Tần Đình Danh đi đến phòng VIP mà anh cùng bọn người Dạ Thành Đông thường vào, mở cửa bước vào anh thấy bốn người họ đã có mặt đầy đủ, nhìn thấy trên bàn còn có laptop Tần Đình Danh khẽ nâng mày cất tiếng hỏi: “Tại sao hôm nay lại mang laptop đến đây vậy? Cái này là của ai thế?”
Ngồi xuống bên cạnh Âu Hoằng Phong, Tần Đình Danh đảo mắt nhìn bọn họ xem laptop là của ai, Lục Dĩ Tường ngồi phía bên trái của anh cất giọng nói: “Là của tôi.”
Âu Hoằng Phong tựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: “Dĩ Tường! Bây giờ Đình Danh đã đến rồi, cậu có thể nói cho mọi người biết lý do tại sao cậu lại mang laptop đến đây không? Còn nữa từ khi cậu tới đây thì sắc mặt đã vô cùng khó coi rồi, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Tất cả ánh mắt đều hướng về Lục Dĩ Tường chờ đợi anh nói lý do, Lục Dĩ Tường ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, mở laptop lên, những ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím rồi quay sang nói với Tần Đình Danh: “Đình Danh! Chẳng phải cậu nhờ Black điều tra lý do tại sao Đỗ Huệ Di lại che giấu không muốn nói cho cậu biết thân phận thật sự của mình sao? Black đã điều tra ra rồi nhưng có một đoạn camera bị xóa đi cậu ấy không có khả năng phục hồi nên đã đến nhờ tôi, cậu có biết sau khi tôi phục hồi được rồi thì phát hiện ra trong đoạn camera đó là gì không?”
Tần Đình Danh nhướng mày, hiếu kì lên tiếng hỏi: “Phát hiện điều gì?” Vẻ mặt đấy của Lục Dĩ Tường càng khiến cho anh càng thêm lo lắng, chín phần là chuyện không hay rồi.
“Cậu có từng nghĩ đến Đỗ Huệ Di che giấu thân phận đi đến Tần thị làm việc là vì muốn trả thù cậu và Tần gia không?” Gương mặt của Lục Dĩ Tường không một chút biểu cảm, không nhanh không chậm hỏi. Tần Đình Danh nhíu mày không hiểu ý của Lục Dĩ Tường nói là như thế nào? Cái gì mà trả thù chứ? Giữa anh và Đỗ Huệ Di thì có thù oán gì? Anh nghi hoặc hỏi Lục Dĩ Tường: “Những lời mà cậu nói là có ý gì? Cái gì mà trả thù, cậu hãy nói rõ hơn đi.”
“Tôi cho cậu xem đoạn camera mà tôi đã cùng Black phục hồi, sau khi xem xong cậu sẽ hiểu ý của tôi nói là ý gì.” Lục Dĩ Tường nhấn nút enter trên bàn phím, ngay lập tức đoạn camera được khởi chạy, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào màn hình laptop.
Chỉ vài phút ngắn ngủi trôi qua, sắc mặt của tất cả mọi người đã thay đổi, đặc biệt là sắc mặt của Tần Đình Danh trở nên lạnh lẽo, đen hơn bao giờ hết, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không rét mà run, thâm trầm đáng sợ. Xem xong, Lục Dĩ Tường cất tiếng nói: “Bây giờ thì cậu đã hiểu lý do tại sao tôi lại nói như thế rồi chứ?”
“Nói như vậy là…người khiến Đỗ Huệ Di mất đi gia đình chính là chú Tần. Vậy rất có khả năng cô ấy tiếp cận cậu là vì trả thù cho ba của mình.” Phương Thần vẫn còn sững sốt, hoang mang không thể tin vào mắt mình được, thật không thể nào ngờ đến người hại chết ba của Đỗ Huệ Di lại chính là Tần Hải.
Tần Đình Danh vẫn im lặng không nói không rằng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, hiện tại anh rất rối bời không thể suy nghĩ được gì nữa, anh đã nghĩ đến hàng chục, hàng trăm lý do cô che giấu anh nhưng cũng không thể ngờ đến chuyện này. Tần Đình Danh lại không ngờ ba của mình lại độc ác đến như vậy, chẳng phải ông rất yêu thích Đỗ Huệ Di sao, sao lại làm như thế?
Lục Dĩ Tường đặt tay lên vai của Tần Đình Danh, thở dài một hơi rồi chợt nghĩ đến một chuyện bèn hỏi Tần Đình Danh: “Đình Danh! Cậu có biết ba của Đỗ Huệ Di là ai không? Tên gì? Nếu như biết thì tôi sẽ giúp cậu điều tra xem tại sao ông ấy lại làm như thế.” Nhìn người anh em của mình như thế, Lục Dĩ Tường biết chắc Tần Đình Danh cũng không biết lý do tại sao Tần Hải lại làm như thế nên chỉ đành hỏi ba của Đỗ Huệ Di, nếu biết ba của Đỗ Huệ Di là ai thì có thể sẽ biết lý do tại sao.
Tần Đình Danh khẽ lắc đầu: “Từ khi tôi quen biết Tiểu Di thì tôi chưa từng gặp mặt ba và anh trai của cô ấy cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến tên của bọn họ.”
Từ lúc xem đoạn camera đến giờ, Dạ Thành Đông luôn im lặng, đôi mày nhíu lại, rơi vào trầm tư, suy nghĩ điều gì đó, thấy mọi người đều không nói nữa Dạ Thành Đông mới lên tiếng nói với Lục Dĩ Tường: “Dĩ Tường! Cậu hãy tua lại đoạn Đỗ Huệ Di bỏ chạy đi.”
Lục Dĩ Tường có hơi ngơ ngác không biết Dạ Thành Đông muốn tua lại làm gì nhưng vẫn làm theo tua lại đoạn Đỗ Huệ Di bỏ chạy, Dạ Thành Đông nhấn nút dừng lại lúc Đỗ Huệ Di đang đeo sợi dây chuyền, anh chỉ tay vào sợi dây chuyền cất tiếng hỏi: “Các cậu không cảm thấy sợi dây chuyền mà Đỗ Huệ Di đeo trông rất quen sao?”
Tần Đình Danh trợn mắt nhận ra sợi dây chuyền mà Đỗ Huệ Di đeo, anh ngay lập tức nói: “Đây chẳng phải là sợi dây chuyền mà những người trong hắc đạo luôn tìm kiếm sao? Sợi dây chuyền có viên kim cương máu.”
Dạ Thành Đông gật đầu khẳng định, Âu Hoằng Phong hiểu ra vấn đề, biết được lý do tại sao rồi, những người còn lại chắc chắn cũng đã đoán ra, Âu Hoằng Phong không nhanh không chậm cất lời: “Như vậy đã rõ rồi, chú Tần vì muốn đoạt lấy sợi dây chuyền nên mới làm như thế.”
“Vậy thì ba của Đỗ Huệ Di chính là Đỗ Tấn Trung, thuộc hạ thân cận của Trương Chính Lôi năm đó, nếu mọi chuyện là như thế thì anh trai của Đỗ Huệ Di chính là con trai của Trương Chính Lôi, bởi vì năm xưa khi Trương gia bị sát hại, Đỗ Tấn Trung đã bế con trai của Trương Chính Lôi và mang sợi dây chuyền bỏ trốn.” Lục Dĩ Tường tuy không phải là người trong hắc đạo nhưng anh lại có một cô vợ là người đứng đầu một trong những gia tộc lớn trong hắc đạo nên những chuyện này anh không thể không biết. Lục Dĩ Tường quay sang khen ngợi Dạ Thành Đông:
“Cậu tinh mắt thật, quan sát kĩ càng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc, chỉ có một chi tiết nhỏ như thế mà cậu đã giúp mọi người giải đáp mọi thắc mắc trong lòng, không cần phải tốn công điều tra gì nữa.”
Dạ Thành Đông nhếch môi cười nhẹ rồi vỗ nhẹ lên vai của Tần Đình Danh, ánh mắt đồng cảm hỏi người anh em của mình: “Bây giờ cậu định làm như thế nào? Cho dù cậu muốn làm gì thì bọn tôi cũng ủng hộ, giúp đỡ cậu nhưng tôi khuyên cậu đừng quá tin tưởng Đỗ Huệ Di, cậu cũng đã biết mọi chuyện rồi dù cậu yêu cô ấy như thế nào đi chăng nữa thì cũng đừng làm hại chính bản thân mình.”
Tần Đình Danh day day hai bên trán của mình, anh không muốn nghe hay suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, anh đứng dậy, sắc mặt rất tệ chậm rãi nói với mọi người: “Tôi hơi mệt nên về trước đây.”
Mọi người thấy Tần Đình Danh như thế thì biết trong lòng anh đang buồn, đau khổ đến mức nào, làm sao có thể không đau khổ, rối bời khi biết người sát hại gia đình của người con gái anh yêu lại chính là ba của mình chứ, còn tưởng người mà mình yêu cũng yêu mình nhưng hóa ra chỉ là vì muốn trả thù nên mới ở bên cạnh anh.
Tần Đình Danh lái xe đi thẳng đến Mộ gia, đứng trước cổng anh lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Huệ Di: “Alo, Tiểu Di! Em đã ngủ chưa? Nếu chưa thì em hãy ra trước cổng đi anh đang đứng ở trước cổng.”
Đỗ Huệ Di nghe thế liền ngay lập tức mặc một cái áo khoác mỏng vào rồi chạy ra cổng, quả thật Tần Đình Danh đang đứng ở trước cổng, cô mở cổng ra, hỏi anh: “Tại sao đột nhiên anh lại đến đây? Nếu đã đến rồi thì sao không vào chứ?”
Anh mỉm cười, một nụ cười chứa đầy sự ôn nhu, ấm áp nhưng sâu bên trong đó là sự đau đớn, khốn khổ, cảm thấy toàn thân mang đầy tội lỗi: “Chỉ là đột nhiên nhớ em nên muốn đến gặp em thôi, chúng ta hãy đi đến công viên nói chuyện đi.”
Đỗ Huệ Di cảm thấy anh có gì đó rất lạ, không giống như ngày thường nhưng cô vẫn không hỏi gì mà cùng anh đi đến công viên gần đó, anh thấy cô mặc đồ mỏng manh liền cởi áo khoác khoác lên người của cô: “Trời cũng đã se lạnh rồi, em hãy giữ ấm cơ thể đừng để bị cảm lạnh.” Đỗ Huệ Di ừ nhẹ một tiếng, cảm thấy Tần Đình Danh vẫn ôn nhu, dịu dàng nhưng không hiểu làm sao cô cứ có cảm giác anh đang có chuyện gì đó giấu cô, còn mang theo một chút gì đó u buồn nữa.