Tần Đình Danh quay người lại, anh ngay lập tức ngẩn người khi nhìn thấy Đỗ Huệ Di, bình thường trông cô đã xinh đẹp bây giờ cô ăn mặc trang điểm như thế càng xinh đẹp, lộng lẫy hơn. Đỗ Huệ Di thấy Tần Đình Danh ngẩn người như thế thì biết chắc chắn anh đã bị cô mê hoặc: "Chủ tịch!"
Tần Đình Danh ngay tức khắc thu lại dáng vẻ thất thần ấy, lãnh đạm nói với cô: "Đi vào trong thôi."
Đỗ Huệ Di gật đầu cùng Tần Đình Danh bước vào bên trong buổi tiệc, vừa đi vào anh và cô đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nam thì nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng, các cô gái thì nhìn anh bằng ánh mắt say mê không rời. Tần Đình Danh hướng mắt về phía bàn dài chất đầy đồ ăn rồi bảo Đỗ Huệ Di:
"Cô hãy qua bên kia đi."
Đỗ Huệ Di gật đầu đi đến bàn đồ ăn, Tần Đình Danh tiến về phía của bọn người Lục Dĩ Tường đang đứng, Âu Hoằng Phong nhướng mày, cười nhẹ nói với anh:
"Trợ lý mới nữa sao? Nhan sắc không tệ đấy chỉ là đáng tiếc Tần Đình Danh cậu không phải là người biết thưởng thức cái đẹp, không biết cô ta sợ trụ được bao lâu đây."
Bỗng có một người nhân viên đi đến chỗ của các anh, khom người cúi chào:
"Chủ tịch Tần! Chủ tịch Dạ! Ông chủ Trịnh cho mời hai người lên lầu hai một chuyến."
"Tôi biết rồi." Dạ Thành Đông đáp lại rồi cùng Tần Đình Danh đi lên lầu hai gặp Trịnh Châu.
Đỗ Huệ Di thấy Tần Đình Danh lên lầu hai cô cũng nhanh chóng đi theo, anh cùng Dạ Thành Đông bước vào một căn phòng, cô đứng bên ngoài áp sát tai vào cánh cửa nghe xem bọn họ nói gì bên trong đó.
Hai người các anh ngồi xuống ghế, Tần Đình Danh liếc mắt nhìn Trịnh Châu với ánh mắt lạnh lẽo: "Ông bảo chúng tôi lên đây là có chuyện gì?"
Trịnh Châu ngồi đối diện với hai người các anh, ông ta mỉm cười lắc lư ly rượu vang trên tay, đi thẳng vào vấn đề cần nói: "Hai cậu đã từng nghe đến viên kim cương máu chưa?"
"Đã từng." Tần Đình Danh không nhanh không chậm đáp lại, anh đã từng nghe Tần Hải kể qua nhưng anh không hề hứng thú gì về viên kim cương này.
Trịnh Châu mỉm cười thân thiện nhìn anh và Dạ Thành Đông: "Tôi cho người gọi chủ tịch Tần và chủ tịch Dạ lên đây chính là muốn bàn bạc hợp tác, chỉ cần hai người giúp tôi tìm ra viên kim cương ấy thì kho báu sẽ chia một nửa cho hai người. Tôi biết hiện tại thế lực của hai người các cậu vô cùng lớn mạnh việc tìm kiếm một viên kim cương không quá khó với hai người." Ông ta tiếp tục nói cho các anh biết thông tin về viên kim cương máu:
"Viên kim cương máu được cất trong chiếc rương nhỏ nó là mặt của sợi dây chuyền bạc, nó hiện đang trong tay của Đỗ Tấn Trung chỉ cần tìm được ông ta thì chắc chắn sẽ tìm được sợi dây chuyền."
Đứng bên ngoài, Đỗ Huệ Di ngay lập tức có phản ứng mạnh khi nghe nhắc đến tên của ba mình, cô nhíu chặt đôi mày thầm nghĩ:
"Sợi dây chuyền mà bọn họ đang nói đến chính là sợi dây chuyền của mình sao? Mình nhất định phải điều tra rõ chuyện này." Cô tiếp tục nghe lén xem bên trong bọn họ đang nói gì.
"Thật đáng tiếc tôi và Thành Đông không có hứng thú đến vụ này, ông nên tìm người khác đi." Tần Đình Danh thờ ơ, không hứng thú đến kho báu gì cả. Dạ Thành Đông cười khẩy một tiếng, tựa lưng vào ghế, chậm rãi phun ra một câu:
"Tiền chúng tôi không thiếu."
Đỗ Huệ Di biết Tần Đình Danh cùng những người khác sắp bước ra liền vội nấp vào một góc. Trịnh Châu cùng thuộc hạ đi xuống lầu, Tần Đình Danh đã biết Đỗ Huệ Di nấp trong góc tường từ lâu, anh lên tiếng nói với cô:
"Đừng nấp ở đó nữa, ra đi."
Đỗ Huệ Di giật mình, anh biết cô nấp ở đây từ khi nào chứ? Cô hít thở sâu, bình tĩnh bước ra, cười trừ: "Chủ tịch!"
Dạ Thành Đông nhếch môi cười nhạt, hai tay để vào túi quần, cất tiếng: "Tôi và Đình Danh đã biết cô theo dõi từ lúc chúng tôi mới bước lên lầu hai kìa."
Không ngờ hai người các anh lại nhạy bén đến thế, Đỗ Huệ Di khẽ liếc quan sát sắc mặt của Tần Đình Danh, gương mặt không để lộ ra một chút cảm xúc gì rất khó đoán, cô căng thẳng giải thích:
"Chủ tịch! Tôi xin lỗi, tôi thật sự là không có cố ý đi theo nghe lén gì đâu chỉ là vì tôi là trợ lý của anh nên tôi mới đi theo để có gì anh sai bảo cho tiện, sẽ không có lần sau đâu xin anh hãy bỏ qua cho tôi lần này."
"Chuyện này lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô nhưng không có lần sau, nếu cô còn tái phạm thì tự biết thu dọn đồ rời khỏi Tần thị đi." Tần Đình Danh cảnh cáo cô rồi cùng Dạ Thành Đông lạnh nhạt rời đi.
Đỗ Huệ Di cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi, đợi sau khi Tần Đình Danh bước hẳn xuống lầu cô mới ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của anh với đôi mắt sắc lạnh.
Mộ gia
Đỗ Huệ Di về đến thì trời đã khuya, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, cô cẩn thận, nhẹ nhàng đi lên phòng cố gắng không gây tiếng động lớn ảnh thưởng đến mọi người. Vào phòng, Đỗ Huệ Di tắm rửa xong vừa định gọi điện cho Lạc Thu Thủy thì cô đã gọi đến trước, Đỗ Huệ Di lên tiếng: "Tớ vừa định gọi cho cậu thì cậu đã gọi đến trước, tớ có chuyện muốn nhờ cậu điều tra đây."
"Là chuyện của sợi dây chuyền đúng không?" Lạc Thu Thủy vừa nhai kẹo vừa đoán mò thử không ngờ lại trúng.
"Sao cậu biết? Quả thật tớ muốn nhờ cậu điều tra sợi dây chuyền." Đỗ Huệ Di ngạc nhiên, hiếu kì tại sao Lạc Thu Thủy lại biết chuyện cô sắp nhờ liên quan đến sợi dây chuyền chứ?
Lạc Thu Thủy cong khóe môi lên cười: "Thì tớ gọi điện cho cậu cũng vì chuyện này nên mới đoán mò thôi. Hà Lâm mới vừa gọi cho tớ nói cho tớ biết bí mật của sợi dây chuyền."
"Bí mật của sợi dây chuyền? Nó có liên quan đến kho báu đúng không?" Nét mặt Đỗ Huệ Di trở nên vô cùng nghiêm túc, lạnh giọng hỏi.
"Đúng vậy, xem ra cậu cũng đã biết một chút, vậy tớ không dài dòng nữa, sợi dây chuyền của cậu chính là chìa khóa của kho báu. Năm xưa, ba của cậu chính là thuộc hạ thân cận của Trương Chính Lôi người đứng đầu Trương gia, sau khi Trương gia bị sát hại thì ba cậu đã bế con trai của Trương Chính Lôi cùng với sợi dây chuyền bỏ trốn, chỉ cần có sợi dây chuyền trong tay thì sẽ tìm được ba mảnh ghép của bản đồ kho báu đó là những gì Hà Lâm đã nói với tớ. Nói như thế, anh trai cậu chính là con trai của Trương Chính Lôi, chủ nhân thật sự của sợi dây chuyền chính là anh trai cậu." Lạc Thu Thủy nghiêm túc nói hết những gì mà mình biết cho Đỗ Huệ Di nghe, lúc nghe xong chuyện này cô cũng không khỏi bất ngờ, kinh ngạc.
"Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết." Vừa nói dứt câu, Đỗ Huệ Di đã cúp máy, Lạc Thu Thủy cũng không còn gì lạ với tính cách này của cô.
Đỗ Huệ Di lấy sợi dây chuyền ra, cô thật không ngờ sợi dây chuyền này lại là chìa khóa kho báu bảo sao Đỗ Tấn Trung lại muốn cô giữ sợi dây chuyền cho thật kĩ, càng không thể ngờ hơn Đỗ Minh Ngạn người mà cô cứ tưởng là anh ruột lại chỉ là anh nuôi. Đỗ Huệ Di càng suy nghĩ càng thấy rối bời, cô nhất định phải tìm được Đỗ Minh Ngạn trao lại chìa khóa kho báu cho anh, thứ quý giá như thế vốn dĩ không thuộc về cô.