...
Từng chi tiết nhỏ từng chút một hiện lên, cùng với giọng điệu trêu chọc ác ý của Vu Văn Tường đều nhớ lại trong đầu... chỉ là Từ Gia Hòa không thể hiểu tại sao anh ta lại làm như vậy? Chỉ là vì tò mò thôi sao?
"Đội trưởng Vu... là ý gì hả?" Lí Nhất Thước có chút kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu: "Ngay cả tao còn sẽ chẳng dùng cái cách này để đi bịp người khác..."
"Chắc là do vấn đề cá nhân giữa tao và anh ta. Năm ngoái bởi vì có tôi gia nhập, mà anh ta đã phải ngồi ở hàng ghế dự bị hết nửa năm." Vẻ mặt Giang Dữ Thành lạnh lùng, gãi gãi đầu một cách bực bội.
Chuyện này Lí Nhất Thước cũng có biết, dù sao thì cái loại lớp mười như Giang Dữ Thành mới vừa gia nhập đội mà đã được chọn vào đội hình xuất phát đúng là không phải dạng vừa, khó tránh khỏi có hơi xúc phạm một số đàn anh, nhưng Giang Dữ Thành luôn giữ mọi chuyện trong lòng, rất hiếm khi kể lể với bạn bè.
Lương Lục đứng ở bên cạnh định hỏi thêm gì nữa, nhưng lại kìm xuống, đi về phía cửa: "Những gì cần nói tôi đã giải thích rõ, đi trước đây."
Không ngờ tới Từ Gia Hòa lại bước lên trước, giơ tay níu lấy vạt áo khoác của Lương Lục. Lương Lục cao hơn cậu nửa đầu, Từ Gia Hòa nâng mắt, ánh mắt sáng ngời, nghiêm túc nói: "Cám ơn cậu đã giúp đỡ."
Lương Lục nghiêng đầu đi, né tránh ánh mắt đối phương, giọng nói cay đắng: "Không phải giúp em, tôi giúp chính mình, không muốn bị cõng nồi (gánh tội)."
"..."
Trái tim Từ Gia Hòa như thắt lại, những ngày qua Lương Lục cứ cố gắng tránh mình, coi mình như con virus mà chạy trốn. Nhưng khuôn miệng mím chặt của mình giống như trái tim khép kín, đối với Lương Lục mà nói nó như một cực hình. Hai người cứ hiểu lầm nhau hết lần này đến lần khác, phải trái đúng sai, nên phán xét như thế nào để biết đâu là đúng đâu là sai.
"Ngày Quốc khánh, em muốn ở bên bọn họ sao?" Hầu kết Lương Lục lăn lăn, chịu không được rốt cuộc cũng hỏi. Anh lại chẳng phải mù, từ khi anh bước vào cửa, ba bộ nhu yếu phẩm hàng ngày (nhà cái gì cũng có ba cái) như cây kim đâm vào mắt anh.
Từ Gia Hòa như nghẹn họng, đầu óc rối tung rối mù, muốn nói không phải, nhưng mới nãy còn bị Giang Dữ Thành dụ dỗ, trong lòng quả thực có chút rung động.
Đô —— đô ——
Ghế sô pha bên kia, Giang Dữ Thành mở loa ngoài điện thoại.
"Alo, nhóc Giang à? Chuyện gì?" Đầu dây bên kia là giọng của Vu Văn Tường, ba người còn lại cũng tập trung lắng nghe cú điện thoại này.
"Đội trưởng Vu, giả làm học muội, vui không?" Rõ ràng Giang Dữ Thành không gắt giọng, nhưng lại khiến người ta rùng mình.
"... Cái, cái gì?" Vu Văn Tường cắn lưỡi.
"Đừng có giả vờ." Giang Dữ Thành không đủ kiên nhẫn để tiếp tục nói nhảm, "Chẳng phải anh muốn biết mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy à? Giống như những gì anh nghĩ đấy."
Đầu dây bên kia trầm mặt hai giây, sau đó Vu Văn Tường định thần lại, giọng điệu nghiền ngẫm: "Đã câu hết cả buổi, cậu câu cá bằng cách gửi bao lì xì, không ngờ lại câu được "cá" thật này, haha."
"Tại sao lần này rốt cuộc mày cũng dám thừa nhận? Thằng nhóc mày thế mà lại chơi cả nam lẫn nữ, thấy ai đẹp mày cũng ** tất phải không?" Sau khi Vu Văn Tường bị phát hiện, giọng điệu của anh ta vẫn cứ là rất bình tĩnh ồm ồm bảo: "Có lòng muốn nhắc nhở mày một câu, đừng mang bầu không khí quái đản này vào trong đội, chắc mày không muốn đàn em mày biết đâu nhỉ? Hóa ra trụ cột của đội bóng lại là một thằng gay, hahaha..."
"Vu Văn Tường, anh nghĩ là anh đã nắm thóp được nhược điểm của tôi à?" Giang Dữ Thành lại không tức giận mà cười, "Chả sao cả, tôi thích Từ Gia Hòa, tôi không ngại nói cho ngươi khác biết đâu."
Vu Văn Tường bên kia điện thoại như cứng họng, anh ta khá kinh ngạc trước sự thẳng thắng của Giang Dữ Thành, không biết nên tiếp tục giễu cợt như thế nào. Lẽ nào đây không phải là một chuyện rất nghiêm trọng ư?
"Tôi thì không sao, cứ tùy anh, nhưng nếu anh lại dám quấy rối Từ Gia Hòa lần nữa..." Giang Dữ Thành chậm rãi nói, nhấn mạnh từng chữ một: "Lần sau gặp mặt. Tôi sẽ khiến anh gãy xương đến nổi không lết ra trận được."
Giang Dữ Thành không chờ đối phương trả lời mà đã cúp điện thoại, giương mắt nhìn Từ Gia Hòa: "Anh cũng không để tâm khi em chấp nhận Lí Nhất Thước."
"Vậy còn tôi?" Lương Lục ở bên cạnh cất tiếng: "Tôi đã dùng sai cách ngay từ lúc bắt đầu, nhưng nếu tôi có thể đủ khôn khéo, tiến lùi hợp lý, em sẽ cân nhắc đến tôi chứ?"
Nói xong, Lương Lục cúi người nhẹ chạm vào môi Từ Gia Hòa, ánh mắt đau khổ lại bi thương: "Em thấy sao?"
Đôi môi mềm mại được bao bọc bởi sự ấm áp và dịu dàng, Từ Gia Hòa không muốn tiếp tục chạy trốn nữa, cậu nhận ra, không biết từ lúc nào, Lương Lục cũng đã bén rễ ở trong cơ thể mình từ lâu, tình yêu bắt nguồn từ bản năng của cơ thể, sự quyến rũ của hormone, hoặc có lẽ, là từ sâu trong trái tim. Nhìn thấy tình cảm của Lương Lục bị dày vò, bản thân mình cũng thật khó chịu. Ngay cả chỉ là một nụ hôn đơn giản, không cần núc lưỡi, cũng có thể gợi lên từng cơn sóng rùng mình.
"Ừ... ừ." Từ Gia Hòa không chắc chắn nói.
Lương Lục quan sát vẻ mặt của đối phương, đáy mắt cực độ bi thương, đau đớn và nặng nề. Những đường nét sắc bén góc cạnh, lực công kích rất dễ nhận thấy, giờ đây đã không còn nữa. Giọng điệu của anh tăng lên: "Sao em không trực tiếp từ chối tôi? Em chẳng khác nào đang làm tổn thương tôi... Em muốn chạy thoát khỏi cuộc đời tôi, nhưng tôi không đồng ý, Từ Gia Hòa, tôi không cho phép."
Người đàn ông này, bỏ xuống lòng tự tôn, nghiến răng nói ra tất cả những lời cầu xin tuy vụn vặt nhưng lại chân thành.
Lí Nhất Thước có chỗ dựa nên không sợ đang ngồi kế bên nhìn cảnh tỏ tình của tình địch, hắn không thể ngờ được một người nghễu nghệ như Lương Lục sẽ vì yêu mà thấp kém như vậy. Lí Nhất Thước bị mấy câu tỏ tình sến súa mắc ói làm nổi da gà, hắn đạp đạp Giang Dữ Thành ngồi bên cạnh, cố gắng lôi kéo thêm người cùng chung mối thù với mình: "** má, thằng Lục nó tưởng nó đang diễn kịch Quỳnh Dao cấp mười hay gì? Còn bao lâu nữa nó mới cút xéo vậy?"
Bất ngờ thay Giang Dữ Thành còn chẳng phản ứng gì, còn toan đứng dậy đi đến gần hai người họ, giọng nói bình tĩnh bảo: "Anh cũng sẽ không bỏ cuộc."
Hai gã cùng phòng cao to từng bước áp đến gần cậu, che khuất ánh đèn ở thềm cửa. Vì quá đột ngột nên Từ Gia Hòa có hơi căng thẳng, đầu óc trống rỗng, vốn định nói gì đó nhưng miệng vẫn luôn ngậm chặt, không biết vì sốt ruột hay xấu hổ, mà hai gò má ửng hồng như say, ánh mắt lơ lửng.
"Tôi, tôi, thực ra tôi không nhẫn tâm được." Từ Gia Hòa cảm thấy vô cùng ủy khuất, "Hay, tôi không chọn ai hết..."
Lúc này, Lí Nhất Thước nó đang nằm ườn trên sô pha xem kịch vui đột nhiên ngồi bật dậy, hắn ngẩn tò te, thậm chí điện thoại nó rớt xuống đất cũng chẳng thèm quan tâm, hét lớn bảo: "Cái gì cơ!?"
Giang Dữ Thành và Lương Lục đều quay sang nhìn Lí Nhất Thước, ánh mắt hai người chạm nhau chưa đầy nửa giây, nhưng trong nháy mắt đã ngầm hiểu rõ.
Hợp tác hiểu ngầm.
Giang Dữ Thành ngẩng đầu: "Thằng ngốc cũng có phúc của ngốc."
Lương Lục phì cười ra tiếng: "Nhưng ngốc quá thì không được."
"Má mày? Hai đứa bây là sao nữa? Giang Dữ Thành rốt cuộc là mày ở phe nào đấy?" Lí Nhất Thước hoàn toàn rối não, bị sốc trước sự thay đổi đột ngột của Giang Dữ Thành.
"Gia Hòa, cậu không được chia tay với tớ!" Lí Nhất Thước như con chó lớn nhào tới, hai mắt đỏ hoe, giọng nói vừa lo vừa cuống.
"Thế làm sao bây giờ?" Lương Lục liếc nhìn.
Được Lí Nhất Thước ôm vào trong ngực, cách lớp áo có thể nghe thấy cả tiếng tim đập dần tăng của hắn, Từ Gia Hòa không thể tin được bản thân mình lại không biết xấu hổ đến mức yêu cầu ba người họ yêu mình, ba người ai cũng chọn.
"Tôi..." Từ Gia Hòa định mở miệng, thì Giang Dữ Thành và Lương Lục cùng tiến lên, ép Lí Nhất Thước buông ra khỏi người cậu.
Bấy giờ Lí Nhất Thước mới ngờ ngợ, thì ra trong vòng mấy phút vừa nãy hai tụi nó đã lập team theo đuổi vợ, còn người bạn trai thực sự là hắn đây ngay lập tức đã biến thành tên tư bản độc ác mà ai cũng muốn đánh.
"So với hai tụi nó, thì tớ đã luôn thích cậu từ hồi còn lớp mười cơ mà!" Lí Nhất Thước vội vội vàng vàng, nhưng lại chịu không nổi khi bị hai thằng thanh niên bằng tuổi áp chế.
"Đã luôn thích á? Tao nhớ năm lớp mười, mày từng nói với tao cậu ấy là thằng mọt sách con mà?" Giang Dữ Thành nói với giọng điệu bình tĩnh.
"Ừm. Vừa mới khai giảng nó còn nói nó chướng mắt Từ Gia Hòa nữa." Lương Lục nhanh chóng đâm thêm một đao.
....Hai người lập tức bắt lấy điểm yếu của Lí Nhất Thước, còn có thể làm gì bây giờ? Ai bảo lúc trước bản thân già mồm làm gì.
"Gia Hòa, em cứ nói tiếp." Giang Dữ Thành dựa vào tủ giày, một tay siết chặt Lí Nhất Thước. Lương Lục ở bên cạnh cũng túm lấy cổ Lí Nhất Thước, ngăn cho con gâu gâu này lại nhào tới ôm hôn lần nữa.
Bốn người đều đứng ở ngoài thềm cửa, bầu không khí vi diệu đến lạ. Từ Gia Hòa cảm thấy mình như bị lột da rồi đem nướng ở trên bếp lò, ba người bạn cùng phòng đều nhìn mình chằm chằm, muốn cạy ra câu trả lời.
"Đều là do tôi." Từ Gia Hòa nhìn Lương Lục, "Tôi rung động với Giang Dữ Thành... nhưng cũng không buông được Lí Nhất Thước, nhưng từ chối cậu, tôi cũng không nỡ." Từ Gia Hòa có chút bất an, đôi mắt vẫn kiên định quyết không bỏ chạy.
"..."
"..."
"..."
"Thế nên, tôi không xứng với các cậu." Từ Gia Hòa cúi đầu không dám nhìn ba người họ, cậu cắn cắn môi, hận chính mình vì sao có thể thốt ra được những lời này, so với cảm xúc của mình, cậu phát hiện cậu càng quan tâm tới cảm xúc của ba người họ nhiều hơn.
Ba người bọn họ, giống như sức mạnh tự chữa lành, trái tim đầy những vết thương của mình sẽ được nâng niu, một chút dịu dàng, một chút cưỡng chế, một chút chân thành. Có thể hình dáng cụ thể của sức mạnh tự chữa lành không được cảm nhận rõ ràng, nhưng nó thật sự tồn tại, nó sẽ chữa lành tất cả những cảm xúc sợ sệt và bất lực của mình. Giống như không khí vậy, không thể chạm và cũng chẳng thể rời khỏi nó, nếu không bạn sẽ chết ngạt mất. Loại cảm xúc mãnh liệt ấy sẽ luôn ở đó, giống như một cái hồ sâu, nếu đắm chìm trong đó quá lâu sẽ bị đuối nước khi nào không hay.
Lí Nhất Thước có chút khẩn trương, vẻ mặt vui buồn không rõ: "Cái gì mà xứng hay không xứng, em tình tôi nguyện là xong!"
"Thế, đều chọn tất vậy." Giang Dữ Thành nhắm mắt lại, vẻ mặt như thường nhưng khó đoán.
"Được." Lương Lục gật gật đầu, "Dù sao... thế giới vốn đã hỗn loạn, tại sao chúng ta cần phải tuân theo những quy tắc cũ làm gì."
Từ Gia Hòa nghe xong những lời này, mặt mũi nóng bừng, cảm giác vừa xấu hổ vừa áy náy, cậu khó lắm mới chấp nhận chuyện tình tay ba, bây giờ còn là tay bốn.
Đây là một trận chiến rối ren phức tạp giữa bốn người, ai ra tay trước, ai biết tận dụng lợi thế, ai sẽ lật ngược ván cờ, ai sẽ dọn bãi chiến trường.
Lúc này, cần phải ổn định lại nhịp tim, hơi thở, và mạch máu. Chi bằng, cứ làm một kẻ thô tục vô liêm sỉ đi, nếu logic không thể giải thích được, thì cứ dứt khoát phó mặc cho số phận, vì tình yêu, mà bỏ qua khuôn khổ của thế giới.
"Vậy, nếu người khác biết chuyện của bốn người chúng ta... họ sẽ nghĩ thế nào?" Từ Gia Hòa không biết xấu hổ hỏi, trong lúc nhất thời cảm thấy thật khó xử.
Lần này Lí Nhất Thước rốt cục cũng bình tĩnh lại, giọng điệu cấp bách: "Thì đóng cửa, ai đâu mà biết!"
Giang Dữ Thành nghiêm túc suy nghĩ: "Anh thì không sao, nhưng em không muốn thì không nói cũng được."
Hơn nữa Lương Lục còn mỉm cười: "Cách nhìn của họ thì chả sao, nhưng cách làm của chúng ta thì rất nhiều."