"... Xin lỗi." Lương Lục rầu rĩ nói, khiến người ta nghĩ đến một cơn mưa trĩu nặng sau buổi chiều tà.
Từ Gia Hòa sửng sốt, tim đập thình thịch, cậu không ngờ Lương Lục lại nói xin lỗi, mình nên phản ứng làm sao đây?
Lúc này, mẹ Từ đột nhiên từ đâu đi tới, cười giải vây nói: "Khách sáo quá vậy con trai, mẹ con dì sẽ đi xem phòng khác, có gì đâu mà, con cũng ráng học cho giỏi nhé, dì chúc con thi đậu Thanh Bắc!"
"Dạ." Lương Lục mỉm cười dịu dàng với mẹ Từ, đeo lên chiếc mặt nạ hòa nhã thân thiện hàng ngày, hé miệng nhưng không nói thành tiếng.
Chỉ có Từ Gia Hòa mới thấy rõ khẩu hình của Lương Lục, lặp lại một lần nữa: "Xin lỗi."
...
Xế chiều trở lại trường, đúng như anh nói Lương Lục không quay về KTX, chỉ có giáo viên quản lý KTX mang đến một tờ đơn xin tạm thời ngủ ngoài để ba người phòng 6094 ký xác nhận lại.
Trong KTX vẫn là những chiếc ghế quen thuộc đó, nhưng ở phía bên trái ngoài cùng lại thiếu mất một người.
Lí Nhất Thước và Giang Dữ Thành đều không hỏi tại sao ngày thứ bảy hôm đó chỉ đi lấy vé xem phim có chút thôi, mà Từ Gia Hòa đã bị Lương Lục dắt đi mất, cũng chẳng hỏi vì sao không trả lời tin nhắn của bọn họ.
Có một số chuyện gần như khá rõ ràng.
"Cậu ấy cũng nói xin lỗi tôi rồi." Từ Gia Hòa mở miệng, ánh hoàng hôn rơi xuống hàng mi run rẩy của cậu, ánh nắng vàng phủ lên chúng: "...... Giang Dữ Thành, xin lỗi, nhưng ba người thực sự là quá kỳ quặc."
Lí Nhất Thước ngoan cường dán mắt nhìn chằm chằm vào Từ Gia Hòa, trong mắt mang theo nỗi sợ hãi và khó thể tin được khi mình là người được chọn.
Giang Dữ Thành đã đoán trước được kết quả này, gã khẽ cau mày, xoa mạnh cằm, sau đó cười nói: "Được thôi, có thể hiểu... tối có buổi luyện tập, tôi đi trước."
Nụ cười của Giang Dữ Thành trong ánh hoàng hôn dịu dàng lại ưa nhìn, ánh chiều tà chiếu rọi những đường nét tuấn tú của gã, Từ Gia Hòa đột nhiên như bị nụ cười này đốt cháy, tim đập thình thịch không ngừng.
Rõ ràng chính mình là người đề nghị chấm dứt, nhưng tại sao mình lại khó chịu thế này.
Vào khoảnh khắc đó trái tim chợt nhói, Từ Gia Hòa mới nhận ra bản thân mình thực sự không phải là vì ỷ lại Giang Dữ Thành mà là do mình đã rung động, đối mặt với Lí Nhất Thước không phải là vì nuông chiều mà còn có một chút ý định không muốn buông tay.
Không phải ỷ lại mà là rung động, cũng chẳng phải nuông chiều mà là do không buông được.
Vậy Lương Lục thì sao?
Từ sợ hãi, nghi ngờ, cho đến cảm kích, và còn thêm nỗi căm phẫn... Thế nhưng khi anh nói xin lỗi, trong lòng Từ Gia Hòa dường như cũng đồng cảm sâu sắc nỗi đau thấu tim.
————————————————
Trưa hôm sau, Từ Gia Hòa đang ngồi ăn một mình trong góc căng tin, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, khi mở ra thì thấy có tin nhắn từ số lạ.
—— "Từ Gia Hòa, anh đang làm gì đó?"
Đây là ai? Từ Gia Hòa hoàn toàn không quen số này, nhưng đối phương lại biết tên mình... Hỏi mình cái này để làm gì, là Lương Lục hả?
—— "Cậu là?"
—— "Em là ai anh không cần biết, chỉ muốn nói chuyện với anh thôi."
Từ Gia Hòa thấy tin nhắn này thì cau mày, không muốn để ý, cái kiểu mồm mép lém lỉnh này không giống Lương Lục tí nào, đợi đã, sao mình lại nói đỡ cho Lương Lục chứ.
Thấy Từ Gia Hoà hồi lâu không trả lời, bên kia lại gửi đến một tin nhắn khác: "Có thể thêm wechat không ạ, em là em gái nhỏ (học muội) của anh đấy ạ!"
Ngay sau đó, một nick wechat gửi lời mời kết bạn mới hiện ra, hình đại diện có nền màu xanh đậm ở giữa có một con cá voi đang nhảy lên, ID có tên là "Cô bé cá con của anh", trang cá nhân cũng tạo được nửa năm, hoạt động mới nhất đó là một bức ảnh selfie, kiểu ảnh theo tông màu hồng điềm đạm đáng yêu tạo dáng chữ V trước ống kính, kèm theo dòng cap "Bài kiểm tra hàng tháng khó quá đi thui huhuhu", tất cả đều rất dễ thương.
Từ Gia Hoà ngại từ chối con gái nên đành phải kết bạn.
Cô bé cá con của anh: Há lâu đàn anh! Cuối cùng cũng được anh thêm wechat rùi!"
Từ Gia Hoà: Cho anh biết tên em được không?
Cô bé cá con của anh: Hì hì, hông nói cho anh biết đâu!
Từ Gia Hoà:...
Cô bé cá con của anh: Đàn anh ơi chúng mình hợp nhau thật đó, avatar của hai ta đều là màu xanh nè, nhưng anh là thỏ còn em là cá voi, hehehe.
Lần đầu tiên Từ Gia Hoà gặp phải một cô gái chọc mình như này, cậu không biết nên trả lời như nào, nhưng lại cảm thấy bơ con gái thì không hay.
Cô bé cá con của anh: Đàn anh có bạn gái chưa ạ?
Từ Gia Hoà: Anh không.
Cô bé cá con của anh: Thế... còn bạn trai thì sao ạ? Ha ha ha ha
Loại trò đùa này thật khiến người khác khó chịu không sao giải thích được, nhưng theo phép lịch sự Từ Gia Hòa vẫn trả lời đối phương: Không có.
Cô bé cá con của anh: Thật~không~ đó~ Vậy thì em yên tâm rùi!
Cô bé cá con của anh: Không làm phiền đàn anh nữa, đàn anh ăn cơm tiếp đi ạ!
Từ Gia Hoà: Được.
Cô bé cá con của anh: Đàn anh không ăn cơm trắng ạ?
Từ Gia Hoà: Anh có mà.
Cô bé cá con của anh: Cơ mà em thấy trong khay của anh không có cơm...
Từ Gia Hoà sững sờ khi nhìn thấy tin nhắn này, nhìn xung quanh một hồi, đều là học sinh mặc đồng phục đang ngồi ăn cơm, bọn họ tụm năm tụm ba ngồi chung một bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, không ai đang nhìn cậu cả.
Từ Gia Hoà: Anh có ăn, chỉ có điều hôm nay không lấy cơm.
Cô bé cá con của anh: Đàn anh phải ăn nhiều cơm chút nha, lúc anh cúi đầu ăn cổ anh vừa trắng còn nhỏ nữa, một tay nắm gọn luôn đó ạ.
...
Loại ngôn từ miêu tả này tạo ra một cảm giác kỳ dị không bình thường lắm, đối với con gái mà nói, câu này chắc là đang khen nhỉ, nhưng sao Từ Gia Hoà cứ thấy cực kỳ khó chịu, vì vậy cậu không trả lời nữa. Đột nhiên ăn không vào, cậu đứng dậy rời khỏi nhà ăn ồn ào, bước nhanh về lớp.
"Gia Hòa...Từ Gia Hòa!" Lí Nhất Thước hùng hùng hổ hổ chạy ào vào lớp, quả đầu xoăn rối bù xù, nhe răng cười.
"?" Từ Gia Hòa ngước mắt liếc nhìn hắn, rõ ràng mình đã lựa chọn Lí Nhất Thước, nhưng khi đối mặt với hắn, vẫn thấy áy náy khó nói nên lời.
"Điểm thi tháng có rồi!" Tiếng Lí Nhất Thước càng to, bản thân không biết hắn cực om sòm.
Bây giờ đang là lúc nghỉ trưa, có mấy bạn nghe thấy có điểm nên cũng nhìn sang, vểnh tai nghe trộm, xung quanh còn có mấy bạn nữ đang nằm úp xuống bàn ngủ bị hắn đánh thức, khá bất lực trừng hắn một cái, nhưng không ai dám lên tiếng oán hận ông trời con ngang ngược bẩn tính kênh kiệu này cả.
Nhưng chàng trai cà lơ phất phơ trong mắt người khác, lúc này trông như con chó xù, phóng tới ngồi xổm xuống dí sát cạnh người mình thích, trong mắt tràn đầy vui sướng, đầy ắp vẻ ngọt ngào.
"Tớ thi đứng hạng 48 trong lớp đó!" Lí Nhất Thước hạ giọng, giọng điệu hưng phấn quá nên hơi ngượng ngùng: "Đương nhiên không thể so được với người hạng nhất như cậu, nhưng đây là lần đầu tiên tớ lọt top 50 lận á! Tổng điểm hơn thằng hạng 49 tới 10 điểm cơ!"
"... Chúc, chúc mừng?" Từ Gia Hòa không biết nên hùa theo như nào, dù sao thì sỉ số lớp có 50 người.
Ngồi xổm lâu nên hơi tê chân, Lí Nhất Thước chống bàn từ từ đứng lên, kéo kéo chỏm tóc xoăn, đỏ mặt nói: "Mai được nghỉ Quốc khánh... Tối nay tớ mời cậu ăn cơm nha! Cảm ơn cậu tháng này đã kèm cặp tớ!"
Từ Gia Hòa xấu hổ, thực ra, mình cũng không giúp gì nhiều... hơn nữa mấy lần sau đó đều là do Lương Lục chủ động đứng ra kèm Lí Nhất Thước thay... Lương Lục cũng giúp mình rất nhiều...
"Ê, ê, tình nghĩa anh em cái nỗi gì, mày xếp hạng cao hơn tao thì thôi không nói, sao mày lại còn mời học bá Từ làm chi, không phát chán à? Mày mà mời cậu ta thì tao không đi đâu." Triệu Bác Văn từ phía sau khoát tay lên người Lí Nhất Thước, liếc nhìn Từ Gia Hòa, lớn giọng khiêu khích.
Giọng nói đột ngột cắt ngang dòng hồi tưởng của Từ Gia Hòa, nhưng Từ Gia Hòa đã quen và miễn nhiễm từ năm lớp mười lâu rồi.
Lí Nhất Thước nhún vai, buông cánh tay chướng mắt xuống, giọng điệu tuy không tức giận nhưng lại có chút u ám, vẫn mỉm cười, nhưng trên mặt lại chẳng có vẻ gì là vui: "Tao cũng không có nói là mời mày."
Các bạn xung quanh không khỏi lén nhìn xem kịch vui, cả lũ đang tò mò sao đột nhiên Lí Nhất Thước lại chơi thân với Từ Gia Hòa đến vậy, có chút nghi ngờ... còn chửi cả bạn mình vì Từ Gia Hòa.
Điểm của Triệu Bác Văn cực kém, nhưng lúc nào Lí Nhất Thước cũng xếp chót dưới cuối hắn ta. Không ngờ lần này hắn ta thế mà lại xếp bét. Hơn nữa bây giờ Lí Nhất Thước cũng không tiếp lời mình... Nhiều người nhìn như vậy, Triệu Bác Văn cảm thấy rất xấu hổ.
Hắn ta cao giọng, lại khoát lên bả vai Lí Nhất Thước lần nữa, cố gắng đánh trống lảng lấy lại thể diện: "Thằng cu mày lần này khoanh lụi chuẩn phết, thoắt một cái mà đã nhảy lên hạng 48 rồi... Mày bị ma nhập hả?"
"Vì tao thông minh, học một hồi là hiểu ngay, không như mày." Lí Nhất Thước ỷ mình cao cúi đầu liếc nhìn Triệu Bác Văn, nghiêng người, hất cánh tay trên vai mình xuống lần nữa.
"Ê, mày ——" Triệu Bác Văn xấu hổ tức chết, giơ ngón tay chỉ vào mặt Lí Nhất Thước như muốn nổi cáu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của đối phương lạnh đi, ngón tay đưa ra lại chuyển thành gãi đầu, lẩm bẩm bảo chả vui gì rồi quay người về chỗ ngồi.
"Bảng điểm có rồi đây." Lớp phó học tập cầm bảng điểm trong tay, vào lớp bằng cửa sau, kẹp nó lên bảng thông báo rồi nói: "Tự mình xem nha."
Ầm ĩ ——
Lúc này mọi người đều bu lại cả đám, những bạn đang nằm nghỉ trưa cũng ngồi không yên, vội vàng chạy tới xem, nhất thời không có ai để ý đến hai người còn đứng ở phía trước.
"Vậy, tan học cậu đi được không?" Thái độ của Lí Nhất Thước lập tức dịu lại.
Bất ngờ, rất bất ngờ.
Mặc dù hiện giờ biết Lí Nhất Thước thích mình, nhưng Từ Gia Hòa vẫn rất bất ngờ với những gì mà Lí Nhất Thước vừa làm, hoàn toàn khác với hồi lớp mười hay lẽo đẽo theo Triệu Bác Văn đi nói xấu mình.
Đám nam sinh hay cùng Lí Nhất Thước chế giễu mình là thằng mọt sách, cũng biến đâu mất tăm.
"Thế nhưng, tối nay đội bóng có mở tiệc chúc mừng." Từ Gia Hòa cúi đầu tránh ánh mắt trong trẻo của đối phương.
Đội trưởng gửi thông báo trong nhóm chúc mừng đội nhà tiến vào vòng loại trực tiếp, tuy nhiên bữa tiệc này là tự nguyện, Từ Gia Hòa là quản lý thực ra không đi cũng được, Từ Gia Hòa cũng chẳng định đi, cậu chỉ muốn tìm một cái cớ để từ chối mà thôi.
"Vậy tớ cũng đi, trong đội bóng ai tớ cũng quen." Lí Nhất Thước bám theo cho bằng được.
"... Chuyện này..." Từ Gia Hòa do dự một chút, nhất thời hối hận vì đã nói dối.
"Cậu đừng từ chối tớ nữa được không?" Lí Nhất Thước buồn bã gần như cầu xin.
Không phải ỷ lại mà là rung động, không phải nuông chiều mà là có chút không muốn buông.
Ví dụ như hiện tại.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Lí Nhất Thước, Từ Gia Hòa lại mềm lòng: "Vậy...cũng được."
Lí Nhất Thước cười ngốc, lộ ra chiếc răng nanh, trong giờ nghỉ trưa, mười mấy người trong lớp đang vây quanh xem điểm, hắn chắc cú không có ai nhìn, vì thế nhanh chóng cúi người hôn cái chóc vào gò má Từ Gia Hòa, giọng điệu cực vui vẻ: "Tan học chờ tớ nha!"
Bị hôn bất ngờ khiến hai má Từ Gia Hòa đỏ bừng, nhưng cũng ngọt ngào không thể tả.
Bạn học xung quanh còn đang chen lấn trên bảng thông báo để xem điểm, Lí Nhất Thước đã sớm biết kết quả từ lâu, cảm thấy nhẹ nhõm tự do tự tại, hắn mở điện thoại, nhấp vào ảnh đại diện của Giang Dữ Thành và gửi: "OK rồi
_____________________________
<con cá nhỏ là thằng nào nữa 🙂 >