"Mẹ, người quen giúp xem nhà mà mẹ nói lúc trước, có đáng tin không ạ?" Từ Gia Hòa dùng thìa khuấy sữa đậu nành, giọng mệt mỏi hỏi.
"Chuyện này cũng đã bàn từ trước rồi, hay bây giờ đi xem thử nhé? Xem xong rồi sẵn quay về trường luôn." Mẹ Từ dừng việc nhà dang dở, quay lại nhìn con trai, giọng điệu cất cao, "Ôi chao! Con nhìn con xem! Tối hôm qua ngủ trễ có phải không, vành mắt đen như gấu trúc rồi này."
"... Không sao ạ, hôm qua vừa mới thi vòng loại xong, nên con có hơi lo về điểm thôi ạ." Trong lòng Từ Gia Hòa giật thót, vội vã nở nụ cười, cố gắng không tỏ ra mình đang mệt mỏi.
"Đừng quá áp lực, bé Hòa nhà chúng ta chắc chắn sẽ làm được." Giọng mẹ Từ dịu dàng, "Mấy ngày trước mợ của con đã gửi cho mẹ một đoạn video, tuy là nhà cũ nhưng lại gần trường của con, sửa sang lại cho thông thoáng một chút, mùa hè năm sau là có thể vào ở được rồi."
"Dạ... Con cũng thấy lên 12 nên học ngoại trú vẫn tốt hơn." Từ Gia Hòa phụ họa đáp.
Mẹ Từ đang rửa chén bỗng ngừng lại, giọng ngập ngừng hỏi: "Sao đột nhiên chịu học ngoại trú, con, các bạn cùng phòng bị làm sao à?"
Từ Gia Hòa che giấu nỗi căng thẳng của mình không để lộ bất kỳ dấu vết nào: "Không phải con đã nói rồi sao, các bạn đều rất tốt, chỉ là lên 12 ở lại trường, buổi tối học bài hơi bất tiện ạ."
"... Được, học ngoại trú vậy, nghe nói chủ nhà còn là giáo sư môn lịch sử nữa, nếu chúng ta vào ở cũng có thể hưởng vía ánh sáng của tri thức đấy con. Để mẹ đi gọi điện cho mợ con. Con đi thay đồ đi."
Tiểu khu đó quả thực rất gần trường học, nhắm chỉ cách cỡ mười phút. Mẹ đang nói chuyện điện thoại luyên thuyên bên cạnh, hình như có gì đó không vừa ý, bắt đầu cãi nhau với chủ nhà.
Từ Gia Hòa mở wechat, tối qua Giang Dữ Thành có nhắn một tin: "Nghỉ ngơi sớm chút nhé, cục cưng ngủ ngon, anh yêu em."
Còn Lí Nhất Thước từ tối qua đến giờ nhắn cả chục tin, nhưng mình lại không có can đảm để trả lời... Hay mở ra xem chút đi.
Lí Nhất Thước: Cậu vẫn ổn chứ?
Lí Nhất Thước: Ngày hôm qua khi nhìn thấy Lương Lục gửi định vị sang tớ và Giang Dữ Thành đã thấy nghi nghi rồi...
Lí Nhất Thước: Gia Hòa, tớ nhớ cậu lắm luôn.
Lí Nhất Thước: Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?
Lí Nhất Thước: [Pikachu tủi thân.GIF]
...
Lí Nhất Thước: Tớ thích cậu lắm lắm, từ năm lớp mười đã thích rồi.
Lí Nhất Thước: Vậy cho tớ tỏ tình tiếp nha?
Lí Nhất Thước: Tớ không có ao cá.
Lí Nhất Thước: Tớ chỉ có bờ biển.
Lí Nhất Thước: Cậu có đồng ý trở thành một bức tranh cát trên bờ biển của tớ không?
"Phụt." Từ Gia Hòa bật cười thành tiếng, vốn dĩ tâm tình đang buồn rầu ngột ngạt đã bị hắn quét sạch, cũng không biết Lí Nhất Thước tìm đâu ra mấy câu tỏ tình quê mùa này nữa, chọc mình chết cười.
Điều ngạc nhiên lớn nhất khi bước vào phòng 6094 có lẽ là biết thêm được một con người khác của Lí Nhất Thước, Từ Gia Hòa luôn cho rằng đối phương ghét mình khi còn học lớp mười, không ngờ, những câu nói chêm chọc của Lí Nhất Thước, bộ dạng kiêu ngạo toàn là chỉ để cho oai mà thôi, có một trái tim chân thành luôn ẩn giấu dưới lớp đồng phục học sinh chỉnh tề ấy.
Nhưng một Lí Nhất Thước như vậy, vì sao lại đồng ý san sẻ mình với Giang Dữ Thành?
Ba người yêu nhau, có được không?
Chẳng phải được yêu thích là một điều hạnh phúc hay sao? Tại sao nó lại đau đớn đến vậy? Từ Gia Hòa cảm giác dòng cảm xúc lộn xộn này giống như cục nam châm, cứ vô thức bị hút vào nam châm, những người xung quanh có lẽ cực kỳ hâm mộ, nhưng mấy ai biết rằng khi nó hút vào người mình mới biết nó đau thế nào.
Nhưng xét cho cùng, đây là hậu quả của việc thỏa hiệp, nhường nhịn, và ngầm đồng ý một cách mù quáng. Không đúng, những lời này như đang tìm một cái cớ cho chính mình, thậm chí có thể nói là do mình không biết cách phân biệt đâu là tình bạn và đâu là tình yêu, gieo gió gặt bão khi kéo bạn cùng phòng ra đùa giỡn rồi phủi tay.
Ba mối tình nặng trĩu, thở không ra hơi.
Nếu từ chối hết tất cả, có phải sẽ tránh được mọi rắc rối hay không?
"Hừ, chúng tôi vừa mới xuống lầu rồi, sao không nói sớm chứ... thôi quên đi." Mẹ Từ vẫn đang nghe điện thoại bên cạnh, giọng điệu rất bất lực: "Không cần không cần!... Thôi được rồi."
Mẹ Từ cúp điện thoại, quay đầu không biết làm sao nói: "Hầy, rõ ràng lúc trước mợ con đã bàn bạc đâu vào đó hết rồi, cuối cùng thế mà người ta lại đổi ý, bảo là con nhà họ cũng học ngoại trú, nên giờ cũng muốn dọn tới căn này... Thôi kệ đi, đều làm mẹ cả, thông cảm cho người ta."
Mí mắt Từ Gia Hòa đột nhiên giật giật, trong lòng có linh cảm chẳng lành.
"Vừa nãy có nói nó là một đứa học sinh đứng top đầu của lớp một, học rất chăm, nên là cũng muốn học ngoại trú, tên gì mà Lương Lương gì đó... Ôi chao? Mẹ quên mất rồi, họ bảo chúng ta xuống lầu chờ một lát, bọn họ lập tức tới đây ngay, sẵn dẫn hai ta đi xem phòng luôn, sau này khi nào mà có phòng trống thì sẽ liên lạc lại với mẹ."
Nghe đến cái họ kia, hai tai Từ Gia Hòa như ù đi, cậu không còn nghe thấy tiếng cằn nhằn của mẹ nữa, tên Lương Lục cứ vang mãi trong đầu. Làm sao bây giờ, vẫn chưa sẵn sàng để gặp cậu ấy mà.
Mặc dù hôm nay nhất định sẽ gặp khi trở về trường, nhưng Từ Gia Hòa vẫn muốn trốn thêm một chút.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, ánh nắng chiều ấm áp đổ xuống đầu, Từ Gia Hòa nheo mắt lại, nhìn một người phụ nữ trung niên ăn mặc lịch sự, tri thức đang đi tới từ xa, bên cạnh là một chàng trai cao to.
Chàng trai ngẩng đầu, trong nháy mắt khi nhìn thấy Từ Gia Hòa, bước chân chợt dừng, nhưng lại nhanh chóng sải bước lớn đi tới.
Khoảng cách ngày càng gần, từng bước một như giẫm trên tim Từ Gia Hòa.
Hoảng loạn lại bối rối.
"Thật sự rất xin lỗi, ôi chao, con trai nhà chúng tôi bây giờ cũng muốn học ngoại trú." Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu xin lỗi, "Tôi đã trả lại tiền đặt cọc rồi, chị kiểm tra lại một chút. Tiếp theo chúng ta đi xem phòng nhé, nếu như có phòng trống tôi sẽ liên hệ với chị ngay."
"Cảm ơn rất nhiều!" Mẹ Từ cười rạng rỡ.
......
"Thằng nhóc tên là Lương Lục...? Ồ đúng rồi! Luôn đứng trong top mười của khối! Tôi mới nhớ ra! Hay bắt gặp nó trên bảng thành tích." Mẹ Từ Gia Hòa che miệng thốt lên, vội vã bảo Từ Gia Hòa chào hỏi, "Bé Hòa, nhớ tìm bạn Lương Lục hỏi bài nhiều nhiều nha con!"
Niềm hãnh diện của người phụ nữ được thỏa mãn, bà mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng Lương Lục tự hào nói: "Lương Lục nhà chúng tôi cũng hay giúp đỡ bạn bè lắm chị."
Giúp gì mà giúp lên tận giường.
Từ Gia Hòa trong lòng chửi rủa, nụ cười trên mặt cứng đờ, cậu vẫn không dám nhìn thẳng vào Lương Lục. Nhưng cậu có thể cảm nhận rõ đôi mắt rực cháy của người bên cạnh luôn nhìn chằm chằm mình.
Nhà gần trường này ở tầng 19, là một khu bất động sản, an ninh rất tốt, bỏ lỡ nó thì đành chịu. Hai người phụ nữ trò chuyện say sưa về việc giáo dục, hận không thể lập tức xưng em gọi chị.
Nhưng bầu không khí giữa hai chàng trai phía sau lại lạnh như băng.
"Em muốn học ngoại trú?" Lương Lục phá vỡ im lặng trước.
"Ừm."
"Không cần phiền vậy đâu, tôi đi được rồi." Lương Lục bình tĩnh nói.
Từ Gia Hòa không trả lời, cậu định nói dối không phải là vì mình muốn tránh né anh mà làm vậy, nhưng nếu nói như vậy có đủ thuyết phục không. Cậu chỉ lặng lẽ ngước nhìn Lương Lục, ánh mắt hai người vừa lúc chạm nhau ——
Từ Gia Hòa ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy nỗi tuyệt vọng thê lương trong mắt Lương Lục, đây là ánh mắt chưa bao giờ có ở Lương Lục. Đôi mắt đó vốn dĩ sáng ngời, kiêu ngạo và nghễn nghệ, nhưng bây giờ chỉ còn một màu đen ảm đạm u tối, giăng đầy tơ máu. Khóe miệng dán miếng băng cá nhân, đầy vẻ mệt mỏi trên mặt.
"Tôi đi được rồi." Lương Lục lặp lại lần nữa.
____________________
<mé mắc cái giống ôn dì cứ dí thèn Lụk quài dzị chời 🤡>