Ngồi trên xe, Đỗ Huệ Di khẽ hỏi Tần Đình Danh: “Đình Danh! Tối hôm qua anh đã đi đâu vậy? Em vô tình thấy anh đi vào một ngôi biệt thự trông khá cũ kĩ.”
Tần Đình Danh có hơi giật mình, anh giữ dáng vẻ điềm tĩnh, khóe môi cau lên cười nhẹ liếc mắt sang trả lời nửa thật nửa giả với Đỗ Huệ Di: “Đó là ngôi biệt thự cũ của ba anh anh đến đó để lấy chút đồ nhưng chợt nhớ đồ đã không còn ở đó nữa nên quay về.”
Đỗ Huệ Di khẽ gật gù không nói gì thêm nữa, cô thừa biết món đồ mà Tần Đình Danh nói đến chính là Đỗ Minh Ngạn, xem ra anh cũng không biết Đỗ Minh Ngạn hiện tại đang ở đâu, cô phải tự mình điều tra rồi. Tần Đình Danh vừa lái xe vừa nhìn sang hiếu kì hỏi cô: “Em đi đâu đường đó thế? Anh nhớ đường đó khá vắng vẻ không có nơi nào để vui chơi, ăn uống cả.”
Đỗ Huệ Di chột dạ, đảo mắt qua lại nhanh trí đáp lại: “Em cùng bạn đi đến nhà của một người bạn cũ.” Cô mím môi vội chuyển sang nói chuyện khác: “Đình Danh! Ba ngày nữa chân của em sẽ tháo bột em sẽ đi cùng với Thu Tử và Thu Thủy, ngày hôm đó anh có cuộc họp quan trọng anh không cần phải đi cùng em đâu.”
“Anh có thể dời lại, anh muốn khi em tháo bột anh cũng phải ở bên cạnh của em.” Tần Đình Danh ngay lập tức đáp lại, anh không đồng ý chuyện này, anh muốn đi cùng cô.
“Không cần đâu, cuộc họp quan trọng như thế đừng vì em mà ảnh hưởng hơn nữa sau khi tháo bột xong em sẽ cùng Thu Thủy và Thu Tử đi chọn quà cho anh, anh mà đi theo thì em làm sao có thể chọn được chứ?” Đỗ Huệ Di lắc đầu không muốn Tần Đình Danh dời lại cuộc họp chỉ vì muốn cùng cô đi tháo bột hơn nữa chọn quà mà để anh biết thì còn gì là bất ngờ, cô tuyệt đối không cho anh đi cùng.
“Được, được rồi, anh không đi nữa.” Tần Đình Danh gật gật đầu đồng ý, khóe môi không ngừng cau lên, trong lòng đột nhiên mong chờ muốn sinh nhật của mình mau đến.
- ---------------------------------------------------------------------
Tại một căn biệt thự, Lạc Thu Thủy ngồi bên cạnh Hà Lâm, ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, đến giờ vẫn chưa có tung tích của Đỗ Minh Ngạn, Lạc Thu Tử sốt ruột, nóng lòng chết mất thôi, nhìn thấy em gái của mình căng thẳng, lo lắng như thế Lạc Thu Thủy đánh vào vai của Hà Lâm, cau mày nói: “Sao đến bây giờ vẫn chưa có chút tin gì về anh Minh Ngạn vậy? Tìm từ hôm qua đến giờ máy tính nóng đến sắp nổ luôn rồi mà một chút tin tức cũng không có là sao? Anh hãy mau nghĩ cách khác đi.”
Hà Lâm bĩu môi, xoa xoa cái vai bị Lạc Thu Thủy đánh, lẩm bẩm trong miệng: “Người gì mà dữ vậy không biết, hở một chút liền đánh mình.” Đột nhiên, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng rực, búng tay một cái nói với Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử: “Phải rồi, có một người có thể sẽ điều tra ra được Đỗ Minh Ngạn đang ở đâu đấy.”
Chị em Lạc Thu Thủy nâng mày, hướng mắt nhìn Hà Lâm chờ đợi anh tiết lộ người đó là ai? Hà Lâm hất cằm đắc ý nói: “Chúng ta hãy nhờ đến Black đi chỉ cần Black ra tay là mọi thứ sẽ ổn, sẽ có kết quả thôi.”
Lạc Thu Thủy mím môi, trừng mắt đánh mạnh vào vai của Hà Lâm, nghiến răng nói: “Hà Lâm! Anh bị điên rồi sao? Black là bạn thân của Lục Dĩ Tường mà Lục Dĩ Tường lại là anh em tốt của Tần Đình Danh, anh đi nhờ Black chẳng khác nào là gián tiếp nói với Tần Đình Danh là Huệ Di và tất cả chúng ta đã biết hết mọi chuyện, chuyện của chúng ta sẽ bị lộ tẩy mất.”
“Anh quên mất chuyện này, anh quên mất Black là bạn của Lục Dĩ Tường.” Hà Lâm vỗ trán, tại sao anh lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ? Suýt nữa là gián tiếp hại Đỗ Huệ Di rồi, anh cười hì hì cho qua chuyện: “Vậy để anh tìm cách khác vậy.”
- -------------------------------------------------------------------
Tập đoàn Tần thị
Đang tập trung làm việc, Đỗ Huệ Di bỗng giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cô dừng làm việc cầm điện thoại lên xem là Trịnh Xuyên gọi đến, cô nhấn nút nghe máy, không nhanh không chậm cất giọng: “Chú Xuyên!”
Bên kia, Trịnh Xuyên lên tiếng nói với cô: “Tiểu Di! Ngày mai cháu hãy xin nghỉ làm một ngày đi rồi cùng chú đi đến một nơi.”
Đôi mày của Đỗ Huệ Di khẽ chau lại chậm rãi cất tiếng hỏi ông: “Đi đến một nơi? Chú muốn cháu cùng chú đến đâu?”
“Ngày mai là ngày giỗ của mẹ cháu.” Trịnh Xuyên đáp lại ngữ điệu mang một nỗi buồn man mác, bi thương.
Vừa nghe ông nói Đỗ Huệ Di ngay lập tức đồng ý xin nghỉ làm, từ trước đến giờ cô vẫn chưa biết mẹ ruột của mình là như thế nào? Còn nữa tại sao mẹ của cô lại mất? Ngày mai cô nhất định phải hỏi rõ chuyện này.
Nhìn thấy có nhân viên đến, Đỗ Huệ Di cúp máy vừa định đứng dậy hỏi thì nữ nhân viên giơ tay cản cô lại, vội vàng nói: “Thư kí Đỗ! Cô đừng đứng dậy, tôi chỉ là mang hồ sơ lên cho chủ tịch thôi.”
Đỗ Huệ Di gật gù nở một nụ cười công nghiệp, nữ nhân viên tiến đến đứng trước cửa phòng làm việc của Tần Đình Danh như cô không dám gõ cửa, tuy chỉ là mang hồ sơ vào trong mà thôi nhưng mỗi lần nhìn thấy Tần Đình Danh thì cô lại sợ, mặt của anh lúc nào cũng lạnh như băng ngàn năm, ánh mắt lại sắc bén, đáng sợ khiến người khác phải rợn người. Đỗ Huệ Di nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của nữ nhân viên thì khẽ cười lên tiếng: “Cô cứ để đây đi, lát nữa tôi sẽ mang vào bên trong giúp cô.”
Vừa nghe như thế nữ nhân viên mừng rỡ vô cùng, ngay lập tức quay người đi đến bàn làm việc của Đỗ Huệ Di đặt hồ sơ xuống, ánh mắt tràn đầy cảm kích: “Thư kí Đỗ! Cảm ơn cô rất nhiều.” Đỗ Huệ Di vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, đáp lại: “Không có gì đâu.”
Quay người đi được vài bước, nữ nhân viên cắn khóe môi ngoảnh đầu lại nhìn Đỗ Huệ Di, trong lòng bỗng sinh ra một sự hiếu kì, tò mò vô cùng, không chịu cô đành phải đánh liều hỏi: “Thư kí Đỗ! Có phải cô và chủ tịch đang hẹn hò với nhau không? Tôi và mọi người đều thấy rõ chủ tịch rất quan tâm, chăm sóc cho cô, vốn dĩ chúng tôi đã lờ mờ đoán ra được rồi nhưng vẫn muốn có một câu trả lời chắc chắn.”
Đỗ Huệ Di phân vân không biết có nên nói cho mọi người biết chuyện cô và Tần Đình Danh đang hẹn hò hay che giấu, phủ nhận tất cả, cô không muốn bị mọi người chú ý, có ánh nhìn đặc biệt về mình. Vẫn còn đang phân vân thì đằng sau của cô bỗng vang lên giọng nói của Tần Đình Danh: “Đúng như những gì mà cô và mọi người nhìn thấy, tôi và Tiểu Di đang hẹn hò với nhau.”
Cô giật mình ngoảnh đầu lại nhìn, không kịp phản ứng gì cả, được câu trả lời chắc chắn của Tần Đình Danh nữ nhân viên mỉm cười thích thú cúi người chào anh rồi vội vã rời đi, phải nhanh đi nói chuyện này cho mọi người cùng biết. Tần Đình Danh tiến đến véo nhẹ cái mũi thanh tú của Đỗ Huệ Di:
“Em đó, chuyện của chúng ta đâu có phải là chuyện gì mờ ám đâu mà phải che giấu chứ, em không chịu đánh dấu chủ quyền anh với mọi người, em không sợ anh sẽ bị người khác cướp mất sao?”
Đỗ Huệ Di bật cười, hai tay chắp phía sau, bĩu môi, lắc lư người của mình, dáng vẻ đầy tinh nghịch, đáng yêu, cô đáp lại: “Em không sợ, với bản tính khó ở của anh thì sẽ không có cô gái nào ngoài em chịu đựng được đâu với lại cho dù bọn họ có dâng đến trước mặt của anh thì em dám chắc chắn rằng anh sẽ không quan tâm ngược lại còn khiến họ thê thảm.”
Tần Đình Danh mỉm cười, tâm trạng càng trở nên vui vẻ, anh nắm lấy tay của cô cất lời: “Đến giờ nghỉ trưa rồi chúng ta đi ăn thôi.” Đỗ Huệ Di cười tít mắt cùng Tần Đình Danh đi ăn, nếu cô không đánh dấu chủ quyền thì anh sẽ đánh dấu, cô có thể yên tâm, tin tưởng anh anh cũng thế nhưng…anh không cho phép, không muốn bất kì người đàn ông nào lảng vảng bên cạnh cô, tính chiếm hữu của Tần Đình Danh đối với Đỗ Huệ Di vô cùng cao.