bả vai của cô bắt cô xoay một vòng, Lạc Thu Thủy lên tiếng hỏi han: “Huệ Di! Cậu bị thương ở đâu sao? Sao đột nhiên lại gọi điện cho tớ bảo tớ cho người mang xe đến bệnh viện vậy? Số điện thoại của đến cho tớ cũng là số điện thoại công cộng.”

“Phải đó, còn bảo anh đi lấy xe từ sở cảnh sát về nữa, lúc anh đến đó thì cảnh sát bảo do xe đậu lấn chiếm lề đường. Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Em bị ai truy sát rồi bị thương nên mới ở bệnh viện sao? Nếu đã bị thương rồi sao lại không cho bọn anh đến đón mà muốn tự lái xe về chứ?” Hà Lâm tiếp lời của Lạc Thu Thủy, anh cũng lo lắng không kém. Từ khi những người trong giới hắc đạo biết cô là người đứng đầu Trương gia thì cô lúc nào cũng gặp nguy hiểm, anh cùng mọi người ai nấy lúc nào cũng phải nâng cao tinh thần cảnh giác, tập trung cao độ hết mức có thể.

Đỗ Huệ Di nhìn thẳng về phía của chị em Lạc Thu Thủy rồi phô ra dáng vẻ khỏe mạnh, không bị thương dù chỉ một chút cũng không, cô chậm rãi cất tiếng: “Nhìn tớ giống có chuyện gì lắm sao? Do đi gấp quá nên điện thoại của tớ vẫn còn ở trên phòng, sở dĩ tớ ở bệnh viện là vì…”

Chưa nói hết câu thì Nhất Nhất chen ngang, lên tiếng nói: “Do chị ấy hơi đói bụng nên mới lái xe đi mua chút đồ ăn vặt sau đó thì vô tình thấy có người ngất nên mới lái xe đưa người đó đến bệnh viện tiếp đó là cảnh sát đến giữ chân của chị ấy đến bây giờ mới về được.” Anh vô tình nhìn thấy Đỗ Huệ Di nói chuyện với Tần Đình Danh tiếp đó là thấy cô lái xe đuổi theo Tần Đình Danh, anh cũng vội đuổi theo sau đó, tất cả mọi chuyện anh đều chứng kiến hết, sợ cô không biết giải thích làm sao nên anh mới vội bịa ra một lời giải thích với mọi người.

Cô khá giật mình, kinh ngạc khi Nhất Nhất giải thích giúp mình sau đó chỉ biết gật đầu, mọi người bán tín bán nghi nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin những gì mà Nhất Nhất nói, ai nấy đều quên mất ngoại trừ thói quen hay ăn kẹo mút của Đỗ Huệ Di thì cô hoàn toàn không ăn vặt duy chỉ có một người là nhớ rõ chuyện này, Đỗ Minh Ngạn nheo mắt dõi theo dáng vẻ đang từ từ bước lên phòng của Đỗ Huệ Di, trong lòng tự hỏi: “Tại sao cô ấy lại phải nói dối chứ?”

Đỗ Huệ Di vừa thay đồ xong thì nghe có tiếng gõ cửa, bên ngoài vọng vào một giọng nói là của Nhất Nhất: “Em vào được không?”

“Em vào đi.” Đỗ Huệ Di ngay lập tức lên tiếng đáp lại, Nhất Nhất vừa bước vào cô đã cất tiếng hỏi: “Tại sao khi nãy em lại giải thích giúp chị? Tối qua em đã thấy hết mọi chuyện sao?”

Nhất Nhất gật gật đầu: “Tối qua em vô tình chứng kiến hết mọi chuyện, em cũng âm thầm đi theo chị đến bệnh viện sau khi thấy chị không gặp rắc rối gì em mới an tâm quay về đây, em sợ chị không biết phải giải thích với mọi người như thế nào nên mới bịa ra một chuyện giải thích giúp chị dù sao thì Tần Đình Danh cũng là kẻ thù nói chị giúp anh ta nghe không hợp tình hợp lý chút nào.”

