• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái nóng mùa hè kéo dài của tháng 9 vẫn chưa nguôi, nắng nóng như thiêu đốt ập lên đầu vào giữa trưa, Từ Gia Hòa đi phía sau cùng đội trưởng, giơ tay gắng gượng che bớt nắng.

"Thẻ công tác của cậu... và một chiếc ô người trong đội đưa." Văn Tường đưa thẻ tên, dây đeo cùng với một chiếc ô cho Từ Gia Hòa, bảng tên được lồng vào trong miếng ép nhựa trên đó có ghi chữ "quản lý đội thi đấu của trường - Từ Gia Hòa", "Chưa đóng cái dấu vào danh thiếp cho cậu, cứ tạm như vậy trước đã nhé."

"Cảm ơn ạ." Từ Gia Hòa cũng không để ý nhiều.

Cậu gật đầu với Văn Tường, nhanh chân theo kịp đội ngũ phía trước, đang ôm vai bá cổ Giang Dữ Thành nói gì đó.

Giang Dữ Thành cũng quay đầu liếc nhìn cậu trai đi đằng sau đội ngũ —— mặc một chiếc áo trắng ngắn tay phối với quần kaki, vừa xách chiếc ô mới gã vừa mua cho cậu, vừa lật qua lật lại cái thẻ công tác ngắm nghía, trên môi còn khẽ nhoẻn miệng cười.

Xe buýt đưa đón rốt cuộc cũng tới chỗ tập hợp, bọn con trai cấp tốc chạy như bay lên xe có máy lạnh, gió mát thổi vào mặt, mọi người đùa giỡn nhốn nháo.

Từ Gia Hòa lên xe cuối, mấy hàng ghế trước đều đã ngồi kín người. Giang Dữ Thành ngồi ở hàng thứ hai, đầu tựa vào cửa sổ không biết đang nghĩ gì, ngồi kế bên lại là một tuyển thủ khác, nên Từ Gia Hòa đành phải đi xuống cuối xe.

Mới vừa nãy đã chào hỏi sơ với đội bóng rổ, gồm năm người trong đội, ba người dự bị, còn có một số tân sinh lớp mười, huấn luyện viên đảm nhiệm chính là giáo viên thể dục của trường. Quả nhiên đúng như lời Giang Dữ Thành nói, mọi người đều rất nhiệt tình, thân thiện, không bài xích ai cả... Chỉ là Từ Gia Hòa vẫn thấy mình hoàn toàn không hợp với nơi này.

"Quản lý, cậu ngồi đây đi!" Phía sau là đội trưởng Văn Tường đang vẫy vẫy tay với cậu.

Từ Gia Hòa đi qua ngồi nở nụ cười thân thiện với đối phương, cậu định ngồi một mình, để có thể ngượng ngùng lẩn tránh bắt chuyện, nhưng nếu đội trưởng đã đích thân gọi cậu rồi, thì mình chắc chắn không thể từ chối, chỉ đành cố không để mình quá rụt rè.

"Hôm nay chỉ là một trận giao hữu nhỏ mà thôi, tính thêm điểm tích lũy chứ không bị loại, cậu đừng căng thẳng." Văn Tường thấy cậu trai cạnh mình có hơi dè dặt, nói tiếp: "Thua cũng đâu có trách cậu, tôi còn không lo, cậu lo cái gì chứ?"

Từ Gia Hòa biết đối phương hiểu lầm mình, nhưng thôi kệ đành gãi gãi mặt, suy nghĩ nát óc mới nặn ra được một câu: "Ồ Ồ. Vậy mọi người cố lên."

"Ha ha." Văn Tường bật cười, tiếng cũng nhỏ đi đôi chút, nhìn chằm chằm Từ Gia Hòa, nhếch chân mày, trong ánh mắt đều là dáng vẻ tò mò, "Cậu là bạn cùng phòng của tiểu Giang nhỉ? Hắn rất săn sóc cậu."

Từ Gia Hòa cười hùa, lấy điện thoại ra giả bộ nhắn tin, vờ bận bịu để né tránh ánh mắt kỳ quặc của đối phương.

Văn Tưởng rốt cuộc muốn nói gì?

Giang Dữ Thành chăm sóc mình sao? Đúng là rất chăm sóc. Nhưng cậu luôn cảm thấy, sau khi nói chuyện đó ra xong, Giang Dữ Thành lại thờ ơ như lần đầu gặp mặt... Đương nhiên, cũng có thể là mấy ngày nay mình bị Lí Nhất Thước quấn chặt, hoàn toàn không có lòng dạ nào đi tìm đối phương.

Tối hôm qua, đội thi đấu của trường đã thông báo địa điểm tập hợp gửi vào nhóm, Từ Gia Hòa ngại không dám nhắn thẳng vào nhóm nên đành phải nhắn riêng với Giang Dữ Thành về công việc cần làm, tuy nhiên qua hồi lâu mà đối phương không trả lời, mãi đến tận tờ mờ sáng gã mới nhắn lại một tin "Cậu đến đúng giờ là được."

Đến trường trung học số bốn, quả nhiên Lí Nhất Thước đã đứng chờ ở cổng, bên cạnh còn có một tốp các em gái bưng trà rót nước đang đợi cùng. Thể thức đấu giao hữu này thường thường cũng không đông khán giả xem, chỉ khi thi đấu vòng loại trực tiếp, học sinh trong trường mới được mời đến sân vận động để cổ vũ và ủng hộ, vì thế Lí Nhất Thước cao 1m8 lẫn trong đám con gái cực kỳ dễ thấy.

"Cậu đến thật đấy à?" Giang Dữ Thành nhìn Lí Nhất Thước đi tới thì duỗi nắm đấm ra.

Lí Nhất Thước cụng tay lại với Giang Dữ Thành một cái, nói: "Sao mà không tới cho được? Vẫn cần phải đi cổ vũ chứ, em chính là hội trưởng club fan hâm mộ của Giang Dữ Thành, là đại diện số một đấy ạ!"

"Thôi mày bớt bớt lại." Giang Dữ Thành giả vờ ghét bỏ xua xua tay, thấy sân bãi đã được dọn sạch, mới nói: "Làm nóng người cái đã, cậu qua bên kia đứng đi. À đúng rồi, Từ Gia Hòa cũng ở đây, hai cậu có thể nhập bọn với nhau...đều là bạn cùng phòng cả mà."

Nghe thấy cái tên này, mặt Lí Nhất Thước khô quắp, nhưng vẫn lấy tay phe phẩy gió, già mồm bảo: "Em với cậu ta không hợp..."

Còn chưa nói dứt mồm, đột nhiên cả người Lí Nhất Thước giật thót, quay ngoắt đầu về phía sau —— Từ Gia Hòa đang đứng ghi tên ở đằng xa xa, không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Giang Dữ Thành híp mắt, thấy buồn cười: "Sợ bị người ta nghe được mà còn cố mạnh miệng, Gia Hòa rất tốt, mày đừng ghét bỏ cậu ấy."

Gia Hòa? Trong đầu Lí Nhất Thước xẹt qua cách gọi này, có chút lờ mờ.

"Đúng rồi, hai tụi tao có thể cần phải làm hòa... Lát nữa kết thúc trận tao tự đi được rồi, mày đừng đi theo."

"Làm hòa á? Với chị kia?" Lí Nhất Thước há hốc mồm, "Anh điên rồi hả? Anh bị quả bóng đập hỏng đầu rồi sao?"

Giang Dữ Thành nhếch miệng, không muốn nhiều lời, phất tay rời đi.

Cứ tạm gác bà chị ngoại tình bắt cá nhiều tay gây bão mạng xã hội qua một bên... sao mà từ khi nào Giang Dữ Thành lại hiểu Từ Gia Hòa đến thế?

Lí Nhất Thước nhớ tối qua mình có nhắn hỏi chuyện này, nhưng bị Từ Gia Hòa phớt lờ chuyển chủ đề, sau đó mình cũng quên ép hỏi... mà thôi kệ đi, bọn họ đều là bạn cùng phòng mà, quen thân nhau cũng chả có gì kỳ lạ; chỉ là có hơi buồn —— những tưởng rằng mình mới là người mà Từ Gia Hòa thân nhất trong phòng 6094 chứ, dù gì cũng chung lớp một năm...

Trận đấu chính thức bắt đầu. Trường trung học số 4 không có nhà thi đấu riêng nên hai đội chỉ có thể đổ mồ hôi dưới cái nắng gay gắt, lúc này chiếc ô của đội trưởng Văn Tường đưa rất có ít.

"May là cậu mang theo ô, nắng chết tôi rồi." Lí Nhất Thước cũng chui vào ô, lặng lẽ nhích tới gần Từ Gia Hòa, không dám chạm vào làn da của đối phương."

"Không phải, là của đội bóng đó."

Lí Nhất Thước hơi kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Vãi chưởng?! Sao hào phóng thế... Ờ phải ha, cậu là quản lý mà, nhưng cậu cũng đừng tham lam quá nha."

Từ Gia Hòa lười cãi với hắn, chọn cách ngậm miệng tiếp tục xem trận đấu kịch liệt giữa sân.

Trong hiệp một, Giang Dữ Thành với tư cách là chủ lực chiếm ưu thế tuyệt đối, sang hiệp hai, gã tiếp tục kìm chân các cầu thủ của trường số 4 ngăn không cho họ ghi điểm, tiếp tục gia tăng khoảng cách điểm số, và cuối cùng đoạt lấy chiến thắng một cách dễ dàng.

Sau trận đấu, đội thi đấu của trường đi ăn lẩu mừng chiến thắng đầu tiên, chỉ có Giang Dữ Thành vắng mặt, lý do là có việc riêng. Từ Gia Hòa cũng định không đi, nhưng các thành viên trong nhóm quá nhiệt tình, khó từ chối được, hơn nữa còn có Lí Nhất Thước quấn mãi không bỏ, hết cách đành phải đi chung.

Một đám người cùng nhau ăn uống, chơi tới hơn tám giờ tối mới tan. Từ Gia Hòa nhìn đồng hồ, định bắt xe về nhà.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là Giang Dữ Thành gọi.

"Cậu đang ở đâu?"

"Haidilao trên đường Hưng Thịnh, sao thế ạ?" Từ Gia Hòa nghe giọng Giang Dữ Thành khàn khàn.

"Đứng yên ngoài cửa đừng đi đâu, tôi tới đón." Sau đó không đợi Từ Gia Hòa đáp lại Giang Dữ Thành đã cúp máy.

Đầu dây bên này truyền đến tiếng tút tút, bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm lầu bầu của Lí Nhất Thước.

"Từ Gia Hòa, nhà hai đứa mình gần lắm, cùng bắt taxi chung đi."

"Chờ tôi chút đã Từ Gia Hòa."

"Cậu gọi điện thoại với ai vậy?"

"Cậu về trước đi, hình như Giang Dữ Thành có việc tìm tôi." Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng Từ Gia Hòa thấy Lí Nhất Thước uống say cũng không yên lòng để hắn ở đây một mình.

"... Sao Giang Dữ Thành tìm cậu mà không tìm tôi, từ hồi nào mà mấy người thân nhau tới vậy hả? Không được, tôi không về!"

Vừa nãy Lí Nhất Thước uống gộp vài chén cùng với đội bóng, lúc đầu chỉ uống bia, về sau không khí càng hăng, bọn con trai gọi rượu đế ra, bảo không uống là không có tình anh em gì sất, chỉ có mỗi Từ Gia Hòa là được tha.

Từ Gia Hòa bị con chó husky bự ôm chầm sau lưng, Lí Nhất Thước còn lải nhải bảo "Hai người có chuyện gì vậy" vừa cúi đầu cọ vai Từ Gia Hòa, cái đầu tóc xoăn cứ cạ cạ vào cổ ngứa người muốn chết. Người đi đường lâu lâu quay đầu lại nhìn, Từ Gia Hòa bị người ta nhìn làm xấu hổ, nhưng đẩy không được cái người sau lưng đang ôm ấp mình.

Một chiếc xe taxi đỗ sát ven đường, người xuống xe chính là Giang Dữ Thành, siết chặt quai túi nhựa đen trong tay, không biết trong đó là thứ gì.

"Cậu ấy say rồi." Từ Gia Hòa chịu thua chỉ chỉ người trên lưng.

Giang Dữ Thành khẽ chau mày, một tay tóm mạnh lấy Lí Nhất Thước rời khỏi lưng Từ Gia Hòa sau đó đẩy vào trong xe taxi.

"Bác tài, tòa A thành phố Vạn Hướng." Giang Dữ Thành móc ví ra hai tờ tiền: "Phiền ông chở hắn tới đó, không cần thối."

"Ê, say rồi hả, cậu không đi theo à? Lỡ ói trên xe tôi rồi sao...Không được không được." Tài xế lộ vẻ khó xử.

Giang Dữ Thành bất lực, suy nghĩ vài giây, xoay người kêu Từ Gia Hòa: "Cậu cũng vào xe đi."

Tiếp đó, đẩy Lí Nhất Thước sang ghế bên trái, Giang Dữ Thành ngồi vào trong ghế sau, nói với tài xế: "Vậy thì tới khu chung cư Cảnh Nam."

_________________________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK