Từ Gia Hòa nằm trong chăn lặng lẽ thở dài, không biết Giang Dữ Thành tỉnh lại từ khi nào, cũng không biết gã có nghe được gì hay không. Chỉ đành tự trách mình quá mềm lòng, không chịu được sự trêu chọc của Lương Lục, nên đã hồ đồ nhân lúc mọi người đã ngủ say làm ra những chuyện không biết xấu hổ trong nhà vệ sinh của KTX...Sao Lương Lục lại có thể mặt dày như vậy chứ? Anh ta hoàn toàn không sợ bất cứ một cái gì dáng vẻ bất cần đời không sợ trời không sợ đất, đụng tới người này thật đúng là xui xẻo mà.
Quay người nằm nghiêng, Từ Gia Hòa lấy chân kẹp chăn, hôm nay Lương Lục làm mình tới hai lần, cho đến bây giờ lúc mình kẹp chăn cạ dưới háng vẫn còn mường tượng lại được cảm giác của con cu bự đó.
Thực sự, là rất to.
Nổi xấu hổ, thấp thỏm, bực bội trộn lẫn vào nhau, làm cậu không ngủ được, mãi đến gần tờ mờ sáng, Từ Gia Hòa mới mệt mỏi chịu không được thiếp đi.
7h sáng tiếng nhạc của đài phát thanh vang lên, KTX ồn ào nháo nhào cả lên, tiếng đóng mở cửa liên tục xen lẫn cùng tiếng than thở của học sinh, cái khó chịu nhất khi ở lại KTX đó là thời gian thức dậy, muốn nằm trên giường nướng chút xíu nữa cũng không yên với tiếng ồn ào của đài phát thanh cách mười mét ở mỗi tầng lầu.
Từ Gia Hòa mở nhập nhèm hai con mắt đen thùi lùi bò dậy, đúng lúc mặt đối mặt với Giang Dữ Thành chỉ cách cái màn mùng.
Lúng túng.
Từ Gia Hòa nhìn sang chỗ khác, vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường thay đồng phục.
Khi cậu vừa định duỗi chân giẫm xuống cầu thang, thì Giang Dữ Thành cũng định bước chân xuống.
"Cậu xuống trước đi." Giang Dữ Thành bình tĩnh nói, thu chân lại, lịch sự nhường Từ Gia Hòa xuống trước.
Từ Gia Hòa nhướng mi, lại nhìn Giang Dữ Thành, thấy đối phương vẫn bình tĩnh như thường, thật giống như cái ánh mắt tìm tòi nghi hoặc đều là do mình tưởng tượng. Từ Gia Hòa còn đang ngó nghiêng hai con mắt ngái ngủ của đối phương, cố gắng tìm ra biểu cảm nào đó khác trong đôi mắt đó.
"Sao thế?" Giang Dữ Thành ngước mắt.
"À, cảm ơn." Lúc này Từ Gia Hòa mới vực dậy tinh thần, cúi đầu, nhanh chóng xuống giường. Chắc là vì quá luống cuống, nên bị trượt chân ở nấc cuối cùng của cầu thang khiến cậu té nhào, nhưng cũng may cổ chân không bị sao.
Xoa xoa mắt cá chân bên trái, có hơi đau, nhưng không nặng lắm. Lí Nhất Thước và Lương Lục còn đang ngủ nướng, lúc này chỉ có mình với Giang Dữ Thành dậy trước, tiếng nhạc còn vang ngoài hành lang, làm người ta khó chịu.
Từ Gia Hòa liên tục nhắc nhở mình là phải bình tĩnh, bình tĩnh, có khi tối hôm qua căn bản Giang Dữ Thành không biết gì thì sao? Tốt hơn hết là mình không nên đánh rắn động cỏ. Đi tới trước bàn học của mình, cởi bộ đồ ngủ ra, mặc quần vào, sau đó cầm chiếc áo sơ mi đang khoác trên ghế lên, Từ Gia Hòa cảm giác được Giang Dữ Thành đang nhìn chằm chằm trên cơ thể mình, ánh mắt sáng quắc, Từ Gia Hòa mất tự nhiên xoay đầu lại nhìn vào tầm mắt đối phương.
Giữa hai người còn cách một cái bàn học của Lí Nhất Thước, khoảng cách chưa đầy hai mét, Từ Gia Hòa có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Giang Dữ Thành có chút kỳ lạ... và đau lòng? Từ Gia Hòa không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng chưa kịp nhìn rõ, thì đối phương đã nhanh chóng quay mặt đi.
Bầu không khí bỗng nhiên lâm vào bế tắc, dù sao trước đó hai người cũng chưa từng quen biết nhau, đây mới là đêm thứ ba ngủ lại KTX, không quen, thì tất nhiên là không có gì để nói rồi.
Lương Lục ngồi dậy ngáp một cái, hình như chưa tỉnh ngủ. Cuối cùng Lí Nhất Thước cũng không chịu nổi tiếng nhạc ồn ào ngoài hành lang, chửi thề một câu, rồi gian nan bò ra khỏi giường.
Nhà vệ sinh có hai bồn rửa mặt cạnh nhau, Từ Gia Hòa cụp mắt, yên lặng đánh răng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn gương, bởi vì bản thân cảm nhận rõ được Giang Dữ Thành đứng bên cạnh đang như có như không liếc nhìn mình mấy lần ở trong gương, giống như cọng lông vũ, nhẹ nhàng gãi ngứa, nhưng không rõ đối phương có phải đang cố tình hay không.
Thấy người bên cạnh dường như đứng im, Từ Gia Hòa thăm dò liếc mắt nhìn Giang Dữ Thành trong gương, không nghĩ tới hai người bất ngờ chạm mắt nhau.
Lúng túng.
Giang Dữ Thành cau mày, tính nói gì đó, nhưng lại chọn im lặng, lấy khăn mặt trên giá, lau lau mái tóc ngắn, lấy từ trong túi ra một chiếc băng đô thương hiệu thời trang màu đỏ, cột lên trông đẹp trai cực kỳ, sau đó kề sát vào gương chỉnh lại dây cột đằng sau, càng làm gương mặt trong gương thêm tuấn tú, xong xuôi bỏ lại Từ Gia Hòa đứng một mình, bước ra khỏi phòng tắm.
"Màu đỏ nhìn dâm lắm à nhen đại ca." Lí Nhất Thước chọc ghẹo bảo.
"Là của đàn chị hôm qua tặng, nói đây là quà chia tay." Giang Dữ Thành mỉm cười.
Lúc này, Lương Lục cũng vào rửa mặt, Từ Gia Hòa nhìn thấy đối phương, nên dọn dẹp cốc súc miệng chuẩn bị đi ra ngoài.
Lương Lục vòng tay ôm lấy Từ Gia Hòa từ phía sau, ép vào trong ngực, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ vào gò má Từ Gia Hòa, rồi mới thả ra: "Chào buổi sáng."
Từ Gia Hòa mặt ửng đỏ vì xấu hổ, liếc đối phương một cái, còn thấy được cả ánh mắt tươi cười đắc ý của Lương Lục trong gương, đúng là mặt dày thiệt.
Buổi sáng hôm nay Từ Gia Hòa ngủ gà ngủ gật, ngồi ở chỗ hàng trước mà cứ gục đầu liên tục, còn một tiết cuối cùng chịu hết nổi, dứt khoát dừng bút gục cằm xuống ngủ mất tiêu.
"Từ Gia Hòa" Đột nhiên giáo viên môn Anh gọi tên cậu, "Em đứng lên dịch câu này nào."
Trong nháy mắt Từ Gia Hòa bừng tỉnh, cố mở hai mắt ra, trong mắt vẫn còn mê man vì vừa tỉnh ngủ. Bạn nữ ngồi cùng bàn huých nhẹ cánh tay cậu, rồi lặng lẽ chỉ ngón tay vào một câu trong sách.
Tuy hành động này rất nhỏ nhưng vẫn không thoát được ánh mắt giáo viên, giáo viên tiếng Anh khoảng bốn mươi tuổi như đang trong thời kỳ mãn kinh, tính tình cáu gắt, đẩy gọng kính, giọng điệu thô lỗ nói: "Đi ra ngoài đứng, khi nào tỉnh táo rồi hãy vào."
Từ Gia Hòa hơi xấu hổ, đây là lần đầu cậu bị giáo viên mời ra khỏi lớp, xấu hổ lại lúng túng, bỗng phút chốc mà hết buồn ngủ luôn, nhưng đành chịu thôi, cậu cầm sách giáo khoa đi ra ngoài.
Ngoài phòng học gió nhẹ thổi qua, ánh nắng cũng không quá chói chang, Từ Gia Hòa ngơ ngác dựa vào lan can, tâm tư hỗn loạn trong lòng. Mấy chuyện gần đây thật là quá loạn, làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của mình lúc trước.
"Này."
Có người sau lưng gọi mình, quay đầu lại thì ra là Lí Nhất Thước.
Từ Gia Hòa ngờ vực, thì thấy Lí Nhất Thước chẳng ừ hử gì xoay người, cũng dựa lên lan can: "Tôi cũng ngủ gật, nên chị Lưu bảo tôi cút ra ngoài."
Từ Gia Hòa không lên tiếng, mà gật gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, sau đó vờ như không muốn nói chuyện, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng Lí Nhất Thước lại ngoảnh mặt làm ngơ, nghiêng người lại gần, giọng nói còn rất nhẹ nhàng: "Tôi đi tìm lớp trưởng, tôi nói tôi muốn để cậu kèm tôi học, kèm 1:1, bạn đó đồng ý rồi."
Lúc này Từ Gia Hòa mới mở mắt, thật không hiểu đối phương đang nghĩ gì, hỏi: "Khi đó không phải là cậu không chịu cơ mà?"
Lí Nhất Thước mặt đỏ tới mang tai, sau khi thấy Từ Gia Hòa đang nhìn mình, thế mà lại ngượng ngùng né tránh ánh mắt, giọng điệu cũng mềm hơn trước: "Thì tôi... dù gì lúc nào điểm tổng cũng trung bình hoài cũng không tốt."
"...Được, nhưng tôi sắp chuẩn bị thi Toán rồi, không có rảnh nhiều, nếu cậu thắc mắc gì thì cứ hỏi liền, vừa vặn tụi mình còn ở chung KTX."
"Ừm!"
Từ Gia Hòa thấy Lí Nhất Thước nhiệt tình hứng khởi quá trời quá đất như hơi nóng của mùa hè phà vào mặt khi cậu mở cửa, mặc dù cũng chẳng hiểu sao bạn cùng phòng này lại đột nhiên đổi tính muốn học tập chăm chỉ thế.
"Ưm... Vậy cậu với Lương Lục ở bên nhau thật sao?" Lí Nhất Thước cự nự hỏi.
"Không." Từ Gia Hòa nhớ tới hôm bị Lí Nhất Thước trông thấy thì xấu hổ không thôi, không muốn tiếp tục trả lời chủ đề này nữa.
Tiếng chuông tan học trưa vang lên, Từ Gia Hòa đánh trống lảng: "Buổi tối nói tiếp, tôi còn có việc."
Lúc này rất nhiều học sinh tràn ra ngoài lớp, trong phút chốc trên hàng lang chật ních người đang ùa về phía căn tin trường, nhóm bạn xấu của Lí Nhất Thước cũng ra tới, khoác vai bá cổ hắn, Lí Nhất Thước liền quay đầu lại nhìn Từ Gia Hòa, lại phát hiện đối phương không có nhìn hắn, không còn cách nào khác đành đi theo tụi bạn xấu xuống lầu.
Từ Gia Hòa không muốn ăn, định trưa về KTX ngủ một giấc, dậy ăn chút bánh mì lót bụng là được.
Khi cậu mở cửa KTX ra, lại bất ngờ phát hiện Giang Dữ Thành cũng đang ở đây, trên người bạn cùng phòng mồ hôi nhiễu nhại, chiếc băng đô thể thao màu đỏ bị vứt sang một bên, tóc tai bù xù, đang vén vạt áo lau mồ hôi, lộ ra đường cong cơ múi cùng tuyến nhân ngư, vừa thấy là biết vừa mới chơi bóng xong quay về KTX chưa kịp tắm.
Giang Dữ Thành rõ ràng cũng bị giật mình, sau đó nhìn phía sau Từ Gia Hòa: "Chỉ có mình cậu?"
Từ Gia Hòa bị hỏi câu này làm sửng sốt: "Ừm."
Giang Dữ Thành lấy khăn mặt trên ghế lau đầu, lông mày nhăn thành một cục, thở dài một hơi, ngồi lên ghế, vừa chỉ chỉ ghế của Từ Gia Hòa, vừa nói: "Ngồi đi, nói chuyện với cậu một lát."