Lạc Thu Tử đi làm với tâm trạng vô cùng vui vẻ, phấn khích, nhìn thấy Alan đến cô liền đứng dậy chào anh, anh cười nhẹ cất tiếng nói với cô: “Cô hãy theo tôi vào trong phòng làm việc, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”
Lạc Thu Tử gật nhẹ đầu nhanh chóng đi theo Alan vào phòng làm việc, Alan ngồi xuống ghế, chân vắt chéo nhìn cô, giọng nói đầy ôn nhu, êm tai: “Thư ký Lạc! Tôi nhớ không nhầm hình như cô còn có một người bạn hiện đang làm trợ lý của chủ tịch ở tập đoàn Tần thị đúng không?”
Cô ngạc nhiên, đầu gật gật, trong lòng càng trở nên phấn khích không ngờ Alan lại quan tâm, chú ý đến cô như thế, Alan nheo mắt tiếp tục hỏi Lạc Thu Tử: “Theo tôi biết thì bạn của cô tên là Lạc Thu Tử, cô cũng tên Lạc Thu Tử.”
Đôi bàn tay trắng trẻo bỗng nắm chặt lại, nụ cười cũng dần tắt, Lạc Thu Tử mím môi, lắp bắp nói với anh:
“Cũng…cũng chính…chính vì trùng tên như vậy nên tôi và cô ấy mới trở thành bạn thân của nhau.”
“Vậy sao? Nhưng theo những gì mà tôi biết lại khác nhỉ,theo tôi được biết bạn thân của cô không phải tên Lạc Thu Tử đó chỉ là tên giả mà thôi còn tên thật là Đỗ Huệ Di, còn cô mới chính là Lạc Thu Tử thật.”Alan đứng dậy bước đến đứng trước mặt của Lạc Thu Tử, chậm rãi nói với cô, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lạc Thu Tử cắn khóe môi không dám nói gì, tại sao anh lại biết chứ? Phải làm sao đây, hiện tại anh đang hợp tác với Tần Đình Danh lỡ như anh đem chuyện này nói cho Tần Đình Danh biết thì phải sao? Kế hoạch của Tiểu Di nhất định sẽ thất bại, cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm, đó là những gì mà cô suy nghĩ, lo lắng. Alan vỗ nhẹ lên vai của Lạc Thu Tử, mỉm cười nói:
“Thấy sắc mặt của cô như thế chắc là tôi đã nói đúng rồi đúng không? Cô yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho chủ tịch Tần biết đâu, nên cô cứ thành thật nói cho tôi biết đi.”
“Đúng như những gì mà giám đốc đã nói, cậu ấy tên thật là Đỗ Huệ Di, từ trước đến giờ cậu ấy không thích dùng tên thật của mình, cậu ấy nói thích cái tên Thu Tử của tôi hơn nên mới thường xuyên dùng. Giám đốc! Xin anh đừng nói chuyện này cho chủ tịch Tần biết.” Lạc Thu Tử cười gượng, cố giữ bình tĩnh, bịa một lý do nói với Alan.
“Alan tôi đã nói chắc chắn phải giữ lời.” Alan gật đầu hứa với Lạc Thu Tử, anh thừa biết cô vẫn chưa thành thật nhưng nếu như cô đã không muốn nói anh cũng không ép. Cô nhìn anh với ánh mắt hiếu kì, thắc mắc khẽ hỏi: “Giám đốc! Tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện của cậu ấy vậy?”
Alan quay trở về ghế ngồi, nụ cười vẫn còn trên môi nhưng nó đã càng trở nên bí ẩn hơn: “Tại vì tôi thấy Đỗ Huệ Di là một cô gái rất đặc biệt, không còn chuyện gì nữa cô hãy mau ra ngoài làm việc đi.”
Nụ cười của Lạc Thu Tử bỗng cứng đờ, cô quay người rời khỏi phòng làm việc của anh. Một cô gái rất đặc biệt? Chẳng lẽ Alan thích Đỗ Huệ Di sao? Nếu không thì tại sao anh lại phải điều tra chuyện này chứ?
Đến giờ nghỉ trưa, Lạc Thu Tử đi vào trong nhà vệ sinh, bên ngoài cô nghe những nữ nhân viên đang nói chuyện với nhau về mình.
“Này, tôi nghe nói Lạc Thu Tử vì nhờ vào quan hệ nên mới được vào vị trí thư ký của giám đốc đó.” Một nữ nhân viên vừa thoa son vừa nói với đồng nghiệp bên cạnh.
Đồng nghiệp bên cạnh cũng không nhanh không chậm lên tiếng nói: “Chắc chắn là như vậy rồi, nếu không thì tại sao thư ký Hà đang yên đang lành phải chuyển sang làm ở chỗ khác chứ.”
Ngồi bên trong phòng vệ sinh, Lạc Thu Tử đầy vẻ hoang mang, cô từ khi nào nhờ vào quan hệ chứ? Đợi hai người họ đi cô mới bước ra, lấy điện thoại gọi cho Đỗ Huệ Di: “Alo, Tiểu Di! Tớ có chuyện muốn hỏi cậu, cậu nhất định phải thật lòng nói cho tớ biết.”
Tập đoàn Tần thị
Đang làm việc, Đỗ Huệ Di nghe Lạc Thu Tử nói thế liền dừng lại, tròn mắt đáp lại: “Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cậu lại nói như thế? Có chuyện gì cậu cứ hỏi.”
“ Tớ hỏi cậu, chuyện tớ có thể vào được Trịnh thị làm thư ký của Alan có liên quan gì đến cậu không? Nói một cách dễ hiểu là cậu có nói giúp tớ trước mặt Alan hay không? Bên kia, Lạc Thu Tử hy vọng câu trả lời của Đỗ Huệ Di là không, cô không muốn nhờ vào bất cứ quan hệ nào mới có thể làm việc, cô muốn vào bằng chính năng lực của mình.
Đỗ Huệ Di cau mày không hiểu Lạc Thu Tử đang nói gì: “Thu Tử! Cậu đang nói cái gì thế? Tớ có thân thiết gì với Alan đâu chứ hơn nữa tớ hiểu rõ tính của cậu, tớ sẽ không bao giờ làm thế. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu thế?”
Lạc Thu Tử vui mừng khi nghe Đỗ Huệ Di nói thế, nhưng rốt cuộc tại sao những người kia lại nói thế? Cô nhất định phải hỏi chuyện này cho ra lẽ: “Chuyện này tớ sẽ giải thích cho cậu sau, bây giờ tớ có chuyện cần phải giải quyết.”
Đỗ Huệ Di chưa kịp nói gì thì Lạc Thu Tử đã cúp máy, không biết Lạc Thu Tử đã xảy ra chuyện gì ở Trịnh thị, đang trầm tư suy nghĩ cô hơi giật mình khi nghe tiếng bước chân, nhìn thấy Tần Đình Danh bước ra ngoài cô vội đứng dậy gọi anh: “Chủ tịch!”
Tần Đình Danh ngoảnh đầu lại nhìn, Đỗ Huệ Di tiến nhanh đến đứng gần anh, mỉm cười rất tươi nói:
“Chủ tịch! Để cảm ơn chuyện ngày hôm qua anh đã cứu tôi, tôi mời anh đi ăn cơm có được không?”
“Được thôi.” Tần Đình Danh gật nhẹ đầu đồng ý, Đỗ Huệ Di vui vẻ hỏi anh: “Vậy chủ tịch muốn ăn ở đâu?” “Ở đâu cũng được, tùy cô chọn.” Tần Đình Danh lạnh nhạt đáp lại rồi bước đi trước.
Cô nhanh chóng đi theo, xuống đến bãi đỗ xe cô mở cửa xe cho anh rồi lên xe chở anh đến nhà hàng. Đến nơi, Tần Đình Danh cùng Đỗ Huệ Di bước vào bên trong, vừa đi anh vừa đánh giá nhà hàng, thật sự không tệ. Hai người ngồi xuống gọi món, nghe cô gọi món anh tròn mắt nhìn, đợi đến khi gọi món xong anh liền cất tiếng hỏi: “Cô thích ăn cay đến vậy sao? Hơn nữa tôi thấy hình như cô không thích ăn rau thì phải.”
“Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã không thích ăn rau rồi, rau nào cũng không thích, còn đồ ăn thì phải cay tôi mới thấy ngon.” Đỗ Huệ Di gật gật đầu đáp lại.
Tần Đình Danh lại cảm thấy một lần nữa Đỗ Huệ Di rất giống thanh mai trúc mã của mình, từ nụ cười, thích kẹo dâu, thích màu xanh rồi bây giờ đến khẩu vị cũng giống, chẳng lẽ trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy sao?