Quay trở về Trịnh gia, Đỗ Minh Ngạn đi thẳng lên phòng gặp Trịnh Xuyên, thấy anh đi vào đôi mày của Trịnh Xuyên khẽ nâng lên, cất tiếng hỏi anh: “Sao rồi? Đã nói cho Tiểu Di biết thân thế thật sự của nó chưa? Phản ứng của Tiểu Di như thế nào?”
Đỗ Minh Ngạn gục mặt xuống, khẽ lắc đầu nói: “Cháu vẫn chưa nói cho Tiểu Di biết ạ, đúng như chú nói chuyện này quả thật là nên để cho chú nói cho em ấy biết, bây giờ Tiểu Di đã bị tình yêu làm cho mờ mắt em ấy muốn buông bỏ thù hận để yêu Tần Đình Danh. Chú Xuyên! Chú nhất định phải kích động Tiểu Di, em ấy không thể yêu kẻ thù của mình được.”
“Được, ngày mai chú sẽ đến tìm Tiểu Di, cháu yên tâm chú có cách khiến cho Tiểu Di buông bỏ tình yêu với Tần Đình Danh, trong lòng chỉ có hận thù mà thôi.” Trịnh Xuyên nâng ly rượu vang trong tay lên uống, ông có một mối thù không đội trời chung với Tần gia, ông tuyệt đối không thể để cho bất kì người nào của ông có liên quan đến Tần gia, tình yêu càng không.
- --------------------------------------------------------------------------
Mộ gia
Sáng hôm sau, Tần Đình Danh đi đến Mộ gia đón Đỗ Huệ Di đi làm, cô nhìn thấy dáng vẻ vui mừng, phấn khích của Lữ Vũ Ni trong lòng bỗng hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ người luôn báo nhất cử nhất động của cô cho anh biết chính là bà? Tám mươi phần trăm là thế rồi, với tính cách của Mộ Tần và Mộ Khánh Dương thì sẽ không có chuyện này chỉ có bà mà thôi.
Chào tạm biệt Lữ Vũ Ni, Đỗ Huệ Di và Tần Đình Danh bước lên xe rời khỏi, đang trên đường lái đến nhà hàng của Dạ Thành Đông mới khai trương, anh muốn cùng cô thử món ăn ở đấy bỗng Tần Đình Danh nheo mắt nhìn vào kính chiếu hậu phát hiện ra có người đang đi theo sau xe của mình, anh lên tiếng nói với cô: “Tiểu Di! Có người đang đi theo chúng ta, em hãy ngồi chắc vào.”
Đỗ Huệ Di gật gật đầu, thần kinh bắt đầu căng lên như dây đàn, Tần Đình Danh nhấn ga tăng tốc độ, chiếc xe phía sau cũng tăng tốc đuổi theo, bọn họ còn mở mui xe đứng dậy chỉa súng liên tục bắn vào xe của Tần Đình Danh nhưng xe của anh có kính cường lực chống đạn vô cùng tốt nên những viên đạn ấy không hề hấn gì cả, bọn người đuổi theo sau tức tối bỗng một người đàn ông trong số bọn họ chỉa súng xuống bánh xe, bắn dứt khoát.
Một tiếng nổ khá lớn, bánh xe của Tần Đình Danh đã xẹp xuống không thể lái được nữa, anh cùng Đỗ Huệ Di xuống xe chạy đi, một tay cầm súng một tay nắm lấy bàn tay của cô. Đỗ Huệ Di vừa chạy vừa gọi điện thoại báo tình hình cho Tôn Nam biết. Bọn người đó vẫn đuổi theo không ngừng, anh giơ súng bắn trả, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, cố gắng bảo vệ cho Đỗ Huệ Di.
Tần Đình Danh dẫn Đỗ Huệ Di nấp vào một kho chứa hàng gần đó rồi một mình chạy ra giải quyết hết bọn người kia, trong súng của anh chỉ còn năm viên đạn vừa đủ cho năm người đàn ông đang đứng trước mặt của anh. Tần Đình Danh nhếch môi cười lạnh, đầy nguy hiểm, một viên đạn được bắn ra đã ghim thẳng vào đầu của một tên trong số đó rồi tiếp tục nhanh nhẹn né tránh những viên đạn của bọn họ, một viên đạn nữa lại được bay ra từ khẩu súng của anh, một người lại phải chết cứ như thế chỉ trong vài phút ngắn ngủi anh đã xử lý xong năm người bọn chúng.
Khẩu súng đã hết đạn, Tần Đình Danh quăng đi rồi nhanh chóng quay trở về kho hàng đưa Đỗ Huệ Di rời khỏi, ở kho hàng Đỗ Huệ Di thầm cầu nguyện mong Tần Đình Danh không bị thương hay gì cả, không đợi được nữa cô đứng dậy định chạy ra ngoài tìm anh thì thấy bóng dáng quen thuộc bước vào, là anh cô vui mừng lao đến ôm chầm lấy anh. Tần Đình Danh dịu dàng vuốt tóc của cô rồi nói: “Không sao rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Quay người lại bước đi hai người đứng sững lại khi nhìn thấy một người đàn ông đang cầm súng chỉa vào Tần Đình Danh và Đỗ Huệ Di, hắn là đồng bọn của những người lúc nãy, hắn nở một nụ cười độc ác chậm rãi cất giọng: “Tần Đình Danh! Bây giờ mày đã không còn súng hay thứ gì trong tay nữa để xem mày sẽ cùng người phụ nữ của mình rời khỏi đây bằng cách nào.”
Tần Đình Danh điềm tĩnh không một chút sợ hãi, anh khẽ nhếch môi cười lạnh, bí hiểm: “Để xem ai mới là người không thể rời khỏi đây, anh có tin tôi đếm đến ba anh liền chết ngay tại chỗ không?”
“Mày đoán xem tao có tin không? Không có súng, không có dao mày làm cách nào để giết tao? Tao thấy…” “1.” Hắn chưa kịp nói hết câu thì anh đã bắt đầu đếm, người đàn ông ấy vẫn không sợ, ung dung nói tiếp: “Tao thấy mày sắp chết đến nơi rồi nên mới sinh ra ảo tưởng.”
“2.” Tần Đình Danh mặc cho hắn nói gì cứ bình thản đếm, hắn ta lớn tiếng quát vào mặt của anh: “Giết đi! Nếu mày giết chết được ngay bây giờ thì thì mày cứ…” Người đàn ông ấy chưa nói hết câu thì Tần Đình Danh đếm đến ba, tiếng súng vang lên, viên đạn bay thẳng ghim vào đầu của hắn, trong tích tắc tên mạnh miệng ấy đã ngã xuống chết ngay tức khắc.
Tôn Nam thu súng bước nhanh về phía của Tần Đình Danh, khom người cung kính chào anh: “Thiếu gia!”
Tần Đình Danh choàng tay qua vai ôm lấy Đỗ Huệ Di không nhanh không chậm cất giọng bảo Tôn Nam: “Cậu hãy cho người thu dọn nơi này đi còn nữa vụ này e là đã kinh động đến cảnh sát rồi cậu hãy xử lý đi.” “Vâng.” Tôn Nam gật đầu đáp lại.
Anh và cô ra ngoài bước lên xe mà Tôn Nam đã chuẩn bị, vừa bước vào trong xe cô vừa nói với anh: “Lát nữa chúng ta ghé cửa hàng tiện lợi mua đồ gì ăn nhẹ thôi, đến trưa chúng ta hả đi ăn dù sao giờ này cũng sắp muộn rồi.”
“Anh là sếp đến muộn cũng chả sao cả, việc ăn uống giữ gìn sức khỏe vẫn là quan trọng hơn.” Tần Đình Danh không muốn Đỗ Huệ Di ăn qua loa, sức khỏe và sự an toàn của cô anh luôn đặt lên hàng đầu.
“Chỉ hôm nay thôi mà, anh đi trễ không sao nhưng em thì không được, càng không muốn mọi người biết mối quan hệ giữa anh và em nếu họ biết chắc chắn sẽ có những lời, những chuyện không hay, sẽ càng nghĩ em có chỗ dựa là anh nên mới thoải mái đi trễ này nọ.” Đỗ Huệ Di khẽ chau mày đáp lại, cô không muốn dính thị phi ở chốn công sở.
“Được rồi, vậy lát nữa anh sẽ ghé cửa hàng tiện lợi em muốn mua gì thì em cứ mua, chỉ cần em thích là được.” Tần Đình Danh xoa xoa đầu Đỗ Huệ Di, cưng chiều cô hết mực, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Tập đoàn Tần thị
Vừa mới bước xuống xe, Đỗ Huệ Di đã nhìn thấy Đỗ Minh Ngạn đang đứng đợi bên trong xe còn có cả Trịnh Xuyên, thấy cô đã đến Đỗ Minh Ngạn đứng thẳng người lại tiến về phía của cô, nói: “Chủ tịch Tần! Tôi đến đây là muốn xin phép anh cho trợ lý Đỗ nghỉ ngày hôm nay, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với trợ lý Đỗ đây.”
Chuyện gì mà cần phải nói tận một ngày chứ? Tần Đình Danh liếc mắt nhìn sang Đỗ Huệ Di, thấy cô gật đầu đồng ý anh miễn cưỡng cho phép: “Được.” Ngữ điệu không mang một chút cảm xúc gì.
Đỗ Minh Ngạn mở cửa xe ở hàng ghế phía sau ra: “Trợ lý Đỗ! Mời.”
Đỗ Huệ Di lên xe, cô mỉm cười với Tần Đình Danh rồi chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi Tần thị. Trên xe, Đỗ Huệ Di lên tiếng hỏi Đỗ Minh Ngạn: “Anh hai! Anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với em thế? Tại sao lại xin phép cho em nghỉ tận một ngày?”
“Anh đưa em đến một nơi, đợi khi đến nơi anh sẽ giải thích cho em hiểu.” Đỗ Minh Ngạn không nhanh không chậm đáp lại.
Suốt dọc đường đi, chỉ có Đỗ Minh Ngạn và Đỗ Huệ Di nói chuyện qua lại vài câu còn Trịnh Xuyên mở miệng nói một chữ cũng không. Chiếc xe chạy được hơn nửa tiếng thì dừng lại ở một căn biệt thự theo phong cách cổ điển của Châu Âu vô cùng rộng lớn, xuống xe cô được Đỗ Minh Ngạn và Trịnh Xuyên dẫn vào bên trong, cô không kiềm được mà cất giọng hỏi: “Anh hai! Rốt cuộc là anh cùng chủ tịch Trịnh đưa em đi đâu vậy? Nơi này là nơi nào?”
“Nơi này là Trương gia.” Trịnh Xuyên đi phía trước bỗng dừng lại quay đầu ngữ điệu mang vài phần u ám, lạnh lẽo trả lời Đỗ Huệ Di.
Trương gia? Nơi này chính là nhà của Đỗ Minh Ngạn sao? Tại sao đột nhiên lại dẫn cô đến đây? Không hiểu sao, từ khi bước vào căn biệt thự này cô cứ có cảm giác gì đó rất lạ, rất kì hoặc.