“Không cần đâu, để tôi dọn là được không tốn nhiều thời gian.” Đỗ Huệ Di cười nhẹ, mang bát đĩa đi vào bên trong bếp để rửa.
Tần Đình Danh im lặng dõi theo bóng lưng của Đỗ Huệ Đi đang từng bước đi vào trong nhà bếp, anh thật sự không thể im lặng được nữa, không muốn cô dùng thân phận của người khác đứng trước mặt của mình, anh muốn cô là Đỗ Huệ Di.
Đang đứng rửa bát, Đỗ Huệ Di chợt sững người lại, mắt trợn ngược khi có một cánh tay cứng rắn vòng qua eo ôm chầm lấy mình, Tần Đình Danh mấp máy môi, khẽ nói vào tai của Đỗ Huệ Di, giọng nói có chút nghẹn ngào, kích động: “Anh đã biết em chính là Đỗ Huệ Di. Tại sao em lại không nói cho anh biết em chính là Tiểu Di chứ? Em thừa biết anh luôn mong mỏi, tìm kiếm cơ mà, tại sao em lại giấu anh chứ?”
Đỗ Huệ Di cắn chặt khóe môi, hai bàn tay trong nước bỗng siết lại, cô hít thở một hơi thật sâu, rửa sạch xà phòng trên tay rồi quay người lại nhìn thẳng vào mắt của anh, mỉm cười như không nói với anh: “Nếu như anh đã biết rồi thì em không cần giấu nữa, đúng vậy, em chính là Đỗ Huệ Di, sở dĩ em không nói cho anh biết ngay từ đầu là bởi vì em không có can đảm đối diện với anh hơn nữa em muốn chôn chặt quá khứ, tai nạn năm đó.”
Nhìn gương mặt buồn bã, đau lòng của Đỗ Huệ Di khi nhắc đến tai nạn năm xưa khiến Tần Đình Danh cũng đau lòng, chua xót, anh kéo tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi cô: “Đừng trốn tránh, đừng chôn chặt quá khứ nữa, hãy dũng cảm đối diện với nó dù sao nó cũng đã qua rồi, bây giờ em có anh anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Đỗ Huệ Di bất giác rơi nước mắt, đứng sững người không biết phải làm sao, cô lau nước mắt nhìn anh, đôi mày chau lại hỏi: “Anh biết em là Đỗ Huệ Di từ khi nào vậy?”
“Lúc anh vô tình nghe em nói chuyện với Lạc Thu Tử qua điện thoại, sau đó anh đã cho Tôn Nam điều tra kĩ về em, sau khi biết em không phải là Lạc Thu Tử thật, biết em đang ở Mộ gia anh đã hỏi Phương Hiểu và biết em chính là Tiểu Di mà anh yêu.”
Đỗ Huệ Di không ngờ mình lại bất cẩn như thế nhưng không sao bây giờ Tần Đình Danh đã yêu cô, việc tiếp theo chính là phải tìm cơ hội giết chết Tần Hải trả thù cho Đỗ Tấn Trung, tuy mọi thứ không diễn ra như những gì mà cô đã nghĩ nhưng nhìn chung vẫn ổn, kế hoạch cũng thành công một nửa. Tần Đình Danh vén mái tóc của Đỗ Huệ Di ra đằng sau, dịu dàng, yêu thương nói với cô:
“Em đừng rửa nữa để anh rửa cho, em hãy đi lên phòng nghỉ ngơi đi.”
Vừa nói Tần Đình Danh vừa đẩy Đỗ Huệ Di lên phòng, cô cười nhẹ nghe lời anh đi lên phòng nghỉ ngơi, ở dưới này, anh bắt tay vào rửa bát đĩa đây là lần đầu tiên anh phải rửa bát đĩa, từ trước đến giờ cuộc sống của Tần Đình Danh chính là ăn thì có người dâng đến miệng, ăn xong thì có người mang đi rửa không hề động đến một đầu ngón tay nhưng đột nhiên trong đầu anh hiện lên một câu hỏi: “Có phải từ sau vụ tai nạn cô đã phải chịu nhiều vất vã, đau khổ không?”
Rửa bát xong, Tần Đình Danh đi lên phòng, nghe tiếng mở cửa Đỗ Huệ Di nằm trên giường hướng mắt nhìn ra phía cánh cửa, thấy anh bước vào cô liền cất giọng hỏi: “Tối nay em ngủ trong phòng của anh thì anh sẽ ngủ ở đâu?”
Tần Đình Danh chỉ tay về phía chiếc ghế sofa dài đặt gần giường: “Anh sẽ ngủ ở sofa.” Vừa dứt câu, anh tiến đến tủ lấy gối và một cái chăn ra đặt lên ghế, chợt nhớ ra chuyện gì đó anh bèn quay người lại nói:
“Đúng rồi, sau này em đừng có gọi anh là chủ tịch nữa, cứ gọi thẳng tên của anh hoặc như lúc nhỏ gọi anh là Danh ca ca là được rồi, còn nữa bắt đầu từ thứ hai em hãy lấy tên thật đi làm đi đừng có lấy tên của bạn em nữa.”
Đỗ Huệ Di gật đầu đồng ý với Tần Đình Danh, khóe môi cô cau lên đáp lại: “Ngoại trừ những lúc có những đồng nghiệp thì em sẽ gọi thẳng tên của anh, còn về tên em sẽ nói với mọi người.”
Tiếng chuông tin nhắn phát ra từ điện thoại của Tần Đình Danh, người nhắn đến là Tôn Nam, vừa xem xong tin nhắn anh lấy áo khoác rồi cất giọng: “Anh có chút chuyện phải ra ngoài, em nhớ nghỉ ngơi sớm đấy.”
Thấy anh ra ngoài Đỗ Huệ Di đoán rằng chắc là anh đi xử lý Mạc Dương Lâm rồi, không biết anh xử lý ông ta như thế nào? Có giết ông ta luôn không? Nhớ lại chiều nay Tần Đình Danh ra tay đánh cho Mạc Dương Lâm chỉ còn nửa cái mạng thì Đỗ Huệ Di rất có khả năng anh sẽ giết chết ông ta.
Tại căn hầm u tối, đáng sợ Tần Đình Danh trong bộ quần áo màu đen, cả người toát ra sự chết chóc, nguy hiểm, đi thẳng vào bên trong những thuộc hạ thấy anh đến liền ngay lập tức lấy ghế: “Thiếu gia! Mời anh ngồi ạ, tôi sẽ cho người đưa Mạc Dương Lâm đến ngay.”
Mạc Dương Lâm nhanh chóng bị lôi ra, quỳ xuống trước mặt của Tần Đình Danh, anh vắt chéo chân, ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lẽo tựa như băng cất lên: “Thuốc đâu?” Tôn Nam cầm lọ thủy tinh màu xanh lam đến đưa cho Tần Đình Danh, anh giơ tay cầm lấy, người hơi cúi về phía của Mạc Dương Lâm, không nhanh chậm nói với ông ta:
“Ông có biết thứ trong tay của tôi là thứ gì không? Chắc ông đã nghe qua cái tên Hạ Tử Quyên rồi đúng không?”
Mạc Dương Lâm giật mình kinh hãi, tất nhiên là ông đã từng nghe qua rồi đó là vợ của Dạ Thành Đông nổi tiếng trong hắc đạo với những lọ thuốc kì lạ, quỷ dị và đáng sợ, cả người ông bắt đầu run rẩy nhìn lọ thuốc trong tay của Tần Đình Danh, anh nhếch môi cười một nụ cười quỷ dị, lộ rõ tia độc ác, nguy hiểm:
“Trước khi ông được vinh dự uống loại thuốc mới này thì tôi phải đòi lại những gì mà Tiểu Di của tôi đã chịu đựng. Rạch nát mặt bên trái của ông ta cho tôi.”
Lời nói của Tần Đình Danh vừa được phun ra thì thuộc hạ của anh ngay lập tức dùng dao rạch liên tục lên mặt của Mạc Dương Lâm khiến ông ta đau đớn dữ dội, tiếng hét vang vọng của tầng hầm, mặc cho Mạc Dương Lâm đau đớn, máu me đầy người đôi mắt của anh vẫn không một chút gợn sóng, gương mặt vẫn lạnh tanh: “Dừng lại.”
Giọng nói cất lên, thuộc hạ của Tần Đình Danh dừng lại ngay, anh đứng dậy tiến đến gần Mạc Dương Lâm đang nằm quằn quại đau đớn dưới đất, anh liếc mắt nhìn Tôn Nam, Tôn Nam hiểu ý liền cùng một người đàn ông khác ngồi xỏm xuống người kiềm tay người bóp miệng Mạc Dương Lâm. Tần Đình Danh dứt khoát không một chút chần chừ, dao động mà đổ hết thứ thuốc trong lọ thủy tinh vào miệng của ông ta rồi quay trở về ghế ngồi.
Một thuộc hạ khác nhanh chóng lấy điện thoại ra quay phim lại theo như những gì mà Hạ Tử Quyên đã bảo trước đó, chưa đầy năm phút cả cơ thể của Mạc Dương Lâm đã có phản ứng dữ dội rồi tắt thở chết đi, người của ông ta đang từ từ phân hủy làm cho Tôn Nam cùng những người ở đó cảm thấy rất buồn nôn, một số người không chịu được đã bỏ chạy ra ngoài để nôn tháo nôn để.
“Kinh tởm thật.” Tần Đình Danh phun ra ba chữ rồi rời khỏi tầng hầm, Tôn Nam cũng vội đi theo anh ngay sau đó, Tôn Nam còn ở lại chắc chết mất vừa hôi thối vừa buồn nôn, một cảnh tượng khiến người ta ám ảnh đến già.