“Em không thắc mắc tại sao chị lại giúp Tần Đình Danh sao?” Đỗ Huệ Di hơi cau mày nghi hoặc hỏi, bình thường theo tính cách của Nhất Nhất thì anh nhất định sẽ hỏi, hỏi cho ra chuyện thì mới thôi làm sao có thể im lặng bỏ qua như vậy được.

“Em không thắc mắc, đơn giản là vì em biết giữa chị và Tần Đình Danh đã từng có tình cảm với nhau hơn nữa bây giờ hai người vẫn còn. Hôm qua, người cứu em rồi băng bó vết thương cho em chính là Tần Đình Danh hơn nữa em còn vô tình nhìn thấy trong phòng của anh ta treo đầy hình của chị, còn có ảnh chị và anh ta chụp cùng với nhau sau đó em thấy hai người nói chuyện lúc đấy em đã khẳng định mối quan hệ giữa hai người rồi.” Nhất Nhất chậm rãi nói hết mọi chuyện, những gì mà anh đã biết cho cô nghe.

Cứu? Đỗ Huệ Di khá bất ngờ khi nghe chuyện này rõ ràng mới đây Tần Đình Danh còn đe dọa là sẽ không tha cho Nhất Nhất sao bây giờ đùng một cái lại cứu còn băng bó cho Nhất Nhất nữa chứ? Nói Tần Đình Danh là người vô tình quá cũng không đúng mà nói không vô tình cũng không đúng. Đỗ Huệ Di không thừa nhận cũng không phủ nhận chuyện giữa cô và Tần Đình Danh vẫn còn tình cảm với nhau, chỉ phun ra một câu với Nhất Nhất:

“Nếu không còn chuyện gì thì em hãy ra ngoài đi, chị sửa soạn, chuẩn bị một số thứ rồi đi làm.”

Nhất Nhất vẫn đứng ở đấy, chần chừ không bước ra ngoài, khóe môi hơi mấp máy khẽ nói với cô: “Chị! Chị có thể nào nói với bạn của chị là đừng có quan tâm em thái quá được không? Bây giờ mỗi lần em gặp chị ta đều sởn hết gai óc.”

Đỗ Huệ Di khẽ bật cười, cô biết rõ người mà Nhất Nhất đang nhắc đến là ai, vỗ nhẹ vai của anh cô nói: “Thu Thủy rất muốn có em trai nhưng không có nên sau khi gặp em mới như thế, em cứ bình thường đi không có gì đâu.”

“Em thật không hiểu cái tên tắc kè hoa đó thích chị ta ở điểm nào? Bị ngược lên ngược xuống như thế mà vẫn yêu cho được.” Nhất Nhất rùng mình một cái, cảm thấy Hà Lâm là người đàn ông thích bị ngược đãi, yêu đến ngu ngốc.

Đỗ Huệ Di không nhịn được bật cười thêm một tiếng, không biết sắc mặt của Hà Lâm như thế nào khi nghe Nhất Nhất gọi là tắc kè hoa? Bỗng hai người nghe tiếng gì đó khá kì lạ, giống như là tiếng trực thăng vậy gần sát một bên. Đỗ Huệ Di cùng Nhất Nhất xuống lầu xem là có chuyện gì? Những người khác cũng nhanh chóng đi ra ngoài xem.

Vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy có rất nhiều cánh hoa hồng từ trên trời rơi xuống, ngước mắt lên nhìn quả thật là trực thăng, bóng dáng trên trực thăng vừa nhìn đã có thể nhận ra không ai khác chính là Lion, ở trên đó anh còn cầm loa lớn tiếng nói: “Thu Tử! Anh yêu em.”

Nhất Nhất ở bên dưới vuốt vuốt ngực của mình suýt nữa thì những gì mà anh ăn sáng nay đều trào ngược hết ra ngoài rồi, quá sến súa rồi. Khóe môi Lạc Thu Tử giật giật, sắc mặt trở nên u ám, khó coi không những cô mà còn có Đỗ Huệ Di cùng mọi người ai nấy đều bày ra bộ mặt âm u như mây mù kéo đến, nhìn Lion với cặp mắt viên đạn. Lion không hề biết rằng sắp có một cơn giông bão ập đến với mình, anh vẫn vô tư, thoải mái đứng trên trực thẳng tỏ tình một cách phô trương nhất có thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK