“Mẹ anh nói đúng đấy, em hãy ráng uống hết bát canh này đi.” Mộ Khánh Dương lên tiếng nói với Đỗ Huệ Di, cơ thể của cô vốn dĩ đã yếu bây giờ không chịu ăn uống thì làm sao được chứ.
Đỗ Huệ Di nhìn Mộ Khánh Dương rồi nhìn sang Lữ Vũ Ni, cô nhận lấy bát canh, không nỡ thấy bà buồn dù sao bà cũng đã cất công hầm canh cho cô, uống hết bát canh Đỗ Huệ Di đặt bát canh xuống bàn, cất giọng nói: “Bác trai! Bác gái! Ngày mai cháu muốn xuất viện, cháu không muốn ở trong bệnh viện nữa, cháu cảm thấy ở đây nó rất ngột ngạt, khó chịu.”
“Không được! Cháu phải ở đây thêm vài ngày để bác sĩ theo dõi, kiểm tra.” Lữ Vũ Ni lên tiếng phản đối, dịu dàng tiến đến gần xoa xoa đầu của Đỗ Huệ Di: “Ngoan, cháu hãy ráng chịu đựng ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa đi, sau đó bác sẽ bảo Khánh Dương làm thủ tục xuất viện cho cháu.”
“...” Đỗ Huệ Di nhăn nhó không muốn, cô ghét mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện. Tần Đình Danh thấy vẻ mặt của Đỗ Huệ Di như thế, anh liền lên tiếng nói giúp cô: “Nếu Tiểu Di đã không muốn ở đây thì hai bác hãy cho cô ấy về đi ạ, dù sao ở nhà chúng ta cũng sẽ chăm sóc cho Tiểu Di tiện hơn, hơn nữa còn có Tử Quyên, cô ấy sẽ thường xuyên đến kiểm tra cho Tiểu Di, bây giờ tình hình của Tiểu Di đã không còn gì đáng ngại nữa phải không Tử Quyên?”
Hạ Tử Quyên có hơi giật mình khi nghe Tần Đình Danh nói thế, cô tròn mắt nhìn anh, cô là bác sĩ ngoại khoa chứ nào phải bác sĩ khoa chỉnh hình đâu chứ, đột nhiên bị kéo vào như thế Hạ Tử Quyên cũng không thể nào không giúp Tần Đình Danh được, đành vận dụng một chút kiến thức của mình xem vết thương ở chân của Đỗ Huệ Di rồi nói với Lữ Vũ Ni:
“Tình hình bây giờ của Huệ Di rất ổn, hai bác có thể cho cô ấy xuất viện, hai bác cứ yên tâm hàng ngày cháu sẽ đến kiểm tra cho cô ấy.”
Nghe như thế, Mộ Tần yên tâm gật đầu đồng ý với Đỗ Huệ Di cho cô xuất viện: “Thôi được rồi, bác đồng ý cho cháu xuất viện.” Ông quay sang nói với Mộ Khánh Dương: “Khánh Dương! Ngày mai con hãy đi làm thủ tục xuất viện cho Huệ Di.”
“Dạ.” Mộ Khánh Dương gật nhẹ đầu, lễ phép đáp lại, anh liếc mắt sang nhìn Tần Đình Danh khóe môi khẽ cau lên thầm nghĩ: “Chỉ mới bắt đầu yêu nhau thôi mà đã như thế không biết sau này sẽ còn hơn như thế nào nữa đây.”
Một lúc sau, mọi người đã dần về hết chỉ còn Lạc Thu Thủy, Lạc Thu Tử và Hà Lâm, Tần Đình Danh đã về Tần gia tắm rửa rồi quay lại chăm sóc cho Đỗ Huệ Di, Lạc Thu Tử bỗng nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh Đỗ Huệ Di, chau mày khẽ hỏi: “Huệ Di! Tớ hỏi cậu, cậu và Alan có quan hệ gì với nhau thế? Lúc chiều tớ thấy Alan đi ra từ phòng bệnh của cậu hơn nữa sắc mặt cũng không được tốt. Tớ nhớ tớ chưa từng nói chuyện cậu bị tai nạn cho anh ấy biết hơn nữa trong buổi tiệc sinh nhật anh ấy còn nói chuyện riêng với cậu nữa, tớ dám chắc giữa cậu và Alan có gì đó đúng không? Đừng bảo với tớ là anh ấy thích cậu nha?” Lạc Thu Tử vừa nói đôi mắt vừa hơi nheo lại tỏ rõ sự nghi ngờ, hiếu kì.
“Thích cái gì mà thích chứ, Alan sẽ không bao giờ thích tớ đâu, quả thật giữa tớ và Alan có một mối quan hệ đặc biệt, anh ấy biết tớ đến Tần thị là để trả thù cũng biết rõ chuyện tai nạn năm xưa, anh ấy biết tất cả mọi chuyện, mọi thông tin của tớ bởi vì...Alan chính là người anh trai thất lạc mà tớ tìm kiếm bấy lâu nay.” Đỗ Huệ Di không nhanh không chậm đáp lại, tuy đã tìm lại được người anh trai yêu quý nhưng bây giờ cô lại không thể cười vui vẻ nổi.
“Cái gì? Anh trai?” Lạc Thu Thủy, Lạc Thu Tử và Hà Lâm đồng loạt thốt lên trong sự sửng sốt, ngỡ ngàng, khó tin. Lạc Thu Thủy không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến như thế, chả trách những lần Đỗ Huệ Di gặp nguy hiểm anh lại cuống cuồng lo lắng, quan tâm thì ra là anh trai, Lạc Thu Thủy thấy sâu trong đôi mắt của Đỗ Huệ Di dường như còn có điều gì đó mà mấy người bọn họ còn chưa biết, cô bèn cất tiếng hỏi:
“Huệ Di! Cậu còn có chuyện gì giấu bọn tớ đúng không? Tớ cảm thấy tuy cậu đã tìm lại được anh trai của mình nhưng trông cậu có vẻ không vui cho lắm thì phải.”
Đỗ Huệ Di rũ mắt xuống trông buồn bã vô cùng, cô lên tiếng đáp lại: “Quả nhiên không có gì là qua mắt được cậu cả, ba người có biết lúc tớ nhân lại anh trai vui mừng, xúc động đến cỡ nào đâu nhưng chưa được bao lâu thì tớ biết ba của mình lại không phải là ba ruột, ba ruột thật sự chính là người đứng đầu của Trương gia Trương Chính Lôi.” Cô bỗng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn ba người họ nở một nụ cười đau khổ, chua chát rồi nói tiếp:
“Điều này không có gì đáng nói cho đến khi tớ biết kẻ giết chết toàn bộ người của Trương gia là Tần Hải, cả một gia tộc lớn đều bị ông ta giết chết không sót một ai nếu không phải năm đó ba Tấn Trung bế tớ đi thì có lẽ tớ đã không còn trên cõi đời này lâu rồi.”
Ba người bọn họ sững người nhìn Đỗ Huệ Di im lặng, không nói gì bọn họ không ngờ còn có chuyện này, mối thù của Đỗ Tấn Trung đã khiến cho Đỗ Huệ Di khó xử lắm rồi bây giờ còn thêm mối thù gia tộc khiến cô càng khó xử hơn. Nếu như Đỗ Huệ Di không yêu Tần Đình Danh thì có lẽ sẽ tốt hơn nhưng bây giờ họ có thể thấy và nhận ra cô đã yêu Tần Đình Danh càng yêu càng sâu mất rồi, phải làm sao mới vẹn cả đôi đường đây?
Tần gia
Tôn Nam đi vào thì nhìn thấy Tần Đình Danh đang chuẩn bị đi đến bệnh viện, anh cúi thấp người chào cung kính: “Thiếu gia! Tôi đã cho người tra ra được Alan và Trịnh Xuyên đã đưa Huệ Di tiểu thư đến Trương gia, không biết bên trong đã có chuyện gì sau đó Huệ Di tiểu thư đã khóc chạy một mạch ra ngoài nên mới xảy ra tai nạn.”
“Đến Trương gia? Bọn họ đưa cô ấy đến Trương gia làm gì chứ? Tôn Nam! Cậu hãy tiếp tục điều tra cho tôi giữa Tiểu Di và Trương gia có mối quan hệ gì? Còn có mối quan hệ giữa Alan và cô ấy, phải điều tra hết cho tôi.” Tần Đình Danh cau mày nghi hoặc, mọi chuyện tại sao lai càng ngày càng rắc rối, khó hiểu như vậy chứ?
“Vâng ạ.” Tôn Nam quay người nhanh chóng rời đi làm ngay, trong lòng anh thầm mong sẽ không có chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra nữa.
Bệnh viện Ái Tâm
Bọn người Lạc Thu Thủy đã đi về, bây giờ phòng bệnh chỉ còn một mình Đỗ Huệ Di, cô nằm trên giường bệnh lấy sợi dây chuyền ra ngắm, trước khi bọn người Hà Lâm đến bệnh viện cô đã nhờ bọn họ đến Mộ gia lấy sợi dây chuyền đến, chỉ khi sợi dây chuyền ở bên người cô mới yên tâm. Ngắm nghía, quan sát một lúc thì Đỗ Huệ Di chợt phát hiện ra trên chiếc rương nhỏ có khắc ba chữ nếu không quan sát kĩ nhất định sẽ không bao giờ thấy được, cô lẩm bẩm đọc từng chữ: “Trương! Diệp! Anh!”
Trương Diệp Anh là ai? Chẳng lẽ đây chính là tên thật của cô? Đang rơi vào trầm tư, suy nghĩ thì Đỗ Huệ Di giật mình khi nghe tiếng có người đang bước đến, cô vội giấu sợi dây chuyền đi, mắt nhìn ra phía cửa thì thấy Tần Đình Danh mở cửa bước vào, cô nâng mày cất tiếng: “Anh thật sư muốn ngủ ở đây sao?”
“Đúng vậy, anh sẽ ngủ ở đây như vậy thì anh sẽ tiện chăm sóc cho em hơn.” Tần Đình Danh gật gật đầu tiến đến ghế sofa rồi nằm xuống.
Đỗ Huệ Di khẽ cười, lắc đầu nhìn Tần Đình Danh cô rất muốn nói là cô không cần nhưng cô dám chắc chắn cho dù có nói thế nào, dùng đủ mọi cách đuổi anh đi thì anh cũng sẽ không đi nên Đỗ Huệ Di chỉ có thể đồng ý, nằm ngay ngắn lại rồi nghỉ ngơi.