“Làm gì có chứ, tớ đâu có khóc đâu.” Đỗ Huệ Di lắc đầu, nở nụ cười nhàn nhạt, lãng sang chuyện khác: “Thu Tử! Cậu có biết hôm nay tớ đã gặp ai không? Tớ đã gặp lại anh chàng mà chúng ta đã từng gặp lúc trước đó, cậu không ngờ được đâu thì anh ta là giám đốc của tập đoàn Trịnh thị tên là Alan.”
“Thật sao? Anh ấy còn trẻ như vậy mà đã làm giám đốc rồi sao?” Lạc Thu Tử trở nên thích thú, vui vẻ vô cùng. Đỗ Huệ Di gật nhẹ đầu, mỉm cười nói: “Chẳng phải cậu đang tìm việc sao? Cậu hãy đến Trịnh thị xin thử đi.”
Lạc Thu Tử rụt rè, khẽ lắc đầu nói với Đỗ Huệ Di: “Tập đoàn lớn như Trịnh thị ta thấy e là không vào được đâu.”
“Cậu không thử thì làm sao biết, cậu và tớ cùng là những học sinh giỏi nhất của đại học Pháp tớ vào làm được thì chắc chắn cậu cũng sẽ không có vấn đề gì.” Đỗ Huệ Di ngay lập tức đáp lại, nhiều lúc cô thật sự rất nghi ngờ Lạc Thu Tử và Lạc Thu Thủy có phải là chị em sinh đôi với nhau không, ngoại trừ gương mặt giống nhau thì tính cách hoàn toàn khác, một chút cũng không giống.
“Để tớ thử xem sao.” Lạc Thu Tử khẽ gật đầu đồng ý, dù sao nếu xin không được thì cũng chẳng mất mát gì. Tưởng chừng như đã quên chuyện lúc nãy nhưng không vừa nói xong Lạc Thu Tử ngay lập tức quay lại chuyện lúc nãy: “Cậu đánh trống lãng nãy giờ rồi bây giờ thì có thể nói cho tớ biết tại sao cậu lại khóc không?”
Sắc mặt của Đỗ Huệ Di thay đổi ngay tức khắc, trở nên ão não, buồn bã, nói thật với Lạc Thu Tử: “Hôm nay, tớ đã hỏi Tần Đình Danh chuyện người trong lòng của anh ta và tớ đã biết người đó là ai.”
“Biết được là chuyện tốt tại sao cậu lại khóc chứ? Cảm động quá sao?” Lạc Thu Tử cảm thấy khó hiểu vô cùng. Đỗ Huệ Di khẽ lắc đầu chậm rãi nói: “Người trong lòng của Tần Đình Danh là cô bé thanh mai trúc mã năm đó với anh ta cũng chính là tớ.”
“Hả? Nói vậy chẳng phải… chẳng phải Tần Đình Danh đã yêu đơn phương cậu mười bốn năm rồi sao?” Lạc Thu Tử trợn mắt kinh ngạc, không ngờ người như Tần Đình Danh lại si tình đến vậy.
“Tần Đình Danh tưởng tớ đã chết trong vụ tai nạn xe năm đó, hơn nữa anh ta cũng nói sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của tớ bởi vì trong tim vẫn còn hình bóng của cô bé năm xưa. Cậu biết không, lúc đó tớ tưởng chừng mình đã bị lay động rất muốn nói cho anh ấy biết mình chính là Đỗ Huệ Di.”
“Nhưng cậu đã không làm vậy bởi vì chuyện trả thù đúng không? Tiểu Di! Có phải cậu đã yêu Tần Đình Danh rồi không?” Lạc Thu Tử thấy Đỗ Huệ Di như thế thì bắt đầu nghi ngờ, rất hiếm khi thấy Đỗ Huệ Di có dáng vẻ ưu sầu buồn bã như thế.
Đỗ Huệ Di tròn mắt kinh ngạc, cô yêu Tần Đình Danh sao? Không thể nào, im lặng một lúc cô mới cất tiếng đáp lại: “Không, tớ làm sao có thể yêu Tần Đình Danh được chứ, tớ làm sao có thể yêu kẻ thù của mình được.”
Lạc Thu Tử cũng mong rằng Đỗ Huệ Di không yêu Tần Đình Danh nếu không Đỗ Huệ Di sẽ đứng giữa tình yêu của mình với hận thù thì càng khổ hơn muốn ra tay không được mà không ra tay cũng không được, rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
Nói chuyện, ăn cơm xong Đỗ Huệ Di quay về trên đường đi cô ghé lại trung tâm mua sắm, sắp tới sinh nhật của Lữ Vũ Ni cô phải chọn quà thật kỹ, thật đẹp cho bà. Đỗ Huệ Di đi đến khu trang sức đặt cho Lữ Vũ Ni một chiếc lắc tay có khắc tên của bà. Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, Đỗ Huệ Di cảm thấy có người đi theo mình, cô nhíu chặt đôi mày đi nhanh về phía xe, vừa định mở cửa cô nghe tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía của mình, cô nhanh chóng quay người né tránh những bàn tay muốn bắt lấy mình.
Có năm người đàn ông muốn bắt lấy Đỗ Huệ Di, cô né tránh rồi đánh trả cũng may cô có học võ nhưng đây là lần đầu tiên cô một mình đánh với năm người như thế có hơi mất sức. Chỉ trong một lúc Đỗ Huệ Di đánh năm người đàn ông nằm dưới đất la liệt, nhân cơ hội đấy cô vội vào trong xe lái đi, rốt cuộc là ai muốn ra tay với cô chứ? Chẳng lẽ đã có người phát hiện cô là người giữ sợi dây chuyền rồi sao?
Tần gia .
||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
Tôn Nam từ bên ngoài bước nhanh vào bên trong phòng của Tần Đình Danh, khom người, khẩn trương báo: “Thiếu gia! Trợ lý Lạc vừa mới bị người ta tấn công bất ngờ.”
“Cái gì? Tấn công bất ngờ? Lạc Thu Tử sao rồi? Bị thương rồi sao? Là ai đã tấn công cô ấy?” Tần Đình Danh trợn mắt, vội hỏi Tôn Nam dồn dập.
Tôn Nam sững sốt, ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Tần Đình Danh, anh khẽ lắc đầu trả lời: “Thiếu gia yên tâm trợ lý Lạc không bị thương, cô ấy đã kịp thời lên xe rời đi nên bọn chúng không đuổi theo được còn về người tấn công tôi đã điều tra ra rồi người đứng sau chính là Trịnh Châu, tôi nghĩ ông ta tưởng trợ lý Lạc là người phụ nữ của anh nên mới muốn bắt cô ấy để ép anh hợp tác cùng ông ta tìm sợi dây chuyền.”
Tần Đình Danh cười lạnh một tiếng: “Người của tôi đâu phải muốn động là động đến được, cậu hãy cho người đi cảnh cáo một chút đi, nói với Trịnh Châu lần này tôi bỏ qua nhưng lần sau chỉ cần mất một cọng tóc thì đừng trách tôi vô tình, không nể ông ta là bạn cũ của ba tôi.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay.” Tôn Nam gật đầu mau chóng rời khỏi Tần gia, xem ra thiếu gia của anh đã động lòng với trợ lý Lạc rồi.
Mộ gia
Đỗ Huệ Di vừa về liền nhanh chóng chào hỏi mọi người rồi vội đi lên phòng tránh để mọi người thấy vết thương đang chảy máu của mình, vào phòng cô cởi áo, vết thương ở bả vai còn chưa lành thì phải đánh nhau, cô nghiến răng chịu đựng cơn đau tự mình thay băng, vì đánh nhau nên tay của cô cũng bầm tím vài chỗ.