• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ năm trời nhá nhem tối, sắp tới tiết tự học.

Sau lưng lại bị cây bút chọc nhẹ, xoay người lại là Chung Duẫn Nặc. Bây giờ Từ Gia Hòa cứ nhìn cô là trong lòng lại thấy rất phức tạp, nếu Lương Lục thực sự là người đã sửa đáp án của mình, liệu Chung Duẫn Nặc có phải đã ở trong văn phòng và quan sát được hết toàn bộ quá trình hay không? Sau khi nhìn thấy xong vẫn giữ im lặng với mình? Chẳng lẽ cô sợ Lương Lục nên không dám nói?

Loại người như Lương Lục, cũng có thể làm ra mấy chuyện đe dọa ép buộc này lắm.

"Từ Gia Hòa này, tối hôm trước cậu có nói... giúp tôi phô tô đề..."

À đúng, xong quên mất rồi.

Từ Gia Hòa lấy ra bộ đề mà Lương Lục đã tự mình biên soạn cho cậu, đưa thẳng luôn cho Chung Duẫn Nặc, mình lại không cần tới mà.

"Cảm ơn nhé." Chung Duẫn Nặc nhận bộ đề, thấy trang đầu tiên có vài chữ mực đỏ xa lạ, và chữ mực đen quen thuộc của Từ Gia Hòa, hai nét chữ khác nhau hoàn toàn, cô không khỏi thắc mắc: "Chữ mực đỏ này là của ai vậy?"

"Lương Lục."

Chung Duẫn Nặc nghe thấy vậy, thì trên mặt lộ vẻ không thể tin được, lập tức vội kìm lại cảm xúc của mình: "Ồ ừm, cảm ơn. Thế tôi đi trước đây, tôi không học tiết tự học tối được."

Nhìn thấy vẻ mặt có chút nghi ngờ của Từ Gia Hòa, Chung Duẫn Nặc bổ sung thêm: "Thì là tiết tự học của các phòng hoạt động khác không mở cửa, Lương Lục cậu ấy mượn chìa khóa của phòng truyền thông rồi, thầy Trương bảo cậu ấy kèm cặp giúp đỡ tôi một chút."

Hóa ra cú điện thoại kia là Chung Duẫn Nặc gọi cho Lương Lục, Từ Gia Hòa nghe thấy vậy khiến trong lòng cảm xúc lẫn lộn, khó nói ra được cảm xúc ấy là gì. Lương Lục sẽ giúp mình, và cũng sẽ giúp những người khác. Nhưng mà "Bảo giữ bí mật với Từ Gia Hòa" là sao? Mình còn chưa kịp hỏi, Chung Duẫn Nặc đã chạy đi mất hút như làn khói.

Tối nay đúng lúc thầy Trương gác tiết tự học, thầy ngồi trên bục chuẩn bị giáo án cho ngày mai, học sinh bên dưới đang im lặng làm bài.

"Rè." Một âm thanh rè rè nhỏ đột nhiên phát ra từ loa phát thanh, đặc biệt rõ ràng trong phòng học im ắng.

"Có thể hỏi cậu câu này không?" Trong loa đột nhiên truyền đến một giọng nam, có thể nhận ra tiếng của người này đứng khá xa micro, âm thanh rè rè, rất khó để phân biệt.

Tất cả học sinh đều ngước lên nhìn loa, sao đột nhiên lại bật phát thanh thế? Chỉ có Từ Gia Hòa siết chặt hai tay, giọng nói này quá đỗi quen thuộc với cậu, chính là Lương Lục.

"Tớ không chắc lắm..." Giọng nữ trả lời, giọng hơi bị bí bách, hình như cũng cách micro rất xa, có vẻ hai người này vô ý bật phải công tắc loa phát thanh nhưng không có căn chỉnh micro.

Cả lớp xôn xao đầy phấn khích, ngay cả thầy Trương cũng có chút nghi ngờ vểnh tai về phía loa lắng nghe, thậm chí còn quên bảo các học sinh im lặng, cả lớp bàn tán xì xào, ríu rít không ngừng.

"Không phải phát thanh nhỉ? Hình như quên tắt rồi í?"

"Ai vậy? Tiếng nhỏ quá, chả nghe thấy gì."

"** má ha ha ha phòng phát thanh gặp sự cố! Phát sóng trực tiếp rồi!"

...

"Sao có thể như thế được, đây không phải là đề thi mô phỏng của tối chủ nhật à? Tôi đã xem qua bài làm của cậu rồi, tôi nhớ cậu đã trả lời đúng đáp án." Giọng nam nâng cao thêm chút, lần nữa vang vọng khắp phòng học, không đúng, phải là phát ở mọi nơi, ở toàn bộ khuôn viên trường.

"À đúng, đúng, tớ khoanh câu này, tớ, tớ lụi." Giọng nữ lắp bắp giải thích.

"Thế còn câu này?" Giọng nam lại hỏi tiếp.

Giọng nữ dường như lúng túng khoảng chừng hai giây, giọng càng lúc càng nhỏ: "Câu này tớ cũng lụi nốt..."

Tiếng lật sách cái rầm phát ra từ loa, giọng nam lại vang lên: "Có thật là lụi không? Thế nên cậu không chỉ sửa đáp án của Từ Gia Hòa, mà còn sẵn tiện quay cóp đáp án của cậu ấy luôn đúng chứ?"

"Tớ...tớ không có!" Cảm xúc trong giọng nữ dường như bị kích động, vô tình nâng cao giọng.

"Chung Duẫn Nặc, mẫu giấy này là do cậu đưa cho Từ Gia Hòa đúng không? Bảo cậu ấy gửi đáp án khoanh cho cậu, có lẽ cậu ấy đã từ chối, vì để bảo đảm rằng mình có thể lọt được top ba, chính vì vậy cậu đã bôi xóa sửa phiếu đáp án của cậu ấy." Giọng nam nói với giọng điệu trầm tĩnh, trần thuật lại mọi chuyện một cách chậm rãi và bình tĩnh, chắc chắn rằng mỗi lớp mỗi người đều có thể nghe rõ được mọi chuyện.

"Cái này, tại sao lại ở trong tay cậu!" Giọng nữ đột nhiên to lên, và càng thêm chói tai: "Cậu...vì sao cậu..."

"Rầm rầm rầm --" Phòng phát thanh vang lên tiếng gõ cửa, còn có tiếng hét một giáo viên trung niên: "Ai ở trong đó! Mở cửa mau!"

Phựt, loa phát thanh bị ngắt.

Lớp 11-2 im lặng chừng ba bốn giây, tiếp đó lại cực kỳ hỗn loạn, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Từ Gia Hoà, kéo theo vẻ dò xét, và nỗi kinh ngạc... còn có một chút hổ thẹn.

"Bạn nam đó hình như đã thốt lên tên của Chung Duẫn Nặc?"

"Là cô ấy thật sao? Không thể nào..."

"Giọng bạn nam là ai vậy?"

"Nếu như là chuyện thi đấu, lẽ nào là Lương Lục ở lớp kế bên?"

"Chuyện gì thế này, tối qua không phải cậu nói Từ Gia Hòa đang theo đuổi Chung Duẫn Nặc cơ mà."

"Tôi còn tưởng cậu ấy bị trượt là vì canh điểm không chuẩn..."

......

Lớp học vốn đã ồn ào, bạn cùng bàn còn huých khuỷu tay Từ Gia Hòa, thăm dò nói: "Cậu không sao chứ?"

Từ Gia Hòa vẫn còn ngơ ngác, mẫu giấy sao? Lúc này Từ Gia Hòa mới sực nhớ ngày hôm qua mình vò thành một cục nhét ở trong túi quần. Nhưng mà mò tay vào túi -- không có. Nhưng, sao lại ở chỗ của Lương Lục?

Thầy Trương trố mắt đứng nhìn cái loa, sốc một hồi mới tháo kính xuống, xoa xoa ấn đường, đưa mắt liếc nhìn Từ Gia Hòa, như thể đã hiểu ra được gì đó, cả buổi mới vẫy vẫy tay, chậm rãi nói: "Hầy, em qua đây một chút."

Nhưng Từ Gia Hòa lại nhắm mắt làm ngơ, lao ra khỏi lớp, chạy đến phòng phát thanh. Hành lang trên cao trống rỗng vang lên tiếng bước chân cùng tiếng thở, khi chạy đến khu truyền thông, đúng như dự đoán một nam một nữ đứng ở cửa là Lương Lục và Chung Duẫn Nặc, còn có thầy chủ nhiệm văn phòng đang gầm gừ dạy dỗ.

"Ai cho phép các em lẻn vào phòng phát thanh trong tiết tự học tối hả?"

"Vào rồi thì thôi, nhưng sao lại không tắt đài phát thanh? Va vào cái gì rồi? Nhỡ hư thì các em có đền nổi không?"

"Đã báo lên cho giáo viên chủ nhiệm của hai em, ngày mai nộp bài kiểm tra qua cho tôi! Quay về lớp đi!"

Lương Lục nghiêng đầu đúng lúc chạm mặt với Từ Gia Hòa đang ở ngay chỗ rẽ hành lang, không khỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt đắc ý, mỉm cười tỏ vẻ chẳng nhằm nhò gì, bên má phải còn dán miếng băng cá nhân.

"Cười cái gì mà cười! Phạm lỗi mà còn cười cho được! Em bị sao vậy hả Lương Lục!" Chủ nhiệm văn phòng càng thêm giận dữ khi thấy nam sinh bày ra dáng vẻ bất cần đời khác hoàn toàn so với bình thường thì lại càng muốn nổi trận lôi đình.

"Thôi mau về lớp đi!" Thầy chủ nhiệm văn phòng phất tay bảo hai học sinh có thể về, sau đó quay người rời đi.

Từ Gia Hòa lê bước đến gần hai người, Lương Lục vẫn tỏ ra thờ ơ, trong khi Chung Duẫn Nặc khóe mắt đỏ hoe và đang lặng lẽ khóc nức nở, sau khi thấy Từ Gia Hòa đến thì cúi gập đầu không nói một lời.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..." Chung Duẫn Nặc lấy ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mi, "Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng mình có thể lọt trong top ba... nhưng không ngờ, không ngờ được là Chu Huy lại thi tốt như vậy."

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... tôi sẽ nói sự thật cho thầy Trương, trả lại vị trí cho cậu." Cô gái bật khóc.

Từ Gia Hòa há hốc mồm, nhưng không thốt ra được một câu nào, thực sự là mình không biết nên nói gì, cậu không thể nào tin được người sửa đáp án của mình lại chính là Chung Duẫn Nặc cái người hiền lành trước mắt này...

Cũng may không phải là Lương Lục.

Khi nghĩ đến đây, những cảm xúc lẫn lộn trong lòng Từ Gia Hòa đã tiêu tan đi rất nhiều.

Lương Lục bước lên phía trước, tay phải nắm chặt cổ tay Từ Gia Hòa, cưỡng ép kéo cậu đi về phía sâu trong hành lang.

"Cậu, cậu muốn làm gì?" Từ Gia Hòa không biết vì sao lần này cậu không muốn chống cự lại đối phương, cậu cứ mặc cho Lương Lục dẫn đi, chạy xuống cầu thang, rời khỏi khu hành chính, hai người đi tới khu vườn nhỏ.

Lúc này còn đang trong tiết tự học tối, trong vườn chỉ có tiếng côn trùng kêu nhàn nhạt, ánh sáng không rõ, hoa lá xanh ẩn mình trong bóng tối.

"Cậu vẫn nhớ nơi này chứ?" Lương Lục hỏi.

Từ Gia Hòa ngẩn ra, đúng vậy, đây là nơi lần đầu tiên bọn họ trò chuyện với nhau, chính tại đây, cậu đã tình cờ bắt gặp Lương Lục đang lén lút hút thuốc.

"Vì sao cậu lại giúp tôi..." Từ Gia Hòa hỏi một đằng trả lời một nẻo, thực ra mà nói, cậu vẫn có chút vui vẻ vì mình bị oan, nhưng không rõ vì sao Lương Lục phải giúp mình, hơn nữa phải dùng tới cái cách cực đoan như vậy.

Tay Lương Lục xoa xoa hai má Từ Gia Hòa, xúc cảm mềm mại, giống như rất lâu rồi đã không chạm vào cậu.

"Ha, cô ta nói em muốn rút lui khỏi cuộc thi vào phút chót nên mới đi giúp em sửa đáp án." Lương Lục cười khẽ, tự cười nhạo sự ngu ngốc của mình, "Sau đó còn thấy em tặng đồ ăn vặt cho cô ta nên tôi còn tin chuyện đó là thật, nghĩ rằng em muốn tránh né tôi. Nhưng..."

Lương Lục nghĩ ngợi chốc lát rồi nói tiếp: "Không ngờ tới đã nhặt được mẩu giấy của em ở dưới giường của KTX. Tôi đi tìm thầy Trương, nhưng thầy nói em làm bài không tốt thế mà còn đổ lỗi cho người khác, muốn kiểm tra camera."

"Nhìn chăm chăm em đã lâu, tôi biết em không phải là loại người như vậy." Bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp, "Em có ngốc không đấy, từ chối người khác không phải là em sai, cho nên tôi mới lừa cô ta một chút."

Từ Gia Hòa thấy mặt mình như nóng hơn khi người khẽ chạm vào má mình, rốt cuộc là do tay đối phương nóng, hay là vì mao mạch trên đôi má mình bị giãn ra làm tắc nghẽn rồi nóng lên?

Ngay lúc cậu định kéo tay Lương Lục xuống, nhưng đối phương lại không chịu buông, ngón tay cái bắt đầu đè lên hạt châu trên môi mình. Hình như, đôi môi cũng dần tỏa nóng.

Dường như Lương Lục đã nhớ ra điều gì đó, ngón tay cử động thô bạo lại dịu dàng, đôi mắt hơi cụp xuống, như đang tự nói với chính mình: "Là của em, người khác không thể lấy đi được."

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, nhưng nhiệt độ nóng ran trên khuôn mặt vẫn không tiêu tan, Từ Gia Hòa thấy Lương Lục có hơi gần, cậu hồi hộp đến mức khó thở, lồng ngực đập loạn xạ.

Lương Lục lại giương mắt lần nữa, hai người nhìn nhau, mặc dù ẩn mình trong màn đêm đen tối, nhưng con ngươi đen láy của Lương Lục vẫn tỏa sáng lấp lánh: "Tôi cũng là của em."

_____________________________________

(Chan chan~~ cu tới chúc xuân mấy ní. Chúc mấy ní năm mới vui vẻ nhá ~ học hành tấn tới nè ~ dăm ko lối về nè~ hy vọng có thim nhìu truyện dăm đãng xả xì chét sau những bữa học căng thẳng~ Chúc mừng năm mới mọi người nha. hì hì hì đặc biệt là tui mần truyện xuyên tết lun nha chèn ☺️)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK