• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc điện thoại trong tay như củ khoai nóng hổi, kiểu ví von này thật sáo rỗng làm sao, nhưng khi Từ Gia Hòa nhìn thấy tin nhắn đúng là có hơi run tay thật, cậu không ngốc, với cái vết xe đổ ở nhà tắm, cậu hoàn toàn có thể đoán được đối phương lại muốn làm gì nữa.

Thế nhưng điều mà Từ Gia Hòa nghi ngờ đó là, trong lần trò chuyện đầu tiên ở khu vườn nhỏ của trường, rõ ràng là cậu nhìn thấu được sự chán ghét và thù địch trong mắt của đối phương. Tại sao bây giờ lại bắt đầu dính lấy mình, còn nói ra những lời đê tiện khinh thường mình? Có phải chỉ vì xuất phát từ lòng hiếu kỳ với cơ thể của mình thôi không?

...... Cần phải từ chối nó đúng chứ?

"Rè——"

Điện thoại lại rung lên lần nữa, vẫn là số điện thoại xa lạ đó, giống như đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, màn hình điện thoại sáng lên: "Đừng quên là tôi biết đấy."

Chỉ sáu chữ đơn giản, không nói rõ là biết cái gì, nhưng dù sao thì đáp án trong lòng đã rõ, Từ Gia Hòa đứng ở nơi đó, tuy đang là tháng 9 mùa thu, nhưng buổi chiều nắng như đổ lửa, trên trán Từ Gia Hòa bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cái nóng này không thể bằng được với lúc bị vuốt ve trong nhà tắm. Tính hóng gió một chút, nhưng Từ Gia Hòa lại thấy càng nóng thêm.

Lấy chìa khóa mở cửa KTX lần nữa, Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước vẫn đang chơi game như cũ, hai người cùng ngồi ở giường của tầng dưới phía bên trong. Còn giường tầng dưới ở bên ngoài đã được dọn dẹp xong, chắc là Lương Lục làm. Giường tầng trên vẫn còn trống, nhà trường chỉ phát thống nhất có gối và chăn, Từ Gia Hòa tới trễ, nên không được chọn, đành phải ngủ ở giường trên phía ngoài, ngồi giường trên bấm điện thoại dễ bị bác bảo vệ bắt lắm.

Lí Nhất Thước thấy Từ Gia Hòa bước vào, ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, nhưng lại mím môi, lại chọn cách cúi đầu chơi game tiếp. Từ Gia Hòa lấy chăn ga gối đệm với mùng từ trong vali ra, cởi đôi giày vải bạt trắng xuống (giống đôi converse trắng á mn), bước lên cầu thang, tự mình quần quật bao vỏ chăn.

Lương Lục xoay đầu, thấy Từ Gia Hòa ngồi quỳ ở trên giường, cổ chân thon nhỏ trắng nõn lộ ra bên ngoài ống quần, hai lòng bàn chân trắng hồng nõn nà lấp ló ở ngay mép giường, theo chuyển động của cơ thể mà nhẹ nhàng lắc lư. Lương Lục nhìn mà chịu không nổi nuốt ực một ngụm nước bọt, hầu kết trượt xuống, mình còn chưa kịp phản ứng, thì miệng đã thốt ra trước: "Để tôi giúp cậu."

Từ Gia Hòa sửng sốt, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Lương Lục, không chỉ có Từ Gia Hòa, lần này Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía hai người. Giang Dữ Thành trên mặt dửng dưng như không có gì, bày ra dáng vẻ lạnh lùng kiểu chuyện đó chả liên quan gì tới gã, ngay lập tức cúi đầu nhìn chỗ khác.

Nhưng Lí Nhất Thước thì có vẻ ngơ ngác, giống như Lương Lục đã nói ra chuyện gì đó kinh khủng lắm, hắn bắt đầu vừa thao tác nhanh trên điện thoại vừa nôn nóng cằn nhằn: "Đẩy viên pha lê đó mau lên, đừng lo đánh người nữa! Đẩy viên pha lê kia kìa!". Sau đó, trong điện thoại vang lên hệ thống nhắc nhở đã chiến thắng.

Lí Nhất Thước tự nhiên đang ngồi ở giường dưới bất ngờ nhảy cẫng lên, "Rầm!" Đầu đập mạnh vào thành giường tầng trên, nhưng hắn cứ tỉnh bơ xoa xoa đầu, làm như chả hề đau chút nào, vọt tới trước mặt Lương Lục và Từ Gia Hòa hưng phấn nói: "Tôi cũng giúp, tôi cũng giúp nữa!"

Ba người này vừa đủ đứng thành hình tam giác đều, trố mắt nhìn nhau, bầu không khí thật kỳ lạ. Từ Gia Hòa hơi ngớ ra, Lương Lục cau mày, mặt Lí Nhất Thước thì đỏ bừng trông hào hứng lắm.

"Ba người chúng ta mau lên thôi!"

Lí Nhất Thước tuy gầy, nhưng dáng lại rất cao, 1m84 khiến cho hắn dễ dàng nắm lấy góc chăn trên giường, bắt đầu phụ trải chăn ra rồi bao vỏ chăn lại. Lương Lục nhướng chân mày, không nói một lời, nhưng cũng bắt tay vào giúp đỡ.

Giang Dữ Thành dừng chơi game lại, nhìn ba người kia đang sắp xếp giường chiếu, thấy thú vị nên nhìn lâu thêm chút, gã khá bất ngờ đối với tình hình phát triển trước mắt, có vẻ như KTX mình nên ít cãi nhau thì hơn, dù gì thì bản thân mình cũng là một người lười kiếm chuyện với người khác.

Tạm thời Lương Lục muốn giúp mình vài thứ, nhưng điều làm Từ Gia Hòa bất ngờ chính là Lí Nhất Thước, tuy hai người học chung lớp được một năm, nhưng thật tình là cũng không có nói chuyện với nhau. Giáo viên chủ nhiệm từng sắp Từ Gia Hòa với Lí Nhất Thước thành một nhóm nhỏ để giúp đỡ lẫn nhau, nhưng kết quả là khi Từ Gia Hòa đi tìm Lí Nhất Thước, không hiểu sao hai má của Lí Nhất Thước đỏ bừng, lắp bắp ghét bỏ nói: "Tôi, tôi không thèm chung nhóm với học sinh giỏi đâu! Cậu đang coi thường ai đấy hả! Đừng có tỏ vẻ như đang bố thí để thỏa mãn cái cảm giác ưu việt của cậu!"

Từ Gia Hòa sốc, cậu không ngờ đối phương lại ác ý đánh giá mình như vậy, thực sự là mình cũng không phải là người hòa đồng, nhưng mà dưới tình huống này cậu càng không còn lời nào để nói.

Khi hai người đang nói chuyện, hội bạn xấu của Lí Nhất Thước cũng đi tới, như thể Từ Gia Hòa là thứ gì đó bẩn thỉu, tiếp lời muốn xua đuổi cậu đi.

Trong một lớp học, học sinh nhất lớp và học sinh bét lớp hay khinh thường nhau, Từ Gia Hòa cũng rất rõ mấy người học thức kém này không phải cùng một loại như mình, thế là mặt không cảm xúc xoay người rời đi, cùng lúc đó còn nghe thấy Lí Nhất Thước phàn nàn sau lưng bảo: "Nói đi là đi thật kìa...ông đây không thích đấy, có mấy đứa ngốc mới đi học."

Từ đó về sau, hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá mười từ, trong lòng Từ Gia Hòa cũng khinh bỉ, mấy người học kém không tự cố gắng mà còn thích cười nhạo những học sinh giỏi bọn họ.

Thế mà bây giờ Lí Nhất Thước lại tự mình đến giúp cậu, đúng là bất ngờ.

"Cảm ơn cậu." Từ Gia Hòa ngồi ở giường tầng trên, dịu dàng cười đầy thân thiện với Lí Nhất Thước.

Lí Nhất Thước giống như bị con gì cắn, tự nhiên trở mặt 180 độ: "Tại nhìn cậu thấy tội nghiệp thôi." Rồi nhanh chóng trở lại ghế của mình, còn ra vẻ muốn xác nhận cái gì đó, xoay đầu lại liếc nhìn, thấy Từ Gia Hòa vẫn đang nhìn hắn, thế là làm cái bản mặt ghét bỏ rồi vội vàng quay đi.

Từ Gia Hòa không nói nên lời trước thái độ của người này... đúng là vẫn còn ghét mình thật.

Lắc đầu bất lực, Từ Gia Hòa vịn vào lan can giường, chân trần leo xuống cầu thang, ngồi ở giường dưới xỏ giày. Lúc này đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lúng túng ngẩng đầu nhìn Lương Lục.

Đúng như dự đoán, Lương Lục bắt gặp được phản ứng của người trước mắt, trông như bị chọc cười, thậm chí giọng nói cũng dịu dàng vô cùng, như phong độ của một người giáo viên đang nói chuyện với một học sinh giỏi mà mình ưu ái: "Cậu cứ ngồi đi, tôi không mắc bệnh sạch sẽ."

Bàn học từ ngoài vào trong, theo thứ tự là: Lương Lục, Từ Gia Hòa, Lí Nhất Thước, Giang Dữ Thành. Ba người đầu đều ngồi ở trước bàn, nhưng không ai nói với ai, việc của ai người đó làm.

Từ Gia Hòa cảm giác được điện thoại trong túi mình rung.

Cậu mở ra xem, là số mà mình mới vừa lưu: Tôi chẳng những không mắc bệnh sạch sẽ, mà tôi còn muốn làm dơ cậu.

_________________________________

<vãi cái thèn Lương Lờ nó piến thái vcl, chương sau nó bóp gỏi nhỏ lun r 🙂>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK