“Tiểu Di! Trước mắt chúng ta phải tập hợp lại tất cả thuộc hạ của Trương gia còn về chuyện mảnh bản đồ chú sẽ cho người gấp rút điều tra nhưng hiện tại e là sẽ mất một chút thời gian bởi vì thế lực của chúng ta ở đây và những nước ở Châu Âu không có lớn mạnh.”
Cô gật nhẹ đầu hiểu rõ chuyện này, tuy lúc trước và bây giờ không lớn mạnh nhưng sau này cô nhất định sẽ khiến cho thế lực Trương gia đứng vững ở Châu Âu, Đỗ Huệ Di khẽ chau mày khi nghe Trịnh Xuyên bảo phải tập hợp lại tất cả thuộc hạ lúc trước của Trương gia, làm sao có thể tập hợp lại được chứ? Cô cảm thấy khó hiểu, thắc mắc hỏi ông:
“Chú Xuyên! Chúng ta làm sao có thể tập hợp mọi người lại được chứ? Chúng ta đâu có biết bọn họ đang ở đâu.”
“Chuyện này thì cháu cứ yên tâm, năm đó sau khi ba cháu mất chú đã bảo mọi người giải tán rời khỏi Trương gia, trước khi tất cả mọi người giải tán thì đã cùng nhau tạo ra một dấu hiệu để sau này dễ liên lạc với nhau hơn, dấu hiệu chính là mặt sợi dây chuyền mà cháu đang đeo, phần đáy của chiếc rương có hình một chiếc lá nhỏ vô cùng đẹp không những như thế còn có những hoa văn rất bắt mắt chỉ những người của Trương gia mới biết chuyện này. Chúng ta bây giờ chỉ cần suy nghĩ cách làm thế nào có thể để cho tất cả mọi người biết mà không tung sợi dây chuyền ra, chỉ cần bọn họ thấy thì tự khắc sẽ đến nơi mà chú đã hẹn năm xưa.” Trịnh Xuyên nói cho Đỗ Huệ Di cùng Đỗ Minh Ngạn và Lạc Thu Tử biết đặc điểm của mặt sợi dây chuyền.
Nhớ lại năm xưa sau khi biết vợ mình mang thai là con gái Trương Chính Lôi đã ngay lập tức nghĩ ra một cái tên đẹp cho con gái mình, ông đã nghĩ ra rất nhiều tên cuối cùng cũng chọn được một cái tên cảm thấy vừa ý nhất chính là tên Diệp Anh. Sau đó, Trương Chính Lôi đã cho người khắc thêm hình chiếc lá, vẽ hoa văn thật đẹp ở phần đáy chiếc rương, lúc ấy ông không biết bản thân có thể an toàn sống đến khi cô trưởng thành hay không nên đã sắp xếp hết mọi thứ cho cô con gái bé bỏng của mình một cách chu toàn nhất có thể.
Đỗ Huệ Di chau mày suy nghĩ vài giây, cô đã nghĩ ra cách để thông báo tập hợp tất cả thuộc hạ của Trương gia năm xưa rồi, cách mà cô nghĩ vừa có thể kiếm tiền vừa có thể khiến cho bọn họ hay tin. Đỗ Huệ Di thích thú cất tiếng nói:
“Chú Xuyên! Cháu mới vừa nghĩ ra một cách vừa có thể kiếm tiền vừa khiến cho tất cả người của Trương gia nhanh chóng tập hợp lại.” Ba người nâng mày ngạc nhiên, hiếu kì nhìn cô, đợi xem cách mà cô nói là cách gì? Đỗ Huệ Di không nhanh không chậm nói tiếp:
“Cháu sẽ thiết kế ra một sợi dây chuyền có hoa văn giống với hoa văn trên chiếc rương còn mặt dây chuyền chính là chiếc lá ở giữa phần đáy rương, chúng ta sẽ mang nó đi đấu giá phải nâng giá của sợi dây chuyền lên mức cao ngất ngưỡng để thu hút sự chú ý không những thế chúng ta còn phải phát tán hình ảnh sợi dây chuyền mà cháu thiết kế khắp mọi nơi trong hắc đạo.”
Trịnh Xuyên cùng Đỗ Minh Ngạn gật gù đồng ý với cách này của Đỗ Huệ Di tuy rằng không biết nó có thật sự thành công hay không, Lạc Thu Tử thích thú tán thành ngay lập tức, tại sao cô lại quên mất Đỗ Huệ Di còn có tài thiết kế trang sức chứ, Đỗ Minh Ngạn mở miệng nói với em gái của mình: “Vậy bây giờ em cứ tập trung thiết kế dây chuyền đi còn về phần điều tra mảnh bản đồ cuối cùng thì cứ giao cho anh và mọi người là được rồi.”
Đầu của Đỗ Huệ Di khẽ gật nhẹ, Lạc Thu Tử vui vẻ lên tiếng: “Nếu cậu cần tớ giúp gì thì cứ nói với tớ, cậu đừng quên lúc trước tớ cũng từng học đấy.”
- -------------------------------------------------------------------------
Thành phố S
Hoàng hôn dần buông xuống, những ánh đèn của đường phố, các quán ăn, khu mua sắm đang từ từ được bật lên, Hà Lâm đứng trước cửa nhà của Lạc Thu Thủy với bộ quần áo chỉnh tề, phong độ hơn thường ngày, anh giơ tay vừa định gõ cửa gọi thì cánh cửa đột nhiên mở ra, mắt anh mở to khi thấy Lạc Thu Thủy đang kéo vali, cô muốn đi đâu chứ? Anh nhìn cô, hỏi: “Thu Thủy! Em muốn đi đâu vậy? Sao lại mang hết đồ đạc đi thế?”
“Tôi sẽ đến Rome tìm Thu Tử và Huệ Di.” Lạc Thu Thủy bày ra vẻ mặt cau có khi thấy Hà Lâm, cô lạnh nhạt trả lời anh.
“Nếu em đến đó thì anh cũng sẽ đi theo cùng, em đi đâu anh đi đó, bây giờ chúng ta đi thôi.” Hà Lâm không chần chừ suy nghĩ gì cả, nghe Lạc Thu Thủy nói thế liền ngay lập tức cất giọng đáp lại, anh biết cô chính là muốn tránh anh nên mới rời đi, cho dù cô có đi đến chân trời góc biển thì anh cũng sẽ đi theo.
“Anh điên sao? Đi theo cùng tôi làm gì? Cái gì mà tôi đi đâu anh đi theo đó chứ, anh đừng có tỏ vẻ tôi và anh có quan hệ thân thiết lắm vậy.” Lạc Thu Thủy cau mày khó chịu, thầm mắng anh đến tìm đúng lúc, cứ tưởng im lặng rời khỏi đây là được không ngờ Hà Lâm lại đến ngay lúc này, biết canh thời gian thật.
Hà Lâm đáp: “Được thôi, em không cho anh nói là đi theo em thì anh sẽ nói là anh đi sang đó để thăm Huệ Di, Thu Tử và chú Xuyên như vậy quá hợp tình hợp lý rồi.”
Lạc Thu Thủy mím môi tức tối kéo vali nhanh chóng đi khỏi đấy, anh muốn đi đâu thì đi cô không quản được, Hà Lâm nhếch môi cười đắc ý vội bước nhanh theo phía sau cô.
Trùng hợp Mạc Kiều Nhiên cũng ở đấy nên toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Lạc Thu Thủy và Hà Lâm cô đều nghe hết, biết Đỗ Huệ Di ở thành Rome Mạc Kiều Nhiên vội vàng mua vé bay sang đấy bởi vì cô nghĩ tám phần Tần Đình Danh cũng ở đấy chứ không đột nhiên anh sẽ không sang nước ngoài một cách bất thình lình chỉ có Đỗ Huệ Di mới khiến anh gấp gáp như thế.
- -------------------------------------------------------------------
Thành Rome
Hiện tại, Tần Đình Danh đang ở chung biệt thự với Jay, Lion cũng dọn vào ở chung với hai người ngay sau đó. Bây giờ đã gần bảy giờ sáng, tiết trời hôm nay ở nơi đây vô cùng đẹp, Lion vui vẻ đi nhanh lên phòng của Tần Đình Danh, vừa mở cửa anh đã mở miệng nói ngay: “Anh Đình Danh! Em đã điều tra ra được người giữ mảnh bản đồ thứ ba rồi ạ, em đảm bảo sau khi anh biết người đó là ai thì sẽ giật bắn mình cho xem.” Khóe môi Lion không ngừng cau lên, anh nói với giọng điệu thích thú, thần thần bí bí. Với thế lực của Tần gia và Lion ở Châu Âu thì không khó điều tra những chuyện này, rất mau đã có thể điều tra ra người giữ mảnh bản đồ là ai?
“Là ai?” Tần Đình Danh lạnh nhạt phun ra hai chữ hỏi Lion, là ai mà anh phải giật bắn mình chứ?
“Là Jay, mảnh bản đồ cuối cùng đang nằm trong tay Jay.” Lion đáp, lúc anh mới vừa điều tra ra được anh đã bất ngờ, kinh ngạc một phen, cứ tưởng tra nhầm anh liền cho thuộc hạ điều tra lại một lần nữa, quả thật người giữ mảnh bản đồ cuối cùng là Jay.
Đúng lúc ấy, Jay bước vào gọi Tần Đình Danh và Lion xuống ăn sáng, Tần Đình Danh cùng Lion đưa mắt nhìn Jay chăm chăm, anh khẽ chau mày hỏi: “Làm gì mà sáng sớm hai người nhìn tôi chăm chăm thế? Mặt tôi có dính gì à?”
Lion cười cười tiến đến gần vỗ vỗ vai Jay: “Không ngờ đấy, bây giờ tôi mới biết anh cũng rất biết cách hành hạ người khác đấy.”
Jay ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hành hạ gì chứ? Anh đã hành hạ ai đâu? Jay không đoán được hai người các anh đang nói gì, anh hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi đã làm gì đâu chứ?”
“Đến bây giờ mà anh còn giấu nữa sao? Người giữ mảnh bản đồ cuối cùng là ai không phải sao? Không ngờ anh lại có quan hệ mật thiết với Trương gia đấy.” Lion không vòng vo tỏ vẻ bí hiểm nữa, anh nói.
Tần Đình Danh nhìn Jay với vẻ mặt không một chút cảm xúc, dáng vẻ hờ hững, dửng dưng, ra lệnh cho Jay: “Giao mảnh bản đồ cuối cùng ra đây.”
“Hai người đang nói cái gì thế? Tôi đâu có giữ mảnh bản đồ cuối cùng đâu chứ?” Jay cau có không hiểu, anh đâu có giữ mảnh bản đồ đâu mà bảo anh giao ra.
Lion đứng tựa người vào bức tường, khoanh hai tay lại cất tiếng nói: “Vậy là mẹ anh trước khi mất không nói cho anh biết gì sao? Cũng không đưa cho anh vật gì hết?” Jay lắc đầu càng lúc càng mơ mơ hồ hồ, mẹ của anh thì có liên quan gì đến chuyện này? Lion thở dài một hơi nói cho Jay và Tần Đình Danh biết:
“Sau khi điều tra tôi biết được mẹ anh chính là chị gái của mẹ của Trương Diệp Anh, anh chính là anh họ của cô ấy. Năm xưa, mẹ anh đã được Trương Chính Lôi giao cho giữ mảnh bản đồ cuối cùng, cho nên bây giờ anh phải cố gắng nhớ lại xem trước khi dì ấy mất có nói hay đưa cho anh cái gì không?”
Jay sững người ngơ ngác một lúc lâu rồi cố gắng nhớ lại xem trước khi mẹ anh mất có đưa hay nói gì quan trọng không, Tần Đình Danh cũng không khỏi sững sốt, bất ngờ về chuyện này, người bạn thân thiết của mình lại chính là anh họ của người mình yêu, Trái Đất đúng là tròn thật.