• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản Piano Sonata Ánh trăng số 14 vang lên trong đêm, trầm bổng mà du dương, là hồi chuông kết thúc giờ tự học tối.

Giang Dữ Thành đứng ở lối ra phía bắc của khu dạy học khối 11, tựa người vào tường, nhìn đám đông ùa ra ngoài, nam nữ cười nói đùa giỡn đi về KTX. Đội bóng của trường không cần phải học tiết tự học tối, thời gian huấn luyện của họ thường là vào buổi tối, tối nay gã cố ý kết thúc sớm đến khu dạy học đợi người.

Lí Nhất Thước đi ra.

"Giang Dữ Thành!" Lí Nhất Thước thấy thằng bạn đứng ngay ở cửa, sải bước đi tới góc tường.

Giang Dữ Thành thấy người mình đã chờ rất lâu cuối cùng cũng ra tới, lúc này mới tháo tai nghe đút vào túi quần, đứng thẳng người, khi gã đang định chào hỏi thì chợt nhìn thấy vẫn còn một người theo phía sau Lí Nhất Thước.

Là Lương Lục.

Hai người nhìn nhau sửng sốt trong giây lát. Tiếp theo, Giang Dữ Thành không nói gì, chỉ khẽ cau mày, nhưng Lương Lục lại nhíu chặt mày, như thể đang nghĩ tới gì đó.

"Mày cũng tìm Lí Nhất Thước? Xem ra hai ta là cùng một chuyện." Lương Lục nhàn nhạt cười cợt, nhưng vẻ mặt lại âm trầm lạnh lẽo, không chút thiện ý nào.

Sau khi trao đổi ánh mắt, Giang Dữ Thành đại khái cũng nhìn ra được ý của anh, nhưng gã không chắc đối phương có cùng ý nghĩ ấy với gã hay không.

Lúc này đến lượt Lí Nhất Thước hoài nghi, hắn nhìn trái nhìn phải: "Gì đó? Tao còn tưởng hai đứa bây cùng kiếm tao, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Đã hơn mười phút trôi qua kể từ khi tiết tự học tối tan, lúc này khu dạy học còn rất ít người, lác đác vài người đi ngang qua, ánh trăng hòa lẫn trong ánh đèn, ba người đứng phía sau tòa nhà, nét mặt ai cũng nhìn không rõ.

"Tách ——" Tiếng bật lửa.

Lương Lục ngồi bên bệ hoa, móc ra một điếu thuốc trong túi, ngọn lửa nhỏ thoáng chốc tạo ra một chút tia sáng le lói, anh ngẩng đầu phà khói, dang rộng hai chân, hoàn toàn mất đi dáng vẻ khiêm tốn quân tử thường ngày.

"Chia tay Từ Gia Hòa đi." Lương Lục nhàn nhạt nói.

Lí Nhất Thước lập tức nổi giận, cao giọng: "Mắc gì tao phải làm vậy?"

Lương Lục hé mắt nhìn Lí Nhất Thước, không lên tiếng, nhưng bên trong khói thuốc lượn lờ vẫn nhìn thấy được ánh mắt tăm tối tàn nhẫn của anh, tràn đầy cảnh cáo và uy hiếp, trên mặt chỉ thiếu năm chữ "Tao không có kiên nhẫn."

Bất kể là ai khi thấy vẻ mặt này của Lương Lục là rùng mình không thôi.

Lí Nhất Thước kinh sợ nửa giây, lập tức bộc lộ vẻ kiêu căng bá đạo: "Lương Lục, mẹ nó mày đang đe dọa ai đấy, bộ mày tưởng ai rồi cũng sẽ phải nghe lời mày chắc."

Lương Lục không trả lời, ngón tay cái bóp tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy, kéo cổ áo sơ mi, nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo trên cùng.

So với Giang Dữ Thành ở bên kia, trông gã có vẻ rất bình tĩnh, nhướng mày khoanh tay đứng nhìn: "Lí Nhất Thước, mày không cần chia tay với cậu ấy, nhưng phải thêm tao vào."

Lần này Lương Lục và Lí Nhất Thước cùng dồn ánh mắt lên người Giang Dữ Thành, Lí Nhất Thước như bị sét đánh ngang tai, khóe miệng run rẩy, trong khi vẻ mặt của Lương Lục thì cứng ngắc, trợn to há hốc mồm kinh ngạc đến nhường nào. Lương Lục không phản ứng gì, anh vốn tưởng Giang Dữ Thành có cùng mục đích với mình, đều muốn ép Lí Nhất Thước chia tay, nhưng không ngờ đối phương lại đưa ra điều kiện thật nực cười.

"...Gì cơ?" Hết nửa ngày, Lí Nhất Thước mới rặn ra được chữ.

"Tao nói, mày là bạn trai của Từ Gia Hòa, và tao cũng vậy." Giang Dữ Thành lại đeo tai nghe lên, chuẩn bị cất bước đi, đang định nhấc chân, nghĩ tới gì đó lại nói tiếp: "Tao chỉ muốn thông báo cho mày một tiếng vậy thôi, chả cần mày phải đồng ý, dù mày có chia tay hay không chia tay, thì tao vẫn sẽ là bạn trai của Từ Gia Hòa."

Lúc này khu dạy học căn bản đã không còn ai, xung quanh tối tăm yên lặng, giọng điệu của Giang Dữ Thành bình tĩnh, lời của gã đều vang vọng khắp nơi.

"Mày..." Lí Nhất Thước không nói nên lời, chả biết nên nói như nào: "Mày nói với tao thì có ích gì? Từ Gia Hòa chịu chưa?"

"Vì chịu rồi, nên tao mới nói cho mày biết." Giang Dữ Thành xua tay chuẩn bị rời đi, không muốn phí thời gian.

Lí Nhất Thước còn đang ngơ ngác, có một người sải bước về trước túm cổ tay Giang Dữ Thành giật mạnh về phía sau, khiến gã mất thăng bằng loạng choạng vài bước. Lúc này, giọng Lương Lục có chút run rẩy: "Ý mày là gì?"

Hai người cao gần bằng nhau, nhưng Giang Dữ Thành lại hơi ngước cằm, thái độ như kẻ thắng cuộc: "Ý như trên mặt chữ."

Cuối cùng Lí Nhất Thước cũng thoát khỏi trạng thái mơ màng, trong lòng chua chát và uất ức, không biết phải trách ai, một người là anh em tốt, một người là người mình thích, bây giờ lại được nói cho biết rằng họ đang trong mối quan hệ tay ba.

"Là lần đến chung cư Cảnh Nam, lúc đó cậu ấy đồng ý rồi, hay là sau này khi hai tụi tao ở bên nhau rồi, thì cậu ấy mới đồng ý?" Trong đầu Lí Nhất Thước rối tung một nùi, lời nói trở nên hỗn loạn, nhưng vẫn muốn đi xác nhận, muốn có câu trả lời chính xác nhất.

Mí mắt Lương Lục giật giật, anh sắp xếp logic trong lời nói của Lí Nhất Thước, trước đó anh đã suy đoán khi vừa mới khai giảng Giang Dữ Thành đã gặp Từ Gia Hòa vào ngày thứ ba, thế "Chung cư Cảnh Nam" lại là cái gì nữa?

"Cái gì mà khu chung cư Cảnh Nam?" Toàn thân Lương Lục âm trầm lạnh lẽo, siết chặt tay, gồ lên gân xanh.

Ánh trăng chiếu rọi ba người, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng côn trùng. Không ai đáp lại, Lí Nhất Thước biết mình đã lỡ miệng, nhưng hắn chẳng còn quan tâm nữa, hắn cũng đang chờ câu trả lời.

Trong chớp mắt, chưa kịp phản ứng, Giang Dữ Thành đã ăn một cú đấm ngay bên má trái.

Lương Lục lắc lắc tay, khớp xương ẩn ẩn đau, anh giận điên người quát lên: "Mày mẹ nó chỉ đi lợi dụng lòng tốt của cậu ấy thôi, rõ ràng mày biết rằng cậu ấy không nỡ từ chối!"

Giang Dữ Thành không có ý định đánh trả, gã tùy ý lấy mu bàn tay lau lau khóe miệng, lạnh lùng nói: " Lương Lục, mày nói mà mày không biết xấu hổ, rõ ràng mày mới là cái thằng nhằm vào bí mật hòng đe dọa lừa cậu ấy lên giường."

Lương Lục bị chọt trúng tim đen, vẻ mặt cứng ngắc đau khổ, nhưng không phản bác được lời nào. Lần trước hai người đối mặt ở sau nhà thi đấu, Lương Lục nắm chắc phần lợi, nhưng ngay tại đây, lại bị Giang Dữ Thành phản kích.

Giang Dữ Thành đứng vững người, tiếp tục nói: "Lúc trước mày mắng tao là thằng giả nhân giả nghĩa, vậy còn mày?"

Không biết là do ánh trăng chiếu xuống hay là do cái gì khác, mà sắc mặt Lương Lục càng tái nhợt, anh đạp mạnh vào bồn hoa lê như trút giận, cành cây đung đưa, tiếng ồn kích thích màng nhĩ của tất cả những người ở đây.

"Thật là nực cười, ba người các người chơi lớn vậy à?"

Lương Lục khóe miệng khẽ nhếch, cười giễu cợt, nhưng lần này người bị chế nhạo lại chính là mình, anh xách cặp lên, thản nhiên đeo trên vai. Ánh trăng soi rõ dáng người cao gầy thẳng tắp của Lương Lục, nhưng bây giờ dường như sau lưng anh đã mất đi vẻ cao ngạo kiêu căng trước đây của mình.

Lương Lục cho rằng anh có thể chờ được, anh chờ tới ngày khi Từ Gia Hòa và Lí Nhất Thước nhận ra hai người họ không hợp mà chia tay.

Lương Lục có thể thu lại tất cả những móng vuốt sắc nhọn của mình vì Từ Gia Hòa, cố gắng đóng vai một chú mèo đen ngoan ngoãn.

Mấy ngày gần đây nhận ra rằng anh vẫn không cam lòng đứng chờ tại chỗ, không cam lòng ngồi chờ chết.

Thậm chí muốn dùng một chút thủ đoạn để chia rẽ hai người họ, rình rập trong bóng tối, chờ thời cơ.

Thế nhưng.

Niềm vui ban đầu khi được kiểm soát người khác trong lòng bàn tay dần phai nhạt, chỉ còn lại nỗi đau và sự thất vọng không thể buông bỏ.

Lần này, trái tim như bị xé rách đau đớn không phải vì người anh thích không thuộc về anh, vì Lương Lục đã học cách chấp nhận điều này... mà là vì anh nhận ra người mình thích bị tình địch san sẻ.

Lương Lục không nói gì, rõ ràng đã cố để học cách yêu, rõ ràng đã giao quyền lựa chọn cho đối phương.

Nhưng Từ Gia Hòa cũng không chọn mình.

Tưởng mình là một viên kim cương, cao cao nghễu nghện, nhưng khi nằm trong tay Từ Gia Hòa lại thành một cục than đen bẩn thỉu.

Từ nhỏ đã quen sống trong nhưng lụa làm sao có thể để người khác giẫm đạp mình, nhưng vì yêu mà cúi đầu hết lần này đến lần khác.

Thêm một lần nữa, mình lại bị bỏ rơi.

Thêm một lần nữa.

_________________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK