• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận đấu theo lẽ thường sẽ bắt đầu vào tháng tám, điểm số mà trường trung học số một tích được vững vàng lọt vào top ba toàn thành phố, đây là thành tích tốt nhất trong lịch sử đội bóng của trường, qua mùa thu sẽ bước vào vòng loại trực tiếp, mười sáu đội bóng của các trường cùng nhau tranh chức vô địch. Đội bóng ăn mừng trước một phen, người có công lớn nhất chính là Giang Dữ Thành.

Vừa xuống taxi, Từ Gia Hòa đã nhìn thấy Giang Dữ Thành đứng ở ven đường cách đó không xa, xế chiều đầu thu mát mẻ, gã vẫn mặc độc chiếc áo sơ mi đen tay lỡ, và quần dài, đeo balo một bên vai, gương mặt đẹp trai không một cảm xúc, đứng ngẩn người một mình trên đường.

Hôm qua khi nhìn thấy thông báo tổ chức tiệc ăn mừng trong nhóm  Từ Gia Hòa lấy lý do bận học để từ chối khéo, thứ nhất bản thân mình chỉ là một quản lý nhỏ ữu danh vô thực không thân quen với đội bóng lắm, thứ hai là mình không biết phải đối mặt với Giang Dữ Thành như thế nào, dù sao thì mình cũng đã hạ quyết tâm tàn nhẫn từ chối đối phương rồi... không ngờ lại bị Lí Nhất Thước nhõng nhẽo đòi dắt theo.

"Đứng ở ngoài chi vậy?" Lí Nhất Thước mở miệng trước.

Giang Dữ Thành nhìn Từ Gia Hòa, nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ thấy: "Sợ mày gạt tao."

Lí Nhất Thước bĩu môi, cười nhạo bảo: "Mày mẹ nó nhỏ mọn thế."

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Từ Gia Hòa đứng bên cạnh, Giang Dữ Thành hắng giọng: "Tôi đưa hai người vào trong, sợ hai người tìm không thấy địa chỉ, lạc đường."

Dựa theo khẩu vị của số đông, đội bóng rổ đã chọn một nhà hàng cay Tứ Xuyên, vừa bước vào cửa là đã ngửi được mùi cay sặc vào mặt. Mai là nghỉ lễ Quốc khánh, nên khách đương nhiên rất đông, những người phục vụ vội vã bưng món đi ngang qua, xem ra làm ăn cũng khắm khá.

"Phòng riêng đã được đặt trước hết rồi, nên bọn tôi ngồi ở đại sảnh." Giang Dữ Thành chỉ vào nhóm người trong góc.

Bao gồm cả Lí Nhất Thước và Từ Gia Hòa nữa, bàn tổng cộng có chín người, trừ Vu Văn Tường là đội trưởng lớp 12 ra, thì số còn lại là lớp 10, 11, nhóm thanh niên tuổi trẻ vô cùng náo nhiệt, sau khi ăn được non nửa, họ lại bắt đầu hưng phấn ầm ĩ đòi chơi bài tây uống rượu.

"Lần này chúng ta thi đấu giành được giải ba tất cả là nhờ có anh Giang! Hay chúng ta có nên uống một chút ăn mừng không?" Cầu thủ thay thế mới vào lớn tiếng đề nghị.

"Ha ha ha ha, được đó được đó!" Một người thay thế khác vỗ tay đồng tình.

"Đều chung một đội, mà công lao nào cũng là của bạn Giang... chắc cậu ấy áp lực nhiều lắm ha?" Vu Văn Tường mỉm cười hỏi, giọng điệu không rõ ràng.

"...Cũng phải, mọi người ai cũng có công cả, nào nào nào đến uống một ly." Một thành viên trong đội vừa nói vừa khui thùng bia.

"Chơi bài gì? Đánh bài phạt rượu, biết chơi mà phải không?" Một thành viên khác trong đội lôi bài ra, tiếng xào bài soạt soạt soạt thu hút sự chú ý của mọi người trên bàn.

...

Cho nên, Từ Gia Hòa thật sự không muốn tham gia góp trò, lần ăn lẩu lúc trước cũng y hệt, khi bầu không khí càng hăng, đám con trai thích chơi cái trò bài tây này, rõ ràng đều là trẻ vị thành niên, nhưng lại chơi theo kiểu rượu chè của xã hội... cuộc sống của cậu đó giờ chỉ gói gọn trong phạm vi quá chật hẹp, chưa bao giờ tiếp xúc với loại trò chơi xã hội này trước đây, đừng nói chi là uống rượu, hơn nữa lần trước Lí Nhất Thước cũng đã uống quá nhiều...

Đột nhiên nhớ lại chuyện hoang đường của ba người hôm đó, bị hai cậu thiếu niên cường tráng kẹp ở giữa điên cuồng thúc ***, ngay lúc này mình vẫn đang ngồi  giữa hai người họ... Hai gò má Từ Gia Hòa bất chợt đỏ bừng, vội bưng ly trà nóng uống lấy uống để hòng che đi.

Rè ——

Điện thoại rung, nhảy ra một tin nhắn từ wechat.

Cô bé cá con của anh: Đàn anh đang làm gì thế ạ? Tám chuyện chút chứ, anh thích màu xanh biển ạ?

Cô bé cá con của anh: Em rất thích gu như anh, anh có hứng thú với em không?

Từ Gia Hòa: Xin lỗi, anh đang ôn bài, khi khác nhé.

Cô bé cá con của anh: Xạo~ke~Rõ ràng là anh đang ăn mò.

Đọc được dòng tin nhắn này, Từ Gia Hòa sửng sốt, suýt chút nữa làm rơi điện thoại trong tay. Họ đang ngồi ở sảnh, đang ngay lúc đông khách, nhìn xung quanh, chỉ có bàn của bọn họ là mặc đồng phục học sinh, còn lại đều là các chú ăn mặc chỉnh tề, hoặc là những gia đình tới ăn cơm, căn bản chả có ai cùng lứa cả... và cũng chẳng có ai nhìn về  phía bàn bên này của bọn họ.

Cô bé cá con của anh: Anh không có hứng thú thế thì thôi vậy~

Cô bé cá con của anh: Đàn anh độc thân thiệt đấy hả?

Một người xa lạ không quen không biết cứ liên tục rình mò chuyện riêng tư của mình, tâm trạng khó chịu lại bất an dần dần dâng trào trong ngực, Từ Gia Hòa cảm thấy mình không cần thiết phải nói thật với cô gái này, và thế là kéo thẳng vào danh sách đen.

Điện thoại cuối cùng cũng im lặng.

"Tao là con già (K)." Một đàn em lấy ra một lá, cười rạng rỡ, đắc ý không chịu được: "Rút thêm một con già nữa là vừa."

"*** mẹ, tao con 2." Sau đó một thành viên khác lại rút ra một lá "Con đầm", tụi con trai xung quanh đều xúi giục nháo nhào cả lên, anh ta không còn cách nào khác đành phải nốc cạn một ly bia.

...

Theo thứ tự ngược chiều kim đồng hồ, bàn xoay trên bàn ăn quay về phía Lí Nhất Thước, hắn rút một lá bất kỳ, là con bồi (J).

Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Từ Gia Hòa, theo luật chơi, khi rút được con bồi trong tay thì người ngồi bên phải sẽ uống rượu, mà bên phải Lí Nhất Thước chính là Từ Gia Hòa. Mọi người đều chưa quen với người quản lý mới đến được một tháng này, cũng ngại bắt người ta uống rượu.

"Cậu uống được không?" Vu Văn Tường đang ngồi đối diện, anh ta dựa lưng vào ghế, ngón tay phải giữ lại bàn quay bằng thủy tinh, ngẩng đầu nhìn Từ Gia Hòa, lại liếc mắt sang Giang Dữ Thành ngồi bên phải.

Ánh mắt hai người chạm nhau, như binh khí đụng độ,  Giang Dữ Thành cười lạnh, nhấc ly lên uống một hơi cạn sạch: "Cậu ấy không biết chơi, vậy tôi thay."

"Ô kìa, sao hôm nay cậu nhiệt tình thế, lúc trước sao không thấy cậu giúp Chu Đình Đình ha. Dựa theo luật cũ, uống thay thì phải double." Vu Văn Tường cười như không cười, lại nâng lên một ly nữa, bước tới như kiểu muốn phạt thêm một ly.

Các em lớp mười mới tới nghiêng đầu nhìn, ánh mắt sắc bén nhận ra: "Ế, đội trưởng Vu, đôi  này anh mới mua ạ? Đây chẳng phải là đôi Yeezy màu đen phiên bản giới hạn đó sao?"

Vu Văn Tường khịt mũi ừm một tiếng, hả hê khi được khoe của.

"Đù, giàu vãi, giá trên app là cỡ 30 củ." Đàn em lại nói thêm một câu.

"Tao nhớ hồi trước anh Giang cũng mang một đôi thì phải?" Một thành viên khác ngập ngừng hỏi, sau đó đồng đội ngồi bên cạnh lén nhéo hắn một cái.

Giang Dữ Thành hơi ngẩng đầu,, ngước mắt nhìn Vu Văn Tường đang đi về phía mình, cúi đầu nhìn đôi giày, lạnh lùng nói: "Ừm, tao không thích bị đụng hàng, nên tao vứt rồi."

Lúc này cậu đồng đội nọ mới té ra là mình nói hố, hoảng sợ liếc nhìn Vu Văn Tường, cầm đũa vội vàng gắp thức ăn nhét vào mồm, cũng mặc cho đồ ăn đã nguội.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, sắc mặt Vu Văn Tường giật giật, anh ta quên mất đôi giày này đúng là Giang Dữ Thành cũng mới mua một đôi y hệt, nhưng anh ta vẫn hắng giọng chuyển chủ đề, vẫn là giọng điệu ngạo mạn đặc trưng đó, giả vờ hào phóng bảo: "Không sao tôi không để ý.  Nhