• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở những người cùng lứa sẽ luôn có những tính cách hướng nội ít nói không thích gần đám đông, một mình giữ lấy bí mật tủi nhục ấy và tự hành hạ mình, cố gắng che giấu lòng nhiệt tình muốn được thân thiết với người khác.

Nhưng thời gian trôi qua, bản thân nhiều lần tự đánh giá thấp và nghi ngờ chính mình, dường như đã thực sự trở thành loại người mà người khác tưởng rằng mình là kiểu người khó gần.

Từ Gia Hòa mệt mỏi ngồi trên băng ghế dài trong phòng thay đồ, ngón tay thay đổi lên xuống, lần lượt cài lại từng cúc áo, che đi những dấu hôn đậm nhạt trên cổ, như thể đang dùng một miếng băng cá nhân cỡ lớn băng lại tất cả những vết thương chưa lành.

Vẻ mặt bối rối vừa rồi của Giang Dữ Thành vẫn còn nhớ như in ở trong đầu. Sau khi gã nghe thấy câu hỏi ấy của mình, thì không có trả lời ngay, mà là do dự một lát, mới cau mày nặng ra một chữ "Ừm".

Từ Gia Hòa biết rõ, gã chỉ ừ cho có, thà nói thẳng ra cho rồi, để mình trông như đồng phạm kéo đối phương xuống nước, nhưng vốn dĩ Giang Dữ Thành không cần phải biết đến chuyện này, và càng không cần phải trải qua những việc như thế này. Vì muốn bày tỏ nỗi chân thành của mình, nên đã lôi kéo Giang Dữ Thành vào vũng lầy bí mật bằng tình dục... Có phải bản thân đã quá ích kỷ rồi hay không?

Mười sáu năm qua không hề có một người bạn, không biết ranh giới của tình bạn nằm ở đâu, và càng không biết cái gọi là "giữa bạn bè không nên có bí mật" ở đây nằm trên tiêu chí nào, Từ Gia Hòa chỉ là liều lĩnh được ăn cả ngã về không, muốn nói cho đối phương bằng một tấm lòng chân thành.

Có đáp lại, có ôm ấp, có hôn môi, thậm chí là đi vào cơ thể của mình không hề ghét bỏ bộ phận sinh dục khác với người thường của cậu.

Thế nhưng, Giang Dữ Thành dường như vẫn không thể chấp nhận được.

Tiết tự học tối đã sớm tan, sau khi hai người mặc đồ vào tử tể rồi đi bộ từ sân bóng rổ trong phòng đa năng trở về KTX, khoảng cách không xa, nhưng Từ Gia Hòa lại thấy sao con đường này lại dài dăng dẳng.

"Xin lỗi." Giang Dữ Thành cất tiếng trước, phá vỡ sự im lặng xấu hổ.

Từ Gia Hòa kinh ngạc quay đầu nhìn, cậu vốn tưởng câu xin lỗi này phải là cậu nói trước mới phải.

Giang Dữ Thành cứ tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, tay phải kéo chiếc băng đô thể thao màu đỏ trên trán xuống, vắt lỏng lẻo trên cổ, màn đêm buông xuống, đèn đường u tối, Từ Gia Hòa không nhìn rõ sắc mặt của gã.

"Tôi đúng là bị sắc dục làm mờ mắt mẹ rồi." Giang Dữ Thành lại kéo dây băng đô, thắt chặt thành nút ở đằng sau gáy, "Chuyện hôm nay cứ coi như chưa có gì xảy ra nhé."

Đôi mắt mở lớn, đầu ngón tay Từ Gia Hòa lúc này có chút lạnh lẽo, gió thu mang theo hơi lạnh thổi qua vạt áo sơ mi đồng phục mỏng manh, cậu không biết cái lạnh đến từ gió mùa thu hay là sự nguội lạnh đến từ trên người mình, cậu bất giác đứng đờ tại chỗ.

Giang Dữ Thành đi về phía trước vài bước mới nhận ra người bên cạnh mình đã không thấy đâu, quay đầu lại mới thấy Từ Gia Hòa vẫn còn đứng ngẩn người ở đằng xa. Gã xoay người sải những bước to trở lại, cánh tay đặt trên vai Từ Gia Hòa, vỗ vỗ: "Đi thôi! Người anh em."

Từ Gia Hòa bị cái vỗ vai này làm tỉnh táo, lại nghe thấy Giang Dữ Thành nói: "Thực ra tôi rất khó chịu với Văn Tường, miệng lưỡi hách dịch, cứ nghĩ bản thân anh ta là người có quyền lực nhất không bằng. Tôi còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ, rất bực mình, không ai biết cả. Kỳ thi tiếng anh học kì trước bạn học nữ ngồi ở đằng trước gửi đáp án cho tôi. Hôm trước nhìn hình thấy giày hiệu mà rẻ, tôi đã quất một đôi AJ kết quả nó lại là hàng fake cao cấp 1:1... hình như hết rồi nhỉ."

Giang Dữ Thành cau mày vờ sầu não nghĩ ngợi, sau đó cúi đầu nhìn Từ Gia Hòa, đèn đường vừa lúc chiếu sáng vào đôi mắt đen láy của gã, lông mày giãn ra, gã cười nói: "Hình như tôi chỉ có nhiêu đó thôi, làm bạn mà, cậu cũng nên giữ bí mật cho tôi."

Tiếng đài phát thanh trong khuôn viên trường vang lên, là bản xô - nát ánh trăng số 14, tiếng đàn piano du dương mà chậm rãi, êm dịu mà tĩnh lặng, nhưng đây là tiếng nhạc điểm mười giờ hòng nhắc nhở giục học sinh mau mau trở về KTX.

Khóe miệng Giang Dữ Thành vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười cứng ngắc gượng ép, quơ quơ điện thoại bảo: "Cậu lên trước đi, tôi gọi điện thoại một lát."

————————————————

Đẩy cửa ra, Lương Lục thấy Từ Gia Hòa trở về phòng, bình tĩnh nhíu mày.

Lí Nhất Thước dựa trên ghế, lớn tiếng oán giận, giọng nói còn khá tủi thân bảo: "Từ Gia Hòa sao cậu không đi học tiết tự học tối? Không phải cậu nói sẽ xem giúp tôi vài câu sao?"

Từ Gia Hòa ngẩn ra, đúng là có chuyện này thật... mà quên mất tiêu rồi.

Cậu có thể cảm nhận rõ ánh mắt của Lương Lục đang quan sát trên người mình chằm chằm, lập tức mở miệng: "Lớp trưởng bảo tôi đến văn phòng cùng với bạn ấy để giúp sửa bài tập hè."

Giọng điệu Lí Nhất Thước càng thêm nghi hoặc: "Tiết tự học tối nay lớp trưởng ngồi trông chừng lớp mà..."

Từ Gia Hòa cảm thấy có chút xấu hổ khi bị lộ tẩy quá nhanh, đặc biệt là ánh mắt của Lương Lục càng khiến cậu khó chịu. Mà Lí Nhất Thước chả hề hay biết gì, còn cằn nhằn liên miên nói: "Thôi kệ đi kệ đi, cậu giảng cho tôi câu này trước đã."

May là có Lí Nhất Thước ở đây, Từ Gia Hòa trực tiếp đi tới, để cặp xuống bàn, nhích cái ghế bên phải qua, làm bộ không nhìn thấy người đang ngồi bên trái, vờ như mình đang bận giải đề.

Lương Lục lại không vội, tay chống cằm lẳng lặng nhìn hai người giảng đề, trong tay cứ thảy lên thảy xuống một vật nhỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách cách hơi ồn tai.

"......bán kính tiêu cự r=x+p2......Cậu có đang nghe không vậy?"

Từ Gia Hòa lấy một tờ giấy nháp liệt kê công thức ra, ngẩng đầu thì lại thấy Lí Nhất Thước đang ngốc ngốc nhìn mình chằm chằm, vì thế đành lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này Lí Nhất Thước mới bừng tỉnh, hai cái má đỏ hồng, ánh mắt lơ đãng, lấy ngón tay giật giật nhúm tóc xoăn, lắp bắp nói: "Đang, đang nghe đang nghe mà."

"Nghe cái con khỉ, từ đầu tới cuối hắn ngồi đực mặt ra như lạc vào cõi thần tiên ấy." Lương Lục ngồi kế bên cười nhạo, vạch trần không thương tiếc.

"Cậu nói bậy! Tôi đang nghe rất chăm chú!" Mặt Lí Nhất Thước đỏ chót, nhưng là tức đến đỏ mặt thì đúng hơn.

Lương Lục rướn người, giật lấy tờ giấy nháp của Từ Gia Hòa, liếc mắt nhìn sơ một lượt, sau đó vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn trừng trừng Lí Nhất Thước đang tức giận, chậm rãi hỏi: "Thế vừa nãy Từ Gia Hòa đã viết công thức gì ra?"

Lí Nhất Thước nghẹn họng, chả biết nói như nào, nhưng hình như hắn hay bất hòa với cậu bạn học sinh top 1 này lắm, từ lúc quen biết tới giờ, chỗ nào cũng bị đối phương nhằm vào, vạch trần, hơn nữa còn vung tay đánh nhau.

Thấy đối phương bị chơi cho một dố, lúc này Lương Lục mới mở lòng bàn tay ra, đặt trước mặt bàn Từ Gia Hòa thứ đồ mà nãy giờ mình cứ thảy lên thảy xuống ——

Một cái cúc áo, là cái ở cuối cùng dưới vạt áo sơ mi, chính là chiếc cúc mà anh ta đã thô bạo xé toạc áo của Từ Gia Hòa rồi bị bung ra.

"Tôi mới nhìn thấy nó ở dưới bàn nên nhặt."

Mặc dù là nói cho Từ Gia Hòa nghe, nhưng ánh mắt Lương Lục lại rơi xuống trên người Lí Nhất Thước, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển từ đỏ tức sang xanh lét, Lương Lục lại nói: "Xin lỗi nha, tối hôm qua tôi quá mạnh."

__________________________________________

<duma thằng Thànk nó tệ kìa trời, hic sao ko nhai đứt mẹ ku nó đi 😭>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK