______________________________________________
"Mày thấy trường trung học số một thế nào?" Lí Nhất Thước bắt chuyện với thằng bằng tuổi mới gặp lần đầu.
Giang Dữ Thành hé mắt liếc hắn, giọng điệu không có gì đặc biệt, lười biếng nói: "Cũng được."
Cũng được là như nào?
"Aisss, đéo muốn đi tí nào." Thấy đối phương không nói chuyện với mình, Lí Nhất Thước quay đầu lại, buồn bã lẩm bẩm.
"Gì mà không muốn đi! Cái thằng này mày ăn nói kiểu gì đấy! Có biết ba mày đã hao tâm tổn sức bao nhiêu không?!" Người đàn ông trung niên say khướt trên bàn rượu đột nhiên đưa mắt nhìn sang Lí Nhất Thước, lớn tiếng hét lên.
"Phận làm cha luôn mong con cái nên người, con còn nhỏ, chưa thể hiểu được..." Một người đàn ông khác nâng ly lên, vui cười hớn hở khuyên giải.
"Lần này cũng nhờ có gia đình chú Giang giúp đỡ, nếu không ngay cả cái cửa của trường số một mày cũng đách chạm vào được! Lí Nhất Thước, mày liệu hồn học hành cho đàng hoàng, đừng có làm khổ bố mày!" Người đàn ông trung niên tiếp tục chỉ tay vào Lí Nhất Thước rồi mắng.
"Có gì đâu, đều là đối tác với nhau, sau này hai đứa quan tâm giúp đỡ nhau ở trường... Giang Dữ Thành! Mày cất điện thoại mau! Từ lúc vào nhà tới giờ mày cứ cúi gập đầu! Mày tin tao đập điện thoại mày luôn không! Cứ bấm điện thoại riếc sao mà thi đại học được hả!"
"Thôi kệ nó, kệ nó, thằng nhóc Giang Dữ Thành này tôi thấy nó rất khá, tự thi vào trường trung học số một, cũng đỡ lo...Nào nào nào, hai chúng ta rót đầy ly này!" Lúc này người đàn ông trung niên kia lại khuyên bảo lại người đàn ông trung niên này, "Dô, tôi cạn trước!"
...
Hai ông già say xỉn mặt đỏ ké liên tục cụng qua cụng lại trên bàn rượu, em em anh anh nịnh nọt lẫn nhau, trong khi Lí Nhất Thước ở bên kia như đang ngồi trên bàn chông. Hắn không thích trường trung học số một, mặc dù đây là ngôi trường cấp 3 trọng điểm luôn đứng top đầu thành phố, ai ai cũng nói bước vào được cảnh cổng của trường số một chẳng khác nào đang bước chân vào con đường tơ lụa, nhưng hắn thấy hắn chả hợp với trường chút nào.
Ban đầu là được nhận vào một trường cấp ba kiêm đại học, ngôi trường cấp ba mà Lí Nhất Thước luôn mong mỏi khi còn học cấp hai, nhưng nguyện vọng của đứa trẻ sao mà vượt qua được cái câu hy vọng con cái thành đạt của bố, thế là bị ép bắt vào trường trung học số một học.
Nút trên cùng của đồng phục mở hớ hênh, cà vạt lỏng la lỏng lẻo trên cổ, lúc mới vào lớp mười Lí Nhất Thước chưa có uốn đầu quăng, chỉ trưng cái bản mặt hư hỏng bước vào lớp 10-2, nhìn sơ thấy toàn là học sinh ngoan, mặt ai cũng nghiêm túc, dường như chả có hứng thú gì với thằng mới chuyển trường vô trễ như hắn, chỉ có hai ba bạn gái tò mò đang đánh giá hắn. Cũng phải, đi học trường mới, cả lớp ai cũng xa lạ, rảnh đâu đi để ý tới một đứa mới chuyển tới chứ?
Giáo viên chủ nhiệm kêu hắn giới thiệu bản thân, Lí Nhất Thước chỉ nói tên, cứ thế đứng ngốc ở trên bục chả nói gì, giáo viên nhìn hắn, ý bảo tiếp tục, nhưng Lí Nhất Thước thấy chán, không muốn giới thiệu tiếp.
Ánh mắt của hắn lại lần nữa quét xuống dưới lớp, có một người ngồi ở hàng ghế đầu ngoài lối đi lập tức thu hút sự chú ý của Lí Nhất Thước —— rõ ràng cậu ấy là một đứa con trai, nhưng lại khiến người khác không dời mắt nổi, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, nhưng vành tai hơi hồng, đôi mắt hoa đào đặc biệt xinh đẹp... Nếu nói đẹp trai, thì không bằng khen xinh thì đúng hơn. Tầm mắt hai người chạm nhau, thiếu niên sửng sốt nửa giây, song lập tức nhìn chỗ khác, dường như không quen khi bị nhìn chằm chằm, trông có vẻ khá xấu hổ.
"Không còn gì để nói à? Vậy em ngồi đây đi! Sau giờ học đến văn phòng một lát." Giáo viên chỉ vào chỗ ngồi bên cửa sổ, chỗ đó vừa vặn có thêm một bộ bàn ghế.
Trong suốt buổi học, ánh mắt của Lí Nhất Thước thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu trai ngồi phía đối diện mình, đáng tiếc từ góc độ này, hắn chỉ thấy được mái tóc đen ngắn cùng chiếc gáy trắng ngần của thiếu niên, nhưng ngay cả bóng lưng, cũng cực hấp dẫn.
Chuyện gì xảy ra vậy? Sao mình lại muốn ngắm thằng đó?
Sau khi tan lớp, Lí Nhất Thước cũng không tới văn phòng ngay, ngược lại vội đi chào hỏi xung quanh chút, hắn vỗ vai thiếu niên ngồi ở ghế trước: "Chào chú em, chú tên gì?"
Nam sinh ghế trước bị vỗ vai một cái nên xoay người, liếc hắn: "Triệu Uyên Bác."
"Thế... thế cái cậu ngồi hàng thứ ba tổ một tên gì nhỉ?" Lí Nhất Thước do dự một chút, mới hỏi cái câu mình muốn hỏi nhất.
Triệu Uyên Bác đưa mắt nhìn theo, trả lời: "À. Từ Gia Hòa."
Lí Nhất Thước gật gật đầu: "Cảm ơn." Nói xong đứng dậy muốn đi.
Triệu Uyên Bác kéo hắn lại, giọng nói nghe vẻ chế nhạo, lông mày giật giật bảo: "Cậu định làm gì? Đúng thật là lớn lên rất xinh, nhưng cậu ta là con trai đó! Đừng kích động anh bạn à!"
Lí Nhất Thước nhất thời im lặng: "Không, tôi định tới văn phòng... Tất nhiên tôi biết cậu ta là con trai!"
Lúc này Triệu Uyên Bác mới lúng túng buông hắn ra.
Tiến vào văn phòng, giáo viên chủ nhiệm giương mắt liếc hắn, rút ra một tờ giấy đăng ký, chỉ đầu bút vào chồng hồ sơ trên bàn: "Điền xong rồi bỏ vào hồ sơ."
Sau khi Lí Nhất Thước điền xong, nhét bừa vào trong túi hồ sơ của mình... chờ đã, đây là gì?
Sẵn tay lật xem nhìn thấy tờ đăng ký của Từ Gia Hòa! Trong nháy mắt khi Lí Nhất Thước nhìn thấy cái tên này, tim hắn đột nhiên đập loạn xạ, tiếng tim thình thịch vang vọng khắp cơ thể, ngay cả ngón tay hắn cũng hưng phấn run rẩy. Hắn lén nhìn sang giáo viên chủ nhiệm đang lo chấm bài ở bên trái, thế là Lí Nhất Thước trộm móc điện thoại ra chụp lại tờ đăng ký.
Lại chạy về lớp, rõ ràng chỗ mình ở dưới cuối, nhưng Lí Nhất Thước thích đi cửa trước vào lớp, im im nhìn trộm người ta 一 Từ Gia Hòa đang cúi đầu viết gì đó, tóc mái thưa nhỏ vụn loáng thoáng có thể thấy được vầng trán trắng trẻo mịn màng, ở cái độ tuổi này lẽ ra phải nổi mụn rồi chứ.
Rõ ràng đã chạy ra khỏi văn phòng, chụp được ảnh một cách an toàn, nhưng tim Lí Nhất Thước đập ngày càng mạnh.
Mở phần album điện thoại, phóng to hình, là ảnh thẻ 3x4 khô khan của Từ Gia Hòa, gương mặt xinh xắn không thể dìm nổi, đọc sơ từng dòng trên tờ đăng ký, nhìn thấy địa chỉ này, Lí Nhất Thước im lặng lẩm bẩm: "Khu này cách nhà mình gần xịt."
Họ tên, ngày sinh, giới tính, dân tộc, bối cảnh chính trị, số điện thoại... cẩn thận lẩm nhẩm thuộc lòng, Lí Nhất Thước mở wechat, nhập dãy số vào khung tìm kiếm người dùng, đúng như dự đoán có hiện ra một tài khoản, ID là TGH, rõ là Từ Gia Hòa, với khung nền màu xanh đậm, ở giữa có hình con thỏ trắng trong phim hoạt hình. Lí Nhất Thước nhớ tới lúc hai người chạm mắt nhau khi hắn đang giới thiệu bản thân, cách Từ Gia Hòa ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, cùng với vành tai đỏ bừng... giống con thỏ nhỏ thật.
Nhưng không dám nhấn kết bạn, như có một thế lực vô hình nào đó nắm chặt lấy ngón tay Lí Nhất Thước. Vì sao mình lại muốn kết bạn với một người đồng giới tới như vậy? Vì cậu ấy trông đẹp sao? Trong đầu Lí Nhất Thước nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, cột giới tính trong tờ đăng ký ghi chình ình chữ "Nam", tay run rẩy, thoát wechat.
Không thể nào.
Lí Nhất Thước tuy hơi bốc đồng, nhưng được cái tính nết cởi mở, hơn nữa chi tiêu cực xa xỉ, hầu như là hay khao mọi người, chẳng bao lâu sau, đã quen biết được rất nhiều bạn bè ăn chơi trong lớp, họ đều gọi nhau là anh em mặc dù chẳng có mối quan hệ sâu sắc gì, cũng nghe được đám bạn này bảo rằng, Từ Gia Hòa tuy đẹp học giỏi, nhưng con người thì lạnh nhạt, hờ hững, rủ cậu đá bóng cũng không đá, rủ đi hát karaoke cũng không hát, thời gian thấm thoát trôi đưa, và rồi các bạn nam không còn rủ cậu nữa.
"Học sinh giỏi nên người ta kiêu lắm, tụi tép riu như mình đâu có cửa nói chuyện với người ta, hahahahahahaha." Một học sinh nam mỉa mai khi nhắc tới Từ Gia Hòa, mọi người xung quanh đều bật cười. Lí Nhất Thước ngồi ở giữa, cười hùa theo, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu, hai chữ "hòa đồng" để khiến hắn gạt đi nỗi rung động trong lòng, chọn cách không đếm xỉa tới cậu trai "không hòa đồng" kia.
Tưởng rằng hai người sẽ chẳng có điểm gì chung, nhưng sau kỳ thi đầu tiên của tháng, giáo viên chủ nhiệm thế mà lại bảo Từ Gia Hòa dạy kèm Lí Nhất Thước, lập thành nhóm để giúp đỡ nhau.
Lí Nhất Thước nhìn thiếu niên mình để ý đã lâu đi đến trước mặt hắn, nói lại cho hắn nghe từng câu từng chữ một, trong lòng đột nhiên dâng lên một đợt sóng lớn, đánh mạnh vào lồng ngực, hai má hắn bất giác đỏ bừng, tim đập loạn xạ, hai chữ đồng ý sắp tràn ra cổ họng.
"Thế nào?" Nhìn thấy đối phương hồi lâu không có phản ứng, Từ Gia Hòa cong môi, hỏi lại lần nữa.
Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp kia, Lí Nhất Thước thấy mặt hắn như đỏ chót, khóe mắt thoáng thấy tụi Triệu Bác Văn đang đi về phía mình, đầu óc bị chập mạch nói mà không biết nghĩ: "Tôi, tôi mới không thèm chung nhóm với loại học bá như cậu đâu! Cậu đang coi thường ai đấy! Đừng có ra vẻ như đang bố thí để thỏa mãn cảm giác ưu việt của mình!"
Từ Gia Hòa cực kỳ ngạc nhiên, Lí Nhất Thước nhìn thấy vẻ mặt như vậy của cậu, trong lòng đột nhiên đau đớn, nhưng lại không nói gì.
"Chúng tôi không xứng với trình độ của học bá Từ, hãy buông tha cho Thước Thước đi! Hãy để cho đứa trẻ có một tuổi thơ tốt đẹp." Triệu Bác Văn bênh vực.
"Ôi trời đất ơi, học bá Từ hạ phàm để cứu rỗi chúng sinh nè, Lí Nhất Thước sao cậu không cảm kích người ta ~" Một nam sinh khác đi theo với vẻ mặt kỳ quái.
Từ Gia Hòa cắn môi, không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Triệu Bác Văn thấy thế, đặt tay lên vai Lí Nhất Thước, yêu cầu khen thưởng: "Các anh em của tao đã giúp mày rất nhiều, buổi trưa phải mời tụi tao ăn cơm!"
Sắc mặt Lí Nhất Thước càng ngày càng khó coi, lẩm bẩm nói: "Nói đi là đi thật... ông đây không thèm, thằng ngốc mới học."
Những thằng bạn giúp hóa phiền vẫn còn cười đùa vui vẻ xung quanh hắn, Lí Nhất Thước hối hận đến mức muốn tự cho mình một cây búa vô đầu.
Có cần đi xin lỗi không? Gặp mặt thì xấu hổ quá. Hay xin lỗi qua wechat ta?
Lí Nhất Thước nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở wechat, nhập những con số mà hắn đã nhớ như in, bấm thêm bạn mới: "Tôi là Lí Nhất Thước."
Ai ngờ đâu mình được chấp nhận chỉ trong vài giây.
"Bạn đã thêm TGH, bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện."
Một giây trôi qua.
Hai giây trôi qua.
Một phút trôi qua.
** má, Lí Nhất Thước siết chặt điện thoại, đập mạnh trán xuống bàn, sao gõ chữ mà cũng không dám gõ!!!
————————————————
Gió đêm làm đầu óc hắn tỉnh táo, Lí Nhất Thước vực dậy từ trong kí ức, hắn yên lặng đi đến gần Giang Dữ Thành, cuộn chặt nắm đấm, một lát sau lại thả lỏng.
Lương Lục đi đầu, Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước sóng vai nhau đi về ký túc xá, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Lí Nhất Thước nhớ lại năm đầu trung học, mỗi lần cha mẹ họ gặp nhau là đều nói về việc học của con mình từ góc độ kinh doanh, tuy Giang Dữ Thành lạnh lùng, nhưng vẫn sẽ che chở cho hắn. Đương nhiên Lí Nhất Thước cũng biết Giang gia có một người em trai cùng cha khác mẹ, sau này Giang Dữ Thành chuyển ra ngoài mình cũng tới giúp đỡ... Mặc dù không thể coi là người anh em tốt nhất của đối phương, nhưng tình nghĩa chiến hữu thì vẫn có.
Nhưng, kết bạn đến bây giờ, Lí Nhất Thước chỉ biết anh em sống chết có nhau, chứ chưa từng nghe vợ bạn mà cũng chơi.
"Đó giờ bị cắm sừng, lần đầu tiên cắm sừng thằng khác, sướng vãi." Giang Dữ Thành phá vỡ sự im lặng bằng một nụ cười trêu chọc.
Lí Nhất Thước choáng váng, gân xanh giựt giựt trên trán.
"Nhưng tao sẽ không bỏ cuộc." Giọng Giang Dữ Thành nghiêm túc hơn: "Tao đoán là mày cũng vậy."