"Chào bạn, hóa đơn của bạn đây, bạn vui lòng kiểm tra lại nhé!" Giọng nói lanh lảnh của người phục vụ lúc này đã phá vỡ sự im lặng ở tiền sảnh.
"Ồ, ồ, cảm ơn!" Sắc mặt vốn trắng nõn của Từ Gia Hòa bây giờ đã trắng bợt như tờ giấy, khóe mắt mềm mại lộ vẻ luống cuống.
Rất bất thường, có gì đó không ổn thật.
Liệu cô gái này có thực sự tồn tại? Lẽ nào cô luôn nấp ở bên cạnh theo dõi mình mọi lúc mọi nơi ư?
Nhưng từ đầu đến cuối không thấy ai khả nghi cả.
"Mẹ nó thằng ngu mà có phước thế không biết." Tiếng của Giang Dữ Thành từ góc hành lang truyền đến, vừa nói vừa đá nhẹ vào Lí Nhất Thước.
"Ê, cái thằng này, mày đủ chưa đấy?" Lí Nhất Thước nghẹn họng, làm bộ giơ chân muốn đá lại,
Hai người mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì đã thấy Từ Gia Hòa đứng sững người ngoài cửa, Lí Nhất Thước lên tiếng trước: "Gia Hòa, sao vậy? Trông cậu không ổn lắm."
"..." Từ Gia Hòa mím môi, cậu không biết có nên nói chuyện này ra hay không.
"Em đừng để trong lòng mấy lời Vu Văn Tường nói, anh ta là loại người như thế đấy, luôn nghĩ mình ở vị thế cao nhất." Giang Dữ Thành tưởng Từ Gia Hòa vẫn còn đang canh cánh cái thái độ lòi lõm vênh mặt hất cằm lúc nãy của đội trưởng Vu, trực tiếp nói sang chuyện khác: "Đi thôi, đưa em đến một nơi."
"Anh chuyển nhà rồi sao?" Từ Gia Hòa hỏi.
"Thật ra cuối tuần trước đã dọn rồi, vừa nãy chỉ là kiếm cớ rời đi mà thôi. Vẫn ở khu chung cư Cảnh Nam, chỉ đổi sang căn khác, ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng tắm, đi xem thử không?" Giang Dữ Thành đi hai ba bước là đã tiến tới, nói xong lại định choàng tay lên vai Từ Gia Hòa.
"Mẹ nó, tao cấm mày động tay động chân." Lí Nhất Thước lập tức nổi khùng, cố chen vào giữa hai người, gắng tách họ ra xa.
Giang Dữ Thành nhíu mày không nói nên lời, sau đó nhìn Từ Gia Hòa: "Thực ra anh muốn dọn sang một căn lớn hơn, để em cũng đến."
Từ Gia Hòa sửng sốt, cho cậu cũng tới?
"Nè, tiền thuê nhà tao cũng chi phân nửa đấy!" Lí Nhất Thước tức giận nói thêm.
Giang Dữ Thành đổi giọng, bất đắc dĩ cười: "Không ngờ em chỉ chọn mình Lí Nhất Thước... nếu đã hết cơ hội, đi xem thôi cũng được, đừng để lãng phí."
Đèn đường ban đêm không sáng lắm, chiếu rọi trên gương mặt Giang Dữ Thành tạo ra một vầng sáng, hai má Từ Gia Hòa nong nóng, chịu không được phải mở miệng biện giải: "Thật ra... tôi..."
Thật ra tôi cũng thích anh.
Sao có thể nói ra trước mặt Lí Nhất Thước được chứ?
"Rè ——" Điện thoại Từ Gia Hòa rung.
Vẫn là cô nữ sinh đó, vẫn là dãy số lạ kia, cho dù WeChat có bị chặn đi chăng nữa, thì cô ta vẫn cứ liên tục gửi tin nhắn như thường: "Đàn anh ơi, anh về nhà cùng Giang Dữ Thành ư? Đừng nói là anh thích hắn đấy nhé, anh là gay à?"
Chữ ấy đâm thẳng vào trong đôi mắt Từ Gia Hòa. huyết áp tăng cao, máu nóng nhanh chóng xộc thẳng lên não, bàn tay cầm điện thoại của Từ Gia Hòa run lên mỗi khi cơn nén giận trong lòng bùng phát. Cậu lại ngẩng đầu nhìn chung quanh lần nữa, nhưng chỉ có người qua đường và xe cộ qua lại, có cô gái nào trạc tuổi quanh đây đâu?
Ánh mắt Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước cũng men theo tầm mắt của Từ Gia Hòa nhìn vào màn hình điện thoại ——
"Ai đây?" Giang Dữ Thành cúi đầu liếc nhìn đoạn tin nhắn, mặt nghi hoặc hỏi.
"? Người Từ Gia Hòa thích là tớ cơ mà." Lí Nhất Thước ở bên cạnh đang hiểu sai trọng điểm.
Xấu hổ vì bị nhìn trộm không biết sao lại thấy hoảng hốt, môi Từ Gia Hòa có chút trắng bệch, bèn lộ vẻ điềm đạm đáng yêu nói: "Không biết nữa, cô ấy nói mình là em gái khóa dưới của tôi, nhưng cô ấy... hơi kỳ lạ."
WeChat vừa bị chặn, nhưng lịch sử trò chuyện vẫn còn đó, hai người bọn họ cùng nhau lướt đọc hết tất cả nội dung tin nhắn wechat trong hai, ba ngày nay.
"** má, biến thái đây mà!" Lí Nhất Thước tặc lưỡi.
"Giống như đang theo dõi em." Giang Dữ Thành cau mày, trả lại điện thoại cho Từ Gia Hoà.
"Chứ không phải, là thằng Lục hả." Lí Nhất Thước xoắn xoắn cọng tóc xoăn, giọng điệu không chắc chắn nói: "Lần trước chẳng phải nó cũng bám theo tụi mình đi xem phim đó sao?"
Tim Từ Gia Hoà nhói một cái, trong đầu nhớ lại buổi xế chiều hôm ấy bị một cánh tay mạnh mẽ lôi kéo mình rời khỏi rạp phim. Không lẽ là Lương Lục ư? Nhưng có một âm thanh dưới đáy lòng tự nói với mình rằng, không phải. Nhưng ngoài Lương Lục ra, thì còn ai có thể đoán được tâm tư của mình đối với Giang Dữ Thành?
Taxi công nghệ rất nhanh đã đến điểm đón, ba người lên xe trước, định đến khu chung cư Cảnh Nam. Phòng mới rộng 90m2, lớn hơn rất nhiều so với căn gác xép rộng 60m2 lúc trước, rất nhiều hành lý vẫn còn trong thùng chưa lấy ra, không khí tràn ngập mùi gỗ nhẹ của đồ nội thất mới. TV trong phòng khách được kết nối với bộ điều khiển trò chơi, lưới bóng rổ từ trên bàn rơi nằm dưới đất, như thể chưa kịp dọn.
Từ Gia Hoà mới bước vào là đã thấy, phòng khách thông ra ban công, cửa sổ sát đất cao tầng khiến cho cảnh đêm được nhìn thấy rõ mồn một chỉ cần một cái liếc mắt, ngay lối vào có ba đôi dép lê, trên bàn ăn bày ba bộ tách cà phê, nhà tắm lầu một có đặt ba bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân, trên lầu hai, có ba phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn ga gối đệm đủ cả, có một chiếc gương lớn được dựng ở bên trong.
Giang Dữ Thành nói về tình tay ba, hóa ra không phải là trò đùa hoang đường.
Từ Gia Hòa cảm thấy bước chân mình như nặng trĩu, hai bàn chân kéo theo đôi dép lê, bước từng bước một xuống cầu thang, cậu thấy Giang Dữ Thành đang dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt sáng ngời, khóe môi mỉm cười bảo: "Gia Hòa, em suy nghĩ lại một lần được không?"
Giang Dữ Thành thực sự rất dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng sắc sảo, giống như tia sáng hiểu thấu được Từ Gia Hòa.
Chàng thiếu niên này nồng nhiệt còn thật lòng.
Gã mặc bộ đồng phục học sinh bình thường, nhưng ẩn giấu một trái tim chân thành, chờ đợi Từ Gia Hòa nhận ra.
Sao mình lại không rung động cho được?
Lí Nhất Thước đang nằm nghiêng trên ghế sô pha, cúi đầu nghịch điện thoại, cau mày lẩm bẩm nói: "Cái đồ Giang Dữ Thành này thế mà lại chu đáo kinh."
Trong lòng cậu như tràn ngập bong bóng ngọt ngào, Từ Gia Hòa cảm thấy mình quá tham lam, nói rằng thật ra em cũng thích anh đúng thật là không biết xấu hổ mà, thế nhưng...
Từ Gia Hòa đỏ bừng hai má, đi tới trước mặt Giang Dữ Thành, cả buổi mới thốt ra được một câu: "Cảm ơn."
Giang Dữ Thành mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ gò má Từ Gia Hòa, giọng nói dịu dàng nhưng lại kiên quyết muốn có được: "Cảm ơn khách sáo làm gì, đừng nói như vậy với bạn trai biết không?....Nếu như em cần anh."
Tiếp đó, Giang Dữ Thành cúi đầu, nói nhỏ chỉ hai người nghe: "Đừng phí thời gian ở nơi này, anh còn muốn đè em trên cửa kính trong suốt *** một phát thật sướng, liếc mắt nhìn xuống những tòa nhà cao tầng, em sợ đến nỗi siết chặt *** anh, mút càng chặt anh càng ** nhanh, sau đó anh nhấc một chân em lên hì hục nắc hông, khắp phòng khách chỉ toàn là mùi hương của em."
"... Anh đã nói, lần sau thay bằng *** anh."
Hơi thở nóng hổi phả vào tai, Từ Gia Hòa đỏ mặt tía tai, giọng nói gợi cảm của Giang Dữ Thành dệt nên một khung cảnh mập mờ triền miên, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã làm mặt cậu đỏ bừng, hô hấp dồn dập.
"Mẹ nó!" Lí Nhất Thước ở bên cạnh chăm chú xem điện thoại, lớn tiếng cắt đứt bầu không khí kiều diễm của hai người, "Lương Lục nói không phải nó! Còn nói muốn tới tìm tụi mình!"
Vừa dứt lời, điện thoại Từ Gia Hòa rung lên, ID người gọi hiển thị là Lương Lục.
"Alo, Từ Gia Hòa." Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói mệt mỏi.
"Alo."
"Trong lòng em tôi là loại người như thế à?" Giọng nói của Lương Lục bình tĩnh, đi thẳng vào vấn đề, nhưng lại có chút thất vọng không sao hiểu được.
"Không phải, tôi..."
Giang Dữ Thành kế bên cướp lấy điện thoại, mở loa ngoài: "Alo, Lương Lục?"
Nghe thấy tiếng của Giang Dữ Thành, Lương Lục dường như lại càng nóng nảy, mất sạch phong độ giả vờ của ngày thường: "Mẹ kiếp, các người lại ở cùng nhau? Lại là khu Cảnh Nam? Tòa mấy số mấy?"
"Mày tới làm gì?" Giang Dữ Thành ngốc ngốc hỏi.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười khổ của Lương Lục: "... Tôi thấy tôi phải đích thân tới nói cho rõ. Nếu không các người lại nghĩ tất cả mọi chuyện đều là do tôi làm."
————————————————
Chưa đầy nửa giờ sau, bên ngoài có tiếng chuông cửa, quả nhiên là Lương Lục, anh vẫn mặc bộ đồ kẻ sọc ở nhà, chỉ choàng thêm một chiếc áo khoác ngoài, đầu tóc rối bù, trông như thể anh đã vội vàng bắt taxi mà ngay cả quần áo cũng không thay.
Đã hai ba ngày không gặp, quầng thâm tím đen dưới mắt Lương Lục. Khi nhìn thấy Từ Gia Hòa ở cùng với hai thằng bạn cùng phòng khác, hầu kết của anh lăn lăn, vốn định nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống, quyết định đầu tiên phải giải quyết hiểu lầm trước mắt, thế là anh vươn tay bảo Từ Gia Hòa đưa điện thoại: "Cho tôi xem một chút,"
Lương Lục nhận lấy điện thoại, lướt xem toàn bộ lịch sử trò chuyện, sau đó lại mở tới mở lui trang cá nhân của cô nữ sinh đó, cuối cùng lưu lại ảnh selfie trên trang cá nhân, cau mày suy đoán: "Có lẽ là một thằng nào đó đóng giả."
"Mày chắc chứ?" Lí Nhất Thước mặc dù không có ý định đi so đo với Lương Lục, nhưng hắn vẫn nghiêng người sang ngó điện thoại, nghi hoặc nhìn chằm chằm đối phương.
Lương Lục sâu sắc liếc hắn một cái, đưa bức ảnh selfie vào mục tìm kiếm hình ảnh trên Baidu, vô số những bức ảnh selfie giống hệt nhau nhỏ có lớn có, nhanh chóng hiện đầy trên web, rõ ràng đây là ảnh mạng.
Lương Lục lại trượt tới lịch sử tin nhắn trò chuyện—— cô bé cá con của anh: Đàn anh nè hai ta cũng hợp nhau đấy ạ, avatar của chúng ta đều có màu xanh, nhưng có điều anh là thỏ, còn em là cá voi, hehehe.
"Rõ ràng là hắn muốn tán tỉnh em." Lương Lục chắc chắn nói.
Anh gõ gõ ngón tay trên màn hình, sau đó tìm kiếm "cô gái avatar màu xanh" trên mục hình ảnh Baidu, hình ảnh đầu tiên hiện lên là hình đại diện của "nữ sinh" này - một con cá voi trên nền xanh.
Cuối cùng, Lương Lục lại tìm kiếm "nữ sinh selfie" trên Baidu nhưng không tìm thấy bức ảnh tương tự, nhưng khi đổi thành "nữ sinh selfie dễ thương", kết quả, là bức ảnh selfie tạo dáng chữ V vừa mới nãy.
Tất cả đã sáng tỏ, Lương Lục trả điện thoại lại cho Từ Gia Hòa, cười mỉa: "Thằng này cũng ngu đỉnh, giả nữ thì thôi, đã vậy toàn chọn mấy bức ảnh đầu tiên trên web, ngu ngục."
"Thế ai đã bám theo chúng ta tới nhà hàng?" Từ Gia Hòa có chút nghi hoặc, phạm vi thực sự quá rộng, huống chi lúc nãy mình cũng không phát hiện có ai trạc tuổi nhìn lén mình.
"Có thể anh ta là người của đội bóng trường chúng ta." Giang Dữ Thành người nãy giờ vẫn im lặng, nói: "Gia Hòa, em bỏ chặn anh ta đi."
"Ừm, tán gẫu với anh ta, sau đó Giang Dữ Thành mày phát một bao lì xì vào trong nhóm." Lương Lục phụ họa nói.
"Tại sao? Kệ anh ta đi không được à?" Lí Nhất Thước khá khó hiểu, sao tự nhiên hai thằng này tâm đầu ý hợp vậy.
"Nếu anh ta dùng ID Wechat đó để trả lời tin nhắn của tôi, thì anh ta sẽ không thể đăng nhập vào tài khoản của chính mình để giành bao lì xì trong lúc này." Từ Gia Hòa đã thông suốt, hiểu được ý định của Lương Lục.
Giang Dữ Thành và Lương Lục đồng thanh đáp "Ừm", hai người nhìn nhau có chút bất ngờ, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại cất giấu ẩn ý, sau đó quay người đi, nhưng đã không còn căng như trước nữa.
"EQ thấp, nhưng IQ vẫn khá." Giang Dữ Thành nhếch môi.
"Thường thôi." Lương Lục đồng ý, "Vẫn đỡ hơn thằng Lí Nhất Thước, EQ thấp mà IQ cũng thấp nốt."
Nghe thấy thế, Lí Nhất Thước khoanh tay trước ngực, ngồi dựa trên tay vịn ghế sô pha, không hề tức giận mà còn cười khẩy: "Từ Gia Hòa còn chưa chấp nhận thằng Giang Dữ Thành đâu nhá, từ đầu tới cuối chỉ có tao mới là bạn trai duy nhất."
Lương Lục kinh ngạc nhíu mày, đưa ánh mắt về phía Giang Dữ Thành, không ngờ đối phương thế mà lại ngầm thừa nhận.
** má, đúng là thằng ngốc có phúc của ngốc.
Đối mặt với tình huống ghen tuông này, Từ Gia Hòa ngồi ở ghế sô pha bên kia mà cạn lời, buồn cười bảo: "Ba người các cậu không coi tôi ra gì à? giải quyết chuyện này trước đã, tôi gửi tin nhắn rồi, hỏi cô ấy rốt cuộc là ai."
Vừa dứt lời, em gái đã phản hồi.
Cô bé cá nhỏ của anh: Anh bỏ chặn em rồi sao?
Cô bé cá nhỏ của anh: Em là ai nào có quan trọng, đàn anh cũng chưa có bạn gái mà... nên là em tò mò mối quan hệ giữa anh với Giang Dữ Thành thôi.
Từ Gia Hòa: Tôi không nhất thiết phải nói cho cô.
"Rep tin nhắn tôi rồi." Từ Gia Hòa nói.
Giang Dữ Thành giơ tay làm động tác "OK", ngay sau đó gửi bao lì xì trong đó có bao may mắn trị giá 500 tệ vào nhóm chat đội bóng của trường, kèm theo dòng chữ: "Phong bì to 500 tệ, mau lấy đi, chúc mừng chúng ta đã lọt top ba vào vòng loại trực tiếp."
Trong nhóm chat tràn ngập vui mừng: "Đù má, anh Giang hào phóng quá, em chộp được 78,4!" "Trời ơi, sao em chỉ có 5 tệ..." "Cảm ơn sếp!" "Anh Giang thật tuyệt vời" "Anh Giang oách quá, anh Giang siêu giàu..."
...
Còn một bao chưa ai đoạt.
Vu Văn Tường vẫn chưa nhận.
Lương Lục nhớ lại dòng thời gian và lịch sử trò chuyện, trầm giọng nói: "Giang Dữ Thành, mày hỏi riêng đồng đội xem sau khi ba người đi đã có ai rời khỏi bàn tiệc."
Giang Dữ Thành làm theo, nhận được câu trả lời liền nói: "Có người nói, khi chúng ta vừa rời đi, đội trưởng Vu đã đi vệ sinh."
Nói xong câu đó, trong nháy mắt Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước đều tỉnh người —— lúc đó Từ Gia Hòa đi quầy lễ tân lấy hóa đơn, dựa theo khoảng thời gian trong lịch sử trò chuyện, ngay sau khi cậu mới vừa cân xong thì đã bị "em gái khóa dưới" hỏi nặng bao nhiêu kí. Cùng lúc đó Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước đang trong nhà vệ sinh, nhưng bọn họ lại không bắt gặp Vu Văn Tường...
Giang Dữ Thành lại quay trở lại nhóm chat, năm phút sau xuất hiện một dòng chữ trên nền chat: Vu Văn Tường đã nhận được phong bì màu đỏ của bạn.
Vu Văn Tường? Vu...Cá con? (Họ của cka này phát âm hau hau chữ /Yú/ với /Yǔ/)
Tất cả đã rõ, sự thật gần như đã bại lộ. đội trưởng Vu là người rảnh rỗi không có việc gì làm suốt ngày cứ thích so đo với mình, là người không biết vô tình hay cố ý thế mà còn bắt chước mua quần áo với giày giống mình, là loại người luôn thích khoe khoang trước mặt đồng đội... Những chuyện này trước đây Giang Dữ Thành không thèm chấp, thấy đụng hàng thì vứt, miệng lưỡi hách dịch cứ mặc kệ là được, gã không muốn rảnh hơi mà đi quan tâm cái thể loại như vậy.
Chỉ là không ngờ được bây giờ người này còn dám soi mói đời tư của gã, đã vậy còn quấy rối cả Từ Gia Hòa.
Giang Dữ Thành không nhịn được mắng: "Đúng thật là một thằng ngu."