Bọn người kia chửi thầm không biết kẻ nào lại chán sống muốn ngăn cản, vừa ngẩng đầu lên bọn họ đã nhìn thấy gương mặt thâm trầm, lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy sát khí của Tần Đình Danh, tất cả bọn họ ai nấy đều run bần bật, kinh hãi, môi mấp máy nói: “Thiếu…thiếu… thiếu gia?”
“Cút!” Anh lãnh đạm phun ra một chữ khiến ai nấy gai hết cả người, tất cả bọn người đó chạy trối chết, không kịp thở chỉ sợ ở đấy thêm một giây phút nào nữa thì sẽ chết ngay tức khắc.
Nhất Nhất đã bị đánh đến khắp người bị thương, chỗ nào cũng có vết bầm, vết máu, anh đã hoàn toàn ngất lịm đi, Dạ Thành Đông liếc mắt nhìn Tôn Nam và Hạo Phú đang đứng ở phía sau, trầm giọng lên tiếng: “Hai người mau đưa tên nhóc ấy lên xe đi.”
Tôn Nam cùng Hạo Phú gật đầu nhanh chóng đi đến khiêng Nhất Nhất lên xe, Tôn Nam cung kính khẽ hỏi Tần Đình Danh: “Thiếu gia! Đưa cậu ấy đến bệnh viện ạ?”
“Không cần, đưa đến biệt thự của tôi, chỉ là bị thương nhẹ thôi không cần phải đưa đến bệnh viện.” Tần Đình Danh không thèm liếc nhìn kĩ vết thương của Nhất Nhất như thế nào thì đã bảo chỉ bị thương nhẹ khiến cho Hạo Tư đứng gần đó nâng mày sững sốt. Như vậy không nặng thì thế nào mới gọi là bị thương nặng cần phải nhập viện? Giống như hai thi thể đang nằm kia sao?
Hạo Tư vừa mới bước đến kiểm tra xem hai người đang nằm kia đã chết hay chưa kết quả hai người họ đã chết rồi, chết không nhắm mắt, lúc chết dường như vẫn còn muốn cố gắng cứu Nhất Nhất. Bọn người Tần Đình Danh chậm rãi bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh quay trở về biệt thự của Tần Đình Danh.
Trương gia
Hà Lâm đang ngồi nhàn nhã bấm điện thoại ở phòng khách nghe tiếng bước chân đang bước lên cầu thang anh ngoái đầu nhìn, thấy Lạc Thu Thủy đang cầm trên tay một đĩa trái cây, đôi mày anh ngay tức khắc nhíu lại: “Thu Thủy!” Anh vừa gọi vừa tiến nhanh về phía của Lạc Thu Thủy, anh nghiêm mặt, nheo mắt hỏi cô: “Em định mang đĩa trái cây này lên cho tên nhóc Nhất Nhất sao? Cậu ta không có ở trong phòng, lúc nãy anh thấy cậu ta ra ngoài rồi.”
Lạc Thu Thủy nâng mày hơi ngạc nhiên, hiếu kì, tò mò hỏi: “Nhất Nhất có nói là đi đâu không?”
“Không, cậu ta không nói gì cả. Thu Thủy! Anh hỏi em, có phải em thích tên nhóc Nhất Nhất đó không? Anh đã để ý ánh mắt của em từ khi cậu ta xuất hiện, mỗi lần em nhìn thấy cậu ta thì mắt em sáng rực hẳn lên.” Hà Lâm mím môi khó chịu trong lòng, chẳng lẽ anh lại đi thua một tên nhóc mới xuất hiện? Cậu ta thì có gì hơn anh chứ?
“Tôi thích hay không thì liên quan gì đến anh? Cho dù tôi có thích thì đã sao? Anh làm gì được tôi? Anh có tư cách gì để quản tôi thích ai hay không?” Lạc Thu Thủy đanh đá, hất mặt đáp trả Hà Lâm.
Hà Lâm muốn nói gì đó nhưng lại bị nghẹn ở cổ, quả thật anh không có tư cách gì để hỏi, để quản cô thích ai cả. Lạc Thu Thủy hừ một tiếng rồi mang đĩa trái cây ấy vào phòng của mình, Lạc Thu Tử nghe thấy tiếng hai người chí chóe với nhau thì mở cửa bước ra, thấy Hà Lâm sắc mặt yểu xìu, buồn rười rượi thì tiến đến vỗ lên vai anh:
“Anh đừng để tâm những gì chị hai em nói, chị ấy độc miệng vậy thôi chứ không có ý gì đâu, sở dĩ chị hai em quan tâm đến Nhất Nhất là vì chị ấy xem Nhất Nhất như em trai, từ lâu chị ấy đã muốn có thêm một người em trai nhưng không được, hôm nay gặp được Nhất Nhất đúng kiểu em trai mà chị ấy thích nên chị ấy mới như thế.” Lạc Thu Tử cố gắng giải thích cho Hà Lâm hiểu, cô thấy anh đã vất vả theo đuổi Lạc Thu Thủy lâu như thế thì không đành lòng thấy anh đau lòng, buồn như thế, cũng tại chị của cô quá vô tâm.
“Thật sao?” Hà Lâm hai mắt sáng rực nhìn Lạc Thu Tử, cảm thấy bản thân được an ủi phần nào, anh cứ tưởng Lạc Thu Thủy thật sự thích Nhất Nhất, hóa ra chỉ là xem như em trai.
- --------------------------------------------------------------------
Tại căn biệt thự của Tần Đình Danh, trong một căn phòng khá rộng lớn Nhất Nhất nằm trên giường vết thương chi chít khắp người, anh chau mày từ từ mở mắt tỉnh lại, đảo mắt quan sát xung quanh nhận ra đây không phải là phòng của mình cũng không phải là bệnh viện anh càng nhíu chặt hàng mày ngồi dậy, chầm chậm lê cái người đang bị thương của mình xuống giường, mở cửa phòng đi xung quanh, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Nhà ai mà rộng mà đẹp dữ vậy? To gấp bốn lần nhà của mình.”
Đi sang căn phòng kế bên, Nhất Nhất nhìn thấy cánh cửa căn phòng đang đóng hờ thì đưa mắt nhìn vào, ngay tức khắc anh đẩy mạnh cửa bước vào khi thấy bên trong căn phòng toàn là ảnh của Đỗ Huệ Di, hai tay chống hông anh lầm bầm một mình: “Sao trong phòng toàn là ảnh của chị Tiểu Di? Chẳng lẽ nhà này là của một kẻ cuồng chị ấy? Nếu đã vậy thì thật muốn xem đó là kẻ to gan nào?”
“Ai cho phép cậu vào đây?” Từ phía sau của Nhất Nhất bỗng có một giọng nói cất lên khiến cho anh giật thót cả mình, theo phản xạ ngay lập tức lùi về phía sau, người đang nói kia không ai khác chính là Tần Đình Danh.
“Anh…anh…là…là Tần Đình Danh?!” Vừa nhìn đã nhận ra người trước mặt mình là Tần Đình Danh, Nhất Nhất càng lùi về sau hơn nữa, giọng nói cũng trở nên lắp bắp, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt sát khí, lạnh lẽo đáng sợ như thế.
Vừa định dùng hết can đảm mở miệng mắng Tần Đình Danh thì đập vào mắt anh chính là tấm hình Đỗ Huệ Di cùng Tần Đình Danh vui vẻ chụp hình cạnh cây hoa phượng tím. Từ khi anh quen biết Đỗ Huệ Di đến bây giờ anh chưa bao giờ nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế, những lời định mắng Tần Đình Danh cũng tự khắc chui ngược xuống bụng. Tần Đình Danh đi lướt ngang qua Nhất Nhất, nói:
“Nếu đã tỉnh lại rồi thì rời khỏi đây đi.”
Không cần nói Nhất Nhất cũng sẽ mau chóng rời khỏi đây, anh vội vội vàng vàng nhấc chân đi khỏi biệt thự của Tần Đình Danh, anh mà còn ở lại thêm giây phút nào nữa chắc sẽ bị Tần Đình Danh giết chết mất, ánh mắt của Tần Đình Danh thật sự là lạnh đến chết người mà.
Trương gia
Nhất Nhất mang cả người đầy vết thương quay về Trương gia làm cho Lạc Thu Thủy vừa nhìn thấy thì hốt hoảng, sợ xanh cả mặt, lo lắng hỏi anh: “Nhất Nhất! Em bị làm sao vậy? Sao cả người em đều bị thương vậy nè?”
Mọi người bên trong nghe giọng đầy lo lắng của Lạc Thu Thủy thì đi ra xem, Đỗ Huệ Di vội bước xuống lầu hỏi han Nhất Nhất: “Em bị làm sao thế? Là ai đã đánh em ra nông nỗi này?”
“Em cũng không biết, em thấy thuộc hạ của chị bị đánh em đến giúp chưa kịp làm gì đã bị bọn chúng lôi vào đánh tới tấp, cũng không biết bọn chúng là người của ai?” Nhất Nhất lắc đầu nếu anh mà biết thì bây giờ đã cho người đến tính sổ với bọn chúng mất rồi, nuốt cục tức này không trôi mà.
“Huệ Di! Tớ vừa hay tin Tần Hải đã hạ lệnh xuống bảo tất cả thuộc hạ chỉ cần nhìn thấy người của Trương gia chúng ta đều phải giết chết không tha cho một ai.” Giọng nói bên ngoài vọng vào xuất hiện cùng lúc với bóng dáng của Lạc Thu Tử, cô bước nhanh vào trong báo cho Đỗ Huệ Di hay.
Đỗ Minh Ngạn nhìn vết thương của Nhất Nhất rồi lên tiếng: “Nếu nói như thế thì rất có khả năng Nhất Nhất chính là bị người của Tần gia đánh.” Ngữ điệu đã đến tám chín phần.
Đỗ Huệ Di nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt vô tình, lãnh đạm, hơi thở tỏa ra đầy mùi chết chóc: “Nếu Tần Hải đã ra tay thì chúng ta cũng không nhân nhượng nữa. Thu Tử! Cậu ra lệnh cho người của chúng ta chỉ cần gặp người của Tần gia thì cứ xử gọn, không được nương tay, để xem giữa tớ và ông ta ai sẽ là người chiến thắng?”
“Tớ hiểu rồi.” Lạc Thu Tử gật đầu nhanh chóng hạ lệnh xuống cho tất cả mọi người ở Trương gia.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, tin tức Trương gia và Tần gia chém giết lẫn nhau đã lan truyền hết khắp cả hắc đạo khiến cho mọi người ai nấy đều chấn động, bọn họ không một ai dám nhúng tay vào thù oán giữa hai gia tộc chỉ ngồi ở đó xem kịch hay xem ai sẽ là kẻ chiến thắng, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cuộc chiến của hai gia tộc lớn như thế này, thật khiến người ta thích thú, phấn khích.