Đỗ Huệ Di chạy đến bãi đỗ xe nhìn thấy Lạc Thu Tử đang đứng không yên ở phía xa cô nhanh chóng chạy đến: “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Cậu hãy mau kể cho tớ nghe đi.”
“Tớ cũng không biết, sau khi tan làm tớ chợt nhớ mình đã bỏ quên tài liệu quan trọng nên đã quay lại lấy, khi đến đây tớ nhìn thấy áo khoác và điện thoại của anh cậu ở dưới đất.” Lạc Thu Tử lo lắng, hoang mang, lời nói cũng trở nên không mạch lạc.
Đỗ Huệ Di bình tĩnh suy nghĩ rồi không nhanh không chậm nói: “Chúng ta hãy đến phòng bảo vệ xem camera, không chừng có manh mối gì đó.” Dứt lời, cô nắm tay Lạc Thu Tử chạy đến phòng của bảo vệ.
Đến nơi, hai người bảo vệ không cho hai người các cô xem camera, Lạc Thu Tử nói với hai người rằng cô chính là thư ký của Đỗ Minh Ngạn nhưng hai người họ vẫn không cho xem, đây là quy tắc trong tập đoàn. Đỗ Huệ Di không còn cách nào khác đành phải động tay động chân, tuy chân đang bị thương nhưng hai người bảo vệ cũng không phải là đối thủ của cô hơn nữa còn có sự giúp sức của Lạc Thu Tử nên rất nhanh họ đã bị cô đánh gục rồi đẩy ra ngoài, lấy chìa khóa của hai người bọn họ rồi khóa cửa lại một lúc, Đỗ Huệ Di hét lớn ra bên ngoài: “Tôi là em gái của giám đốc hai người, hai người yên tâm đi có gì tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.” Hai người bảo vệ nằm la liệt ở bên ngoài vì bị Đỗ Huệ Di dùng nạng đánh, cô không ra tay nặng chỉ đánh đủ làm họ bị thương nhẹ mà thôi.
Lạc Thu Tử ngồi xuống ghế xem lại đoạn camera ở bãi đỗ xe, Đỗ Huệ Di đứng khoanh tay, nheo mắt quan sát kĩ càng, tập trung cao độ, tuyệt đối không thể bỏ sót bất kì chi tiết nào, xem đi xem lại đã ba lần nhưng hai người các cô vẫn không hề nhìn ra bất kì manh mối nào, chỉ thấy có một đám người tấn công rồi đưa Đỗ Minh Ngạn đi mà thôi. Bỗng nhiên, Đỗ Huệ Di hét lớn: “Khoan đã, Thu Tử! Cậu hãy tua lại một chút đi.” Dường như cô đã phát hiện ra điều gì đó, Lạc Thu Tử tua lại một chút, Đỗ Huệ Di quan sát chăm chú rồi cất giọng nói: “Dừng lại!”
Lạc Thu Tử bấm dừng lại, Đỗ Huệ Di khom người nhìn vào màn hình nhìn thẳng vào người đang ngồi trong xe chờ đợi, cô vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông trong xe ngay tức khắc, bàn tay cô đặt trên bàn bỗng siết chặt lại, ánh mắt thay đổi, lên tiếng: “Tớ đã biết kẻ bắt cóc anh hai là ai rồi, là Tần Hải chính ông ta đã bắt anh hai của tớ.”
“Cậu chắc chứ?” Lạc Thu Tử khẽ cau mày nghi hoặc, hình ảnh người đàn ông trong xe rất mờ rất khó có thể nhận ra người đó là ai? Làm sao Đỗ Huệ Di lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy chứ?
“Tất nhiên là tớ chắc chắn rồi, người đàn ông ngồi trong xe chính là thuộc hạ thân cận của Tần Hải, ông ta chính là Lão Nghiêm, tớ làm sao có thể không nhận ra kẻ thù của mình được kia chứ.” Đỗ Huệ Di trợn trừng mắt nhìn vào màn hình, không ngờ cô cùng mọi người cố gắng che giấu mọi thông tin mà Tần Hải vẫn tra ra được, cô quay người nói: “Ngay bây giờ chúng ta phải đến Trịnh gia nói chuyện này cho chú Xuyên biết.”
Lạc Thu Tử gật đầu cùng Đỗ Huệ Di rời khỏi phòng bảo vệ, đến bãi đỗ xe lái xe đi đến Trịnh gia. Suốt dọc đường đi, Lạc Thu Tử vừa lái xe vừa không ngừng nghĩ trong đầu: “Lần này Huệ Di tức giận thật rồi, nếu như anh Minh Ngạn thật sự xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Huệ Di sẽ không mềm lòng, nương tay nữa, không biết mọi chuyện sẽ diễn biến tồi tệ như thế nào đây?
Trên đường lái xe về Tần gia, Tần Đình Danh thấy Tôn Nam gọi đến liền bắt máy, bên kia Tôn Nam đã điều tra ra được chuyện mới vừa xảy ra vội báo với anh: “Thiếu gia! Alan giám đốc của tập đoàn Trịnh thị đã bị bắt cóc rồi ạ, người bắt cóc anh ta chính là…ông chủ.”
Vừa nghe thế, Tần Đình Danh tắt điện thoại ngay lập tức, anh nhấn ga chạy nhanh như bay về Tần gia, không ngờ Alan lại chính là Đỗ Minh Ngạn, anh bất chợt nhớ lại những lần Đỗ Minh Ngạn và Đỗ Huệ Di thân thiết thì ra hai người đã nhận lại nhau, cô đã biết chuyện này từ lâu rồi. Không được, Tần Đình Danh tuyệt đối không thể để Đỗ Minh Ngạn xảy ra bất kì chuyện gì được, không thể để tội lỗi của ba mình chồng chất thêm nữa, Đỗ Minh Ngạn mà xảy ra chuyện thì anh biết ăn nói, đối diện với Đỗ Huệ Di như thế nào đây? Mối thù sẽ càng trở nên sâu nặng hơn, anh không muốn chuyện đó xảy ra.
Trịnh gia
Những người ở Trịnh gia đã được thông báo trước việc Đỗ Huệ Di sẽ đến nên khi vừa thấy cô cùng Lạc Thu Tử tới liền mở cửa cho hai người các cô đi vào bên trong, lần đầu tiên Lạc Thu Tử đến Trịnh vừa vào đã phải thốt lên ra nơi này quá xa hoa, tráng lệ, đúng là cuộc sống của những người giàu có. Ở bên trong, Trịnh Xuyên đã ngồi chờ Đỗ Huệ Di từ lâu, thấy cô đến ông đứng dậy cất giọng: “Cuối cùng cháu cũng đến rồi, cháu yên tâm chú đã cho người điều tra, âm thầm quan sát ở Tần gia, chú nhất định sẽ cứu được Minh Ngạn, cháu đừng lo lắng quá.”
Nghe Trịnh Xuyên nói như thế Lạc Thu Tử đã an tâm phần nào nhưng Đỗ Huệ Di thì không, một chút an tâm cô cũng không có, nếu như hết ngày mai mà vẫn cứ như vậy không có tin tức gì về Đỗ Minh Ngạn cô sẽ trực tiếp đến Tần gia gặp Tần Hải.
Đỗ Huệ Di bỗng cau mày nhìn Trịnh Xuyên, ngữ điệu điểm lạnh mang vài phần nghi ngờ, khó hiểu: “Chú Xuyên! Tại sao cháu lại không thấy chú lo lắng gì khi hay tin anh hai cháu bị bắt vậy?” Chẳng phải ông rất yêu thương, tín nhiệm anh của cô sao?
Trịnh Xuyên khẽ nâng mày, nhếch môi cười nhạt chậm rãi đáp lại: “Sự lo lắng, hoang mang không phải lúc nào cũng biểu lộ ra ngoài cho người khác thấy như vậy chỉ cho người khác biết được điểm yếu của chúng ta mà thôi, những trường hợp như thế này chúng ta lại phải càng bình tĩnh, càng tỏ ra thờ ơ càng tốt, cháu hiểu những lời chú nói rồi chứ?”
Đỗ Huệ Di khẽ gật đầu hiểu ra, quả nhiên là người ở trên thương trường lâu năm, có chỗ đứng vững chắc trong giới hắc đạo đều là những người không tầm thường, đầu óc cũng hơn người khác rất nhiều.
Tần gia
Tần Đình Danh lái xe về đến, bước nhanh đi vào trong thấy Tần Hải không có ở phòng khách anh đi thẳng một mạch lên phòng của ông, không gõ cửa không nói trước một tiếng anh đã mở cửa xông vào bên trong, Tần Hải đang lau khẩu súng nghe tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy dáng vẻ không giống ngày thường của anh, ông lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì mà nhìn con có vẻ gấp gáp, khẩn trương quá vậy? Vào phòng cũng không gõ cửa.”
Tần Đình Danh tiến đến đứng trước mặt của Tần Hải không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức: “Ba! Tại sao ba lại cho người bắt cóc Alan chứ?”
Tần Hải vẫn rất điềm tĩnh lau súng không có bất kì phản ứng gì, ông chậm rãi cất tiếng đáp lại: “Nếu như con đã biết ba bắt cóc Alan thì chắc chuyện Alan chính là Đỗ Minh Ngạn con phải biết rồi chứ, tại sao còn vào đây hỏi ba? Ba chỉ vì muốn giúp con hỏi ra tung tích của Tiểu Di thôi với lại rất lâu rồi ba không gặp Tiểu Di ba rất muốn biết bây giờ con bé đã lớn như thế nào rồi?”
“Ba! Ba đừng có ngụy biện nữa, ba bắt Đỗ Minh Ngạn chính là vì muốn có được sợi dây chuyền đúng không?”
Tần Hải khá bất ngờ ngạc nhiên khi nghe anh hỏi thế, không ngờ anh biết cả chuyện này nếu như đã biết thì ông cũng không giấu giếm nữa: “Đúng, nếu như con đã biết thì hãy giúp ba tìm kiếm sợi dây chuyền đi.”
“Không, con sẽ không bao giờ giúp ba chuyện này, sợi dây chuyền đó đã khiến ba gây ra quá nhiều tội lỗi rồi dù con có tìm được thì cũng sẽ hủy nó đi. Ba! Ba hãy dừng lại đi, đừng tiếp tục lún sâu vào tội lỗi nữa, ba hãy thả Đỗ Minh Ngạn ra đi.” Tần Đình Danh lắc đầu khẽ nói với Tần Hải, từng lời nói đều là van xin, nài nỉ, ánh mắt anh nhìn ba của mình đầy sự khẩn cầu trong ánh mắt ấy còn có sự bi thương, bi kịch tuyệt đối không thể xảy ra nữa. Anh muốn cùng Đỗ Huệ Di sống một cuộc sống bình dị, êm đẹp chẳng lẽ lại khó đến vậy sao?