Ánh nắng lúc bốn, năm giờ chiều không còn gay gắt như giữa trưa, mồ hôi do vận động nhanh chóng bị gió thổi bay, nhưng ngay sau đó tuyến mồ hôi lại bắt đầu chảy lần nữa, dục vọng cuồn cuộn trong người nóng lên hết lần này tới lần khác, vừa mới thủ dâm xong nhưng vẫn còn sục sôi không ngớt. Không biết có phải là do sau khi thi đấu xong đã tiết ra quá nhiều pheromone dư thừa hay không, lúc này cảm xúc của Giang Dữ Thành dường như sắp mất khống chế, muốn điên cuồng giải phóng hormone...Thế nhưng con đường quốc lộ đến nhà của Tần Vi chỉ càng khiến gã thêm xìu xuống.
Giang Dữ Thành lại nhớ tới Từ Gia Hòa, gần tối hôm đó, trong phòng thay đồ, thiếu niên hé miệng nhỏ thở hổn hển trong lồng ngực mình, phát ra tiếng ưm ưm như tiếng mèo kêu, những giọt mồ hôi mỏng manh theo từng cú nắc hông của gã mà dần dần trượt xuống làn da, da thịt trắng nõn nà sờ lên vừa mềm vừa mướt, chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể hằn lại dấu trên da.
Gã bị điên rồi, bản thân thế mà lại còn muốn đút *** *** vào cái lỗ kia của người đồng giới thêm nữa. Cái lỗ nhỏ chật hẹp sẽ mút lấy *** gã, còn ứ đầy nước dâm ra ngoài, ướt át nhầy nhụa, nếu gã ôm lấy cậu trai cưỡi lên háng mình, chất lỏng dâm yêu đó men theo thân *** nhỏ xuống làm ướt lông mao gã, vừa nhớp nháp lại ấm nóng.
Nhưng gã đã không làm vậy, thậm chí còn không tự đi tìm Từ Gia Hòa, không muốn nói dù chỉ là một câu. Nhưng sau trận bóng rổ, lại có một người trốn ở bên trong nhà vệ sinh của trường trung học số 4, tay liên tục sục ***, tưởng tượng mình đang ** cậu trai lần nữa, sau đó tự lên đỉnh, phun toàn bộ tinh dịch trắng đục tội ác ở trong cơ thể gã ra ngoài.
Thế mà giờ lại cương nữa.
Cái *** kia giống như đầm lầy trong giấc mơ, càng cố trốn thoát thì lại càng bị chìm đắm.
"Rốt cuộc là em có nghe chị nói không đó?" Tần Vi hờn dỗi.
Lần đầu tiên gặp Tần Vi là trong một trận đấu bóng đường phố vào kỳ nghỉ hè, nói đúng hơn là ba chọi ba, ai thắng thì chiếm được sân, kết quả mấy bọn con trai kia thua nên bày kế gian lận, thế là bọn họ cãi nhau nghiêm trọng đến mức suýt đánh lộn, đúng lúc Tần Vi tình cờ đi ngang qua, thằng chơi xấu đó mới nể tình chịu thua. Cũng giống như những mối tình trước đây của Giang Dữ Thành, các cô gái đều yêu vẻ ngoài của gã ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó theo đuổi gã một cách say đắm, và cuối cùng sẽ lại buồn bã mà chia tay. Có điều chỉ có duy nhất Tần Vi làm đến mức gây náo loạn trên mạng, thật đúng là nhục mặt.
Tần Vi biết rõ bắt cá nhiều tay là đã chạm đến giới hạn cuối cùng, dù trong lòng cố chấp không muốn nhưng ả không còn cách nào khác chỉ đành nhận thua, hôm nay gọi Giang Dữ Thành ra cũng là vì để cầu xin tha thứ.
"Chị muốn sao cũng được, chúng ta có thể làm hòa, đi khách sạn đi." Lúc Giang Dữ Thành thốt ra những lời này cũng chẳng thèm nhìn mặt Tần Vi, cho nên gã không thấy được vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm của Tần Vi.
"... Được, được!"
Tần Vi nhanh chóng ôm xà nẹo xà nẹo vào cánh tay của Giang Dữ Thành, nghiêng đầu liếc xuống đũng quần căng phồng dưới háng của thiếu niên, trông như thấy được cả đường cong của *** bừng bừng khí thế bên trong lớp vải quần thể thao. Cặp ngực to tròn của Tần Vi đè nặng trên từng thớ cơ bắp rắn chắc đầy gợi cảm trên cánh tay gã, cố gắng khơi dậy cơn n*ng của đối phương, muốn gã nhớ lại một chút tình yêu mà thương xót.
Hai người đến một khách sạn tình yêu, Giang Dữ Thành gồi trên chiếc ghế ở phía xéo xéo đối diện giường, bực bội lấy tay xoa cằm liên tục. Tần Vi cởi bộ đồ bó sát trên người xuống, cặp vú trắng nõn nảy tưng ra ngoài, sau đó tụt xuống quần lót ren, trần truồng lắc lư đi về phía ghế tựa, cuối cùng ngồi xổm trước mặt Giang Dữ Thành.
"Chị giúp em nha?" Tần Vi nhỏ giọng hỏi.
Giang Dữ Thành nhìn thấy sự dè dặt trong mắt của Tần Vi... Từ Gia Hòa cũng vậy, thế nhưng bên trong sự dè dặt đó còn mang theo cả nỗi sợ hãi, cái dè dặt của Tần Vi là sự e dè để lấy lòng. Cặp nhũ khủng của Tần Vi, một tay không bóp được hết. Bộ ngực phẳng của Từ Gia Hòa, chỉ có hai núm vú phấn hồng, sau khi rê đầu lưỡi liếm láp chúng nó mới cương lên như đá. Làn da Tần Vi trắng nõn, ửng hồng, Từ Gia Hòa cũng rất trắng trẻo, nhưng là trắng đến mức mỏng manh, trắng đến mức trong suốt.
Giang Dữ Thành sửng sốt, lúc này gã mới nhận ra, cơ thể thiếu niên hóa ra cũng có thể như vậy. Bản thân gã không phải là chưa từng thấy đồng đội mình khỏa thân, cơ bắp cùng cơ ngực rắn rỏi, bắp chân săn chắc khi chạy, bắp thịt trên lưng gồ lên khi đập bóng vào rổ... Từ Gia Hòa không có tất cả những thứ này, dáng người mềm mại dẻo dai, ấy vậy mà lại có một vẻ quyến rũ riêng.
"Xin lỗi." Giang Dữ Thành đột ngột bật dậy khỏi ghế, tránh đi đôi tay đang muốn cởi quần gã, hơn nữa còn va trúng đầu cô ả vì bật dậy quá nhanh.
Tần Vi xoa xoa sau đầu, cũng đứng lên, ngồi xuống bên mép giường tròn, dường như cũng không quá ngạc nhiên trước phản ứng thái quá này của Giang Dữ Thành.
"Thôi, đừng ép buộc bản thân, câu này phải là chị nói mới đúng." Cô cúi đầu xoắn xoắn lọn tóc dài của mình, mái tóc được chăm dưỡng cẩn thận càng trở nên rối bời.
Tần Vi không dám ngẩng đầu, cô sợ nhìn thấy được nỗi chán ghét trong mắt thiếu niên, dù sao thì đúng là cô đã phạm phải sai lầm lớn sau khi phóng túng, video bị phát tán, cô cũng là nạn nhân, nhưng cũng không hy vọng xa vời rằng sẽ có một kết cục có hậu khi những hiềm khích đó hoàn toàn tan biến.
Nhưng lại nghe được một tiếng "Xin lỗi" trầm thấp của thiếu niên, trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Vi.
————————————————
Mười phút sau, xe taxi lái vào khu chung cư Cảnh Nam, Lí Nhất Thước càng ngày càng say, vừa rồi hắn bước cả hai bước ôm chầm lấy Từ Gia Hòa còn được, nhưng bây giờ cứ hễ đi được hai bước là lại xoay mòng mòng.
Đỡ Lí Nhất Thước vào thang máy, nhấn nút lên tầng 25, Từ Gia Hòa dè dặt hỏi: "Lí Nhất Thước ở lại nhà anh có được không? Ba mẹ anh..."
Giang Dữ Thành cắt ngang: "Tôi ở một mình... lúc trước không phải đã nói với cậu rồi sao, tôi có một em trai cùng cha khác mẹ, cho nên tôi dọn ra ngoài."
Từ Gia Hòa hơi ngơ ngác, do dự nửa ngày định mở miệng an ủi, nghĩ muốn nát óc mà cũng không lựa được từ nào hay.
Giang Dữ Thành nghiêng người liếc nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không sao, sống một mình khá thoải mái."
Tòa nhà chung cư này là một căn nhà kiểu gác xép nhỏ rộng 60 mét vuông, tầng dưới có phòng khách và phòng tắm, tầng trên có hai phòng ngủ, Từ Gia Hòa giúp Giang Dữ Thành, đỡ Lí Nhất Thước say khướt vào phòng khách tầng hai, lúc ra khỏi phòng Giang Dữ Thành còn đóng sầm cửa phòng cho khách lại.
Xong xuôi hết rồi, Từ Gia Hòa cúi đầu nhìn đồng hồ nói: "Vậy Lí Nhất Thước làm phiền anh rồi, tôi về trước đây, có việc gì sẽ liên lạc lại sau."
Ánh đèn hành lang lầu hai u tối, không thấy tiếng Giang Dữ Thành đáp lại, Từ Gia Hòa nghi hoặc nghiêng đầu nhìn.
"A Ưm, anh..."
Gã ôm siết lấy Từ Gia Hòa, bế bồng ném lên giường lớn của phòng ngủ chính. Nệm giường rất êm ái, Từ Gia Hòa nằm trên giường còn bị nảy trở về. Tiếp theo là cái túi màu đen cũng bị ném lên giường, bịch bịch rơi vãi ra ngoài.
"Tách."
Đèn điện trong phòng ngủ chính chiếu sáng màn đêm đen tối, Từ Gia Hòa ngồi dậy, nhìn xuống mấy hộp rơi rãi trên giường, hai má chợt đỏ bừng.
Cậu từng thấy rồi, mấy hôm trước Lương Lục cũng ném mấy thứ này lên giường KTX.
Giang Dữ Thành hạ người, đè Từ Gia Hòa ngã xuống giường, cặp đùi rắn chắc chặn lại phía dưới của đối phương, đũng quần cọ cọ khe thịt, nhiều lần còn thúc hông, cố gắng đè nghiến ám muội.
Từ Gia Hòa thấy trong mắt Giang Dữ Thành đầy vẻ nguy hiểm và dục vọng, còn có một chút giận dữ khó hiểu, sau đó nghe thấy gã khàn giọng nói, ghé sát vào tai mình.
"Vẫn nhớ câu đầu tiên tôi nói với cậu chứ?"
"... Cái gì?"
"Cậu có bệnh... Nhưng tôi bệnh còn nặng hơn."
————————————————
<Thước ơi say rượu ngủ mẹ đi đừng tỉnk elm nhé ☺️>