• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Đình Danh nắm tay của Đỗ Huệ Di đi xuống sảnh, tất cả nhân viên ở Tần thị đều đồng loạt dồn hết sự chú ý vào hai người, cô xoa xoa mũi, mặt hơi cúi xuống vì ngại ngùng cô không quen khi có nhiều người nhìn mình như thế, anh và cô nhanh chóng rời khỏi Tần thị, hai người vừa đi mọi người liền tụ lại nói chuyện, một nữ nhân viên tiếp tân vẫn hướng mắt dõi theo bóng của anh và cô:

“Vừa mới công khai thừa nhận hẹn hò lúc nãy thôi mà bây giờ đã nắm tay thể hiện rõ cho mọi người thấy luôn rồi, thật ngưỡng mộ thư ký Đỗ quá đi.”

Một nữ nhân viên khác lại lên tiếng, vẻ mặt cũng hiện rõ sự ganh tỵ, ngưỡng mộ: “Tảng băng ngàn năm cuối cùng cũng tan rồi, mọi người có nhìn thấy ánh mắt mà chủ tịch dành cho thư ký Đỗ không? Ôn nhu, ấm áp làm sao ấy, biết khi nào tôi mới có thể nhận được cái ánh mắt như vậy đây?”

Bỗng từ đầu Mạc Kiều Nhiên bước đến hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Không biết Đỗ Huệ Di giở trò gì mà có thể khiến cho Đình Danh si mê đến như vậy, đúng là hồ ly tinh, sớm muộn gì cũng chia tay thôi.”

Mạc Kiều Nhiên vừa nói dứt câu thì có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, nữ nhân viên lúc nãy khoanh tay, trừng mắt, giọng nói khá lớn đáp trả lại: “Này, cô có cảm thấy mình vô duyên quá không? Cô nói thư ký Đỗ là hồ ly tinh, tôi thấy cô mới là hồ ly tinh đấy còn nữa gan của cô cũng to thật dám gọi thẳng tên của chủ tịch bằng cái giọng điệu phát tởm nữa chứ.”

“Cô…” Mạc Kiều Nhiên mím môi cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình, hiện tại cô không nên gây quá nhiều sự chú ý, tuyệt đối không thể để Tần Đình Danh hay Đỗ Huệ Di biết được cô đã vào làm ở Tần thị. Mạc Kiều Nhiên phải nhanh đi khỏi đấy nếu không cô tức chết mất, thầm mắng tất cả bọn họ là một lũ ngu, ai nấy đều đã bị trúng bùa mê của Đỗ Huệ Di hết rồi.

Ở một quán ăn nhỏ, Tần Đình Danh cùng Đỗ Huệ Di ăn trưa rất vui vẻ, sau khi ăn xong Tần Đình Danh ngước mặt lên nhìn Đỗ Huệ Di, khẽ gọi: “Tiểu Di!” Cô nâng mày ngẩng đầu nhìn anh, anh dường như có gì đó muốn nói nhưng lại chần chừ, trầm tư nửa phút thành thật nói với cô: “Tiểu Di! Anh đã biết Alan chính là Đỗ Minh Ngạn là anh trai của em hơn nữa anh cũng biết chuyện Đỗ Minh Ngạn bị bắt cóc. Thật ra…người bắt cóc anh trai của em chính là ba…ba của anh, tối hôm qua anh đến biệt thự cũ chính là muốn tìm và thả anh của em ra nhưng lại không còn thấy anh ấy ở đó nữa.”

Đỗ Huệ Di tròn mắt, sững sốt, kinh ngạc cô không ngờ anh lại nói những chuyện này với mình, trong phút chốc cô không biết mình nên nói gì, phản ứng như thế nào với Tần Đình Danh, anh thấy cô im lặng, ngồi bất động như thế trong lòng có chút lo lắng, vội nói: “Anh xin lỗi, em yên tâm anh trai của em sẽ không sao đâu, ba của anh đã hứa sẽ không làm gì anh ấy đâu, sẽ mau chóng thả anh ấy ra thôi.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi.” Đỗ Huệ Di vui mừng, nghe những lời nói này của anh thì cô đã yên tâm được phần nào rồi, cô đặt tay của mình lên bàn tay của anh mỉm cười nói tiếp: “Anh không cần phải xin lỗi em, anh không có lỗi.” Người có lỗi không phải Tần Đình Danh mà là Tần Hải, nếu như muốn xin lỗi cô thì cũng phải là Tần Hải nhưng cho dù ông có đến quỳ xuống xin lỗi cô đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã giết chết cả gia tộc của mình.

Thấy Đỗ Huệ Di không tức giận, mọi thứ đều bình thường Tần Đình Danh nhẹ nhõm trong lòng, ban đầu anh cứ thấp thỏm, lo sợ, sợ cô sẽ giận, sẽ ghét anh, chuyện này anh đã suy nghĩ rất kĩ mới dám thẳng thắn, thành thật nói với cô, anh không muốn giấu cô bất cứ điều gì.

Thanh toán xong, Tần Đình Danh dìu Đỗ Huệ Di ra xe, chiếc xe sang trọng của anh từ từ lăn bánh rời đi quay về Tần thị, trên xe Đỗ Huệ Di quay sang nói với anh: “Đình Danh! Ngày mai em có chút chuyện bận nên em muốn xin nghỉ.”

“Được, ngày mai em cứ nghỉ đi.” Tần Đình Danh gật đầu đồng ý ngay lập tức không hỏi Đỗ Huệ Di bận chuyện gì hay gì cả, tuy anh rất tò mò muốn biết nhưng cô đã không nói thì anh cũng không hỏi, nếu cô muốn nói thì sẽ tự khắc cô sẽ nói cho anh biết.

Tiếng chuông điện thoại của Đỗ Huệ Di vang lên, nhìn thấy người gọi đến là Từ Phương Hiểu cô liền bắt máy, Từ Phương Hiểu không nhanh không chậm cất giọng hỏi cô: “Huệ Di! Cuốn sách lần trước chị mượn của em chị đã đọc xong chưa? Đến ngày em phải trả sách rồi.”

“À, cuốn sách chị để trong ngăn của cái tủ nhỏ gần giường, em vào phòng lấy giúp chị.”

“Được, vậy thôi em đi lấy sách đây.” Từ Phương Hiểu đáp lại rồi cúp máy đi sang phòng của Đỗ Huệ Di lấy sách.

Vào trong phòng, tiến đến cái tủ nhỏ gần giường Từ Phương Hiểu ngồi xổm xuống tìm, cô quên hỏi là ở ngăn nào nên bây giờ phải mở từng ngăn ra tìm sách, ngăn thứ nhất không có, mở ngăn thứ hai ra thì nhìn thấy cuốn sách cô mau chóng lấy cuốn sách ra chưa kịp đứng dậy thì thấy có gì đó rơi ra, cô nhặt lên là sợi dây chuyền, Từ Phương Hiểu giơ sợi dây chuyền lên ngắm nghía, quan sát một lúc rồi thốt lên:

“Sợi dây chuyền đẹp thật nhưng tại sao trước giờ mình chưa thấy Huệ Di đeo sợi dây chuyền này chứ?”

Bỗng Từ Phương Hiểu cảm thấy sợi dây chuyền có chút quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, cau mày suy nghĩ một lúc cô chợt nhớ ra lúc trước Dạ Thành Đông có đưa cho Âu Hoằng Phong một bức tranh trong đó có vẽ sợi dây chuyền này, trong lòng cô bỗng cảm thấy chuyện này có hơi kì lạ nhưng trước mắt mang sách trả trước, cô cất sợi dây chuyền vào chỗ cũ rồi rời khỏi phòng của Đỗ Huệ Di.

- ------------------------------------------------------------------------

Tại một kho hàng, Tần Hải xuất hiện tiến đến gần Đỗ Minh Ngạn đi phía sau ông là Lão Nghiêm, đứng trước mặt của Đỗ Minh Ngạn ông nhìn anh với đôi mắt không một chút gợn sóng, lạnh lẽo, sắc bén vô cùng: “Sao rồi? Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu như bây giờ cậu chịu nói ra tung tích của sợi dây chuyền thì tôi sẽ mang đồ ăn đến và sẽ tha cho cậu một mạng.”

Đỗ Minh Ngạn bị Tần Hải nhốt ở kho hàng, ông không cho anh ăn uống nên bây giờ anh không còn một chút sức lực nào cả, sắc mặt cũng vô cùng kém nhưng ánh mắt vẫn kiên định, mạnh mẽ đáp trả: “Không bao giờ, tôi đã nói rồi cho dù tôi có chết thì tôi cũng sẽ không bao giờ nói ra tung tích của sợi dây chuyền.”

“Được, để tôi xem cậu chịu đói chịu khát được bao lâu.” Tần Hải tức giận, Đỗ Minh Ngạn đúng là một kẻ cứng đầu, không biết chết là gì, ông quay người rời đi để tránh ông kiềm không được mà giết luôn anh.

Quán bar Lovers

Tám giờ tối, Từ Phương Hiểu cùng Bạch Nhã Băng, Hạ Tử Quyên và Clara đi vào phòng VIP mà bọn người Dạ Thành Đông thường hay đến, vừa nhìn thấy mấy người các cô những người đứng canh trước cửa liền ngay lập tức mở cửa mời vào. Clara thấy mấy người các anh đang nói chuyện gì đó, trong lòng hiếu kì, tò mò cất giọng hỏi: “Các anh đang nói chuyện gì thế?”

Phương Thần thấy vợ mình đến khóe môi liền cau lên mỉm cười, lên tiếng đáp lại: “Bọn anh đang nói về một món trang sức thôi.”

Các cô tiến đến ngồi xuống bên cạnh người đàn ông của mình, Từ Phương Hiểu liếc mắt nhìn thấy mọi người đang nói về sợi dây chuyền của Đỗ Huệ Di, cô không nhanh không chậm cất giọng nói: “Các anh đang nói về sợi dây chuyền này sao?”Âu Hoằng Phong gật đầu, Từ Phương Hiểu xoa xoa cằm nói tiếp: “Sợi dây chuyền này có gì đặc biệt mà khiến cho mấy người các anh phải ngồi lại bàn luận với nhau vậy? Đừng bảo với em là vì viên kim cương màu đỏ trong cái rương nhỏ đó đấy nha?”

“Tại sao em lại biết sợi dây chuyền có viên kim cương màu đỏ chứ?” Âu Hoằng Phong ngồi thẳng người lại, nhíu mày ngạc nhiên hỏi cô, những người khác cũng đồng loạt hướng ánh mắt về phía của Từ Phương Hiểu.

Từ Phương Hiểu chớp chớp mắt nhìn mọi người, có cần phải ngạc nhiên nhìn cô như thế không? Cô chỉ chỉ tay vào sợi dây chuyền cất giọng: “Thì lúc chiều em vào phòng của Huệ Di lấy sách đã vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền này, em có mở ra xem thì thấy trong đó có một viên kim cương màu đỏ.”

“Huệ Di?” Tất cả mọi người ngoại trừ Clara và Từ Phương Hiểu đều đồng loạt thốt lên tên của Đỗ Huệ Di, họ không ngờ sợi dây chuyền khiến cho biết bao nhiêu người phải bỏ mạng vì nó lại ở trong tay của Đỗ Huệ Di.

Hai bàn tay của Tần Đình Danh đan chặt vào nhau, đôi mày không ngừng nhíu chặt, hỏi Từ Phương Hiểu: “Em có chắc chắn sợi dây chuyền mà bây giờ em nhìn thấy và sợi dây chuyền của Tiểu Di là một không?” Từ Phương Hiểu gật gật đầu khẳng định chắc chắn, sắc mặt của anh càng âm trầm hơn, nếu nói như thế chẳng phải Đỗ Huệ Di sẽ gặp nguy hiểm hơn sao?

Lục Dĩ Tường quay đầu sang nhìn Tần Đình Danh, khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Xem ra cậu phải bảo vệ cho Tiểu Di kĩ hơn rồi, nếu ba cậu mà biết chuyện này thì Tiểu Di chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm đấy, đã nguy hiểm bây giờ lại càng nguy hiểm hơn.”

Tần Đình Danh gật nhẹ đầu, anh phải tăng cường người bảo vệ cho Đỗ Huệ Di hơn nữa anh còn phải dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh cô để tiện cho việc chăm sóc, bảo vệ cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK