Dục vọng chiếm hữu, ham muốn kiểm soát luôn cản trở Lương Lục, anh cho rằng Từ Gia Hòa cuối cùng rồi cũng sẽ thuộc về anh, một khi đã yêu nhau thì có thể xóa đi tất cả những lỗi lầm mà mình đã làm trong quá khứ... Nhưng mọi thứ đang dần vượt qua ngoài tầm kiểm soát, lý trí của mình cũng dần sụp đổ.
Khó khăn lắm mới kéo Từ Gia Hòa lại gần mình hơn, kết quả bây giờ Từ Gia Hòa lại bị hai thằng cùng phòng hưởng chung, còn mình thì cho ra rìa...Giỡn mặt hả, sao Lương Lục có thể chấp nhận được?
Từ ngày bắt đầu thích Từ Gia Hòa, tâm trạng của mình giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, lúc lên cao lúc xuống thấp, không cách nào khống chế được cảm xúc của mình. Ngay khi bản thân còn tưởng mình có hy vọng, thì đối phương đã nhanh chóng giội cho mình một gáo nước lạnh. Như ngọn lửa, đang cháy bập bùng, lại bị gió lạnh thổi tắt, hy vọng mới nhen nhóm một lần nữa, rồi lại bị cơn mưa lạnh dập tắt.
Không thể tưởng tượng được Từ Gia Hòa thế mà qua lại với bọn họ, bằng thứ tình cảm dịu dàng, anh chỉ là cái bóng đèn đường mà bọn họ lướt qua, cho dù bóng đèn có chiếu sáng tới ba người, nhưng cũng chẳng có ai dừng lại, chạm vào cái bóng đèn cực nóng này của Lương Lục.
Bản thân cũng chẳng còn gì để mất, hãy vỡ tan cùng nhau đi.
Tại sao lại thành ra thế này, sao Từ Gia Hòa còn khóc, anh lại làm hỏng gì nữa sao? Chẳng lẽ không được dùng cách này để nói ư? Thế làm sao để Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước cũng chấp nhận anh? Cũng bằng lòng cho anh tham gia vào cái chuyện hoang đường của bọn họ đây?
Chắc là trước đó mình đe dọa Từ Gia Hòa quá sát, chắc là anh đã lấy bí mật để ép buộc cậu ngay từ đầu, thế nên Từ Gia Hòa mới chịu để Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước làm chỗ dựa.
Đều là lỗi của anh.
Đã sai ngay từ đầu, bây giờ lại càng sai hơn.
Lương Lục im lặng mở còng tay tình thú giúp Từ Gia Hòa, nhìn cậu trai cuộn người thành con tôm trên giường, đôi vai run rẩy co rúm, Từ Gia Hòa vùi mặt vào chăn, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt cậu... khóc rồi sao?
Tim anh đau như cắt, Lương Lục định vươn tay chạm vào đầu thiếu niên, phía sau chợt có một người kéo tay anh lại. Lương Lục quay đầu lại, Giang Dữ Thành mặt lạnh, hất cằm, ý bảo anh mau ra ngoài, để Từ Gia Hòa một mình bình tĩnh.
Bây giờ đã là cuối tháng 9, buổi chiều hoàng hôn đỏ như máu, gió đêm lại không còn khô nóng như mùa hè, không khí mát mẻ đánh thức đầu óc Lương Lục. Điếu thuốc kẹp giữa kẽ ngón tay gần như cháy rụi, lập tức đốt phỏng tay, lúc này anh mới phản ứng, dập tàn thuốc ném vào thùng rác.
Lương Lục cúi đầu, anh đã mặc lại quần áo, ngồi trên ghế đá công viên, ngón tay cái xoa xoa ngón trỏ, đôi mắt tối tăm không rõ ẩn dưới hàng mi, chỉ có khóe môi khẽ nhếch lộ vẻ mất hứng thấy rõ...
Vết máu ứ đọng trên khóe môi, có vết bụi dính trên áo, vết xước trên giày cũng hiện rõ.
Đó là nhờ Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước ban tặng.
"Có lẽ tao là một thằng mặt người dạ thú nhỉ." Lương Lục tự cười nhạo mình.
"Mẹ mày giờ mày mới biết à..." Lí Nhất Thước cao giọng, mắng miết không dừng, xoa xoa tay mình —— còn đau ghê, dù gì mình cũng mới bụp vào mặt thằng Lương Lục một đấm.
Giang Dữ Thành lấy chai thuốc xịt giảm đau tan máu bầm từ trong túi thể thao ném cho Lí Nhất Thước, lại lấy thêm một miếng thuốc dán té ngã đưa cho Lương Lục. Đúng là nực cười, trong thi đấu thì không dùng, không ngờ tới lại dùng trong trường hợp này đây.
"Rốt cuộc là mày đang nghĩ cái gì vậy? Muốn ra vẻ cho bọn tao xem?" Giang Dữ Thành tức giận hừ một tiếng, hiển nhiên là không có ý ra tay tiếp.
Lúc này Lương Lục mới ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất lực cực độ, xen lẫn nỗi đau khổ, sức tấn công sắc bén và bộ dạng kiêu ngạo một thời nay còn đâu.
"Từ Gia Hòa bị tao *** bắn, chỉ tao mới làm được, em ấy cũng không thể rời xa tao."
"..."
"... Nhưng có vẻ tao làm sai cách rồi."
"..."
Đèn trong công viên nhỏ đột nhiên sáng lên, ánh trăng sáng lạnh lẽo chiếu thẳng vào mặt Lương Lục, vầng trăng sáng làm nổi bật hình bóng hiu quạnh của anh. Mà Lí Nhất Thước ở bên cạnh khẽ lách người, định đạp cho Lương Lục thêm một đạp nữa, nhưng lý trí vẫn đè lại nỗi kích động của hắn.
"Mày... cái thằng ngu ***."
Giang Dữ Thành đỡ trán, không biết phải nhận xét thế nào về Lương Lục, vốn tưởng rằng học bá Lương Lục sẽ là một đối thủ đáng gờm, ai dè hóa ra con hàng này còn ngu hơn thằng Lí Nhất Thước, dùng loại thủ đoạn này sẽ càng đẩy mình ra xa, thậm chí còn chọc cho Từ Gia Hòa giận thêm.
Mí mắt của Giang Dữ Thành giật giật, đột nhiên thấy mình như đang đứng dưới góc nhìn của Đấng.
Trong suy nghĩ của mọi người có rất nhiều khác biệt, bản thân Giang Dữ Thành cảm thấy sợi dây gắn bó mối quan hệ thân mật là bắt nguồn từ sự dịu dàng và bao dung của tình yêu, nhưng Lương Lục thế mà lại cho rằng nó đến từ sự kiểm soát và ép buộc của tình yêu.
Lương Lục tưởng rằng mình có thể kiểm soát được Từ Gia Hòa, nhưng thực ra chính Lương Lục mới là người thực sự bị thuần hóa.
Từ Gia Hòa rất dễ bị tổn thương, là kiểu người bên ngoài lạnh lùng ít nói, nhưng bên trong lại khao khát tình yêu và tràn trề sự nhiệt tình, đối mặt với việc theo đuổi đến từ tình yêu, cậu không có đủ sắc bén để đáp trả một cách nhanh nhẹn, không biết yêu và cũng không biết cách che giấu tình yêu. Cho nên Giang Dữ Thành biết, Từ Gia Hòa đã rung động với mình.
Lương Lục mạnh mẽ, nhưng cử chỉ và lời nói dịu dàng thân thiết chỉ là ở ngoài mặt, anh tỏ ra mình là một học sinh ưu tú thận trọng thành thục trước thầy cô bạn bè. Sau khi tháo lớp mặt nạ ấy xuống, anh kiêu ngạo và tự phụ biết bao, nhưng lại khao khát có được tình yêu, lại không tìm được kỹ năng khôn khéo để yêu, cũng giống như không hiểu tình yêu và cũng không hề biết yêu. Bởi vì cùng thích một người, nên Giang Dữ Thành nhận ra mình thế mà lại đồng cảm với Lương Lục, cái tâm thế lúc nào cũng muốn mình thắng.
Cả hai người này đều giữ một khoảng cách nhất định với người khác trong cuộc sống, để đảm bảo mình luôn nằm trong vùng an toàn. Che mình bằng một lớp vỏ bọc bên ngoài. Hai người rõ ràng đều tồn tại một loại xung đột trái ngược, nhưng vẫn tồn tại một loại biện chứng tương tự nhau, hỗn loạn lại phức tạp.
Từ Gia Hòa và Lương Lục như vậy, thực ra có chút giống nhau.
Sắc trời hoàn toàn sập tối, Lí Nhất Thước sửng sốt trong chốc lát, hắn không biết phải đánh giá hành động của Lương Lục như thế nào, chỉ nhớ tới mình cũng đã mặt dày bám víu không rời khi ở trong nhà Từ Gia Hòa, e rằng chắc cũng không khá hơn Lương Lục bao nhiêu. Nãy giờ im lặng bỗng hắn mở miệng nói: " Chúng ta đã quên hỏi, liệu Từ Gia Hòa có chịu đồng ý hay không."