Tần Đình Danh theo ý của Đỗ Huệ Di đưa cô quay về Mộ gia, trước khi xuống xe Tần Đình Danh kéo tay Đỗ Huệ Di lại từ từ tiến gần đến hôn nhẹ lên trán của cô, khóe môi cau lên thành một đường cong, giọng nói vẫn như thế vô cùng dịu dàng, ôn nhu: “Tối nay là sinh nhật của Mộ phu nhân, anh cũng được mời tối nay anh sẽ đến.”
Đỗ Huệ Di bị hành động này của Tần Đình Danh mà ngơ người hết nửa phút, cô mỉm cười gật gật đầu không nhanh không chậm đáp lại: “Được, em chờ anh.” Dứt câu, cô mở cửa xe bước xuống, trước khi đi hẳn vào bên trong Mộ gia cô còn ngoảnh đầu lại tạm biệt anh.
Tần Đình Danh vui vẻ lái xe rời đi, Đỗ Huệ Di bước vào bên trong nhìn thấy mọi người đang tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật tối nay của Lữ Vũ Ni, mọi thứ đều được chuẩn bị một cách cẩn thận, tỉ mỉ, người hầu thấy Đỗ Huệ Di về tới liền nhanh chóng đi báo cho Lữ Vũ Ni biết. Từ trên lầu, Lữ Vũ Ni đi nhanh xuống nắm lấy bàn tay của cô: “Cuối cùng cháu cũng về rồi, hôm qua không liên lạc được với cháu bác lo chết đi được, sợ cháu xảy ra chuyện gì cũng may khi gọi cho Thu Tử, Thu Tử nói cháu đang ở cùng hơn nữa điện thoại cũng bị rơi mất nên không liên lạc được.”
“Cháu xin lỗi vì đã làm bác và mọi người lo lắng.” Đỗ Huệ Di cười nhẹ, vỗ nhẹ lên bàn tay của Lữ Vũ Ni, trong lòng thở phào trên đường đã nghĩ ra biết bao nhiêu lý do để giải thích với bà chuyện ở lại Tần gia nhưng tại sao cô lại quên mất mình có những người bạn vô cùng nhanh trí, thông minh chứ.
“Vậy cháu đã mua điện thoại mới chưa? Nếu chưa thì bác sẽ dẫn cháu đi mua ngay.” Lữ Vũ Ni kéo tay Đỗ Huệ Di định đưa cô đi mua điện thoại mới thì bị cô kéo lại, lễ phép, nhỏ nhẹ nói:
“Dạ cháu mua rồi, cháu mới vừa mới mua luôn ạ.” Cô giơ đồng hồ lên xem giờ thấy đã sắp đến giờ hẹn với Alan, cô nói tiếp với Lữ Vũ Ni: “Bác gái! Cháu chợt nhớ ra cháu còn có hẹn với một người bạn quan trọng, cháu xin phép đi gặp người bạn đó đây ạ.”
Lữ Vũ Ni gật đầu đồng ý, không quên nhắc nhở cô đi đường cẩn thận, bước lên xe cô gửi địa chỉ quán cà phê mà cô thường đến cho Alan rồi bảo anh đến đó. Từ Mộ gia đến quán cà phê chưa đầy nửa tiếng, Đỗ Huệ Di đến trước Alan nên đã tìm một chỗ ngồi đợi anh đến. Không lâu sau đó, Alan cũng đến từ bên ngoài nhìn vào đã thấy Đỗ Huệ Di ngồi một góc, anh bước nhanh đến lịch sự chào cô rồi ngồi xuống gọi nước uống.
Đỗ Huệ Di không vòng vo vừa thấy Alan đến liền vào thẳng vấn đề cần nói: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết được chưa?”
Alan nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt nhìn cô nhưng lại cảm thấy nó vô cùng xa xăm, giọng nói mang ngữ điệu không biết là vui hay buồn của anh cất lên: “Trước khi trả lời, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện sau khi nghe xong có lẽ cô sẽ tự có câu trả lời cho mình.”
Gương mặt của cô không để lộ một chút biểu cảm gì, im lặng lắng nghe anh kể chuyện, Alan vẫn luôn không ngừng nhìn cô, bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ một quá khứ vừa đẹp đẽ vừa đầy đau buồn: “Câu chuyện này bắt đầu từ hơn mười bốn năm về trước, ở ngoại ô có một ngôi nhà nhỏ trong ngôi nhà đó có ba thành viên, một người ba hiền từ yêu thương con cái hết mực, cố gắng làm việc để cho con của mình một cuộc sống ấm no, hạnh phúc, hai thành viên còn lại chính là hai anh em, người anh trai trầm lặng không thích tiếp xúc với người ngoài còn cô em gái thì hoàn toàn khác, em ấy rất thích đi sang nhà hàng xóm chơi, thích ăn kẹo mút hương dâu còn có sữa chua vị dâu, những thứ có vị dâu cô em gái đó đều thích cả, cứ tưởng cuộc sống hạnh phúc, tươi đẹp ấy sẽ mãi mãi nhưng…”
Alan dừng lại, ánh mắt hiện lên tia đau buồn, hai bàn tay anh nắm chặt lại dường như không thể kể tiếp nữa, những ký ức đau buồn không ngừng ùa về trong đầu của anh đau đớn, khốn khổ thêm một lần nữa, câu chuyện này đã không được nhắc đến từ khi bi kịch đó xảy ra. Đỗ Huệ Di nghe những lời Alan kể thì thay đổi sắc mặt, cả người khẽ run lên, đôi mắt dần trở nên đỏ hoe, người ngồi trước mặt của cô chẳng lẽ là…cô không dám nghĩ đến, hy vọng nhiều vì sợ không phải, mấp máy môi cô khẽ ậm ừ hỏi: “Rồi…rồi…sao nữa?”
“Gia đình ấy bị truy sát, trên đường chạy trốn xe đã bị người ta giở trò, chiếc xe đâm vào tảng đá gần đó, người ba tỉnh lại không thấy con gái đâu liền bảo người anh đi tìm nếu tìm được thì hãy chạy đi không được quay lại, người anh chạy đi tìm em gái trong tình trạng bị thương, chạy được một đoạn thì bị ngất đi không còn biết gì, sau khi tỉnh lại mới biết chiếc xe đã bị nổ tung, người ba không còn nhưng biết được em gái đã may mắn chạy thoát. Mười bốn năm trôi qua, người anh trai vẫn cố gắng đi tìm em gái không ngừng nghỉ, chưa bao giờ bỏ cuộc cuối cùng người anh trai cũng đã tìm được em gái của mình.” Alan nghẹn ngào kể lại câu chuyện năm xưa, kể từ khi xảy ra vụ tai nạn năm đó anh đã không còn thứ cảm xúc này chỉ khi gặp lại Đỗ Huệ Di anh mới như thế.
Đỗ Huệ Di che miệng bật khóc trong sự vui mừng, xúc động, người anh mà cô tìm kiếm bấy lâu nay đã xuất hiện trước mặt của cô, vẫn bình an vô sự, niềm vui này khiến cho cô khóc nức nở hơn như một đứa trẻ vậy. Alan đứng dậy bước đến bên cạnh của Đỗ Huệ Di, kéo cô ôm vào lòng vỗ về, ôn tồn nói: “Anh về rồi, lần này anh sẽ không đi đâu nữa cả, sẽ ở bên cạnh bảo vệ em, em gái nhỏ của anh.” Lời nói tưởng chừng rất bình thường đối với cô nó lại rất có ý nghĩa, mang lại cho cô một cảm giác rất an toàn.
“Em biết mà, em biết anh nhất định sẽ bình an vô sự xuất hiện trước mặt của em. Anh hai! Em rất nhớ anh.” Đỗ Huệ Di bây giờ không khác gì một đứa trẻ cả khác hẳn với dáng vẻ hiền lành, hiểu chuyện nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ của thường ngày.
“Anh cũng rất nhớ em, em đừng khóc nữa anh đau lòng lắm đấy, không nỡ nhìn em khóc.” Alan ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Đỗ Huệ Di, vốn dĩ anh muốn đợi đến ngày sinh nhật của cô anh mới nói xem như đó là một món quà dành tặng cho cô nhưng mọi người đã nghi ngờ nên anh cũng nói thật, công khai thân thế thật sự. Cũng nhân lần này Alan sẽ bảo vệ cho Đỗ Huệ Di một cách công khai không cần phải âm thầm, giấu giếm gì nữa, chuyện gì cũng sẽ dễ biết, dễ hành động hơn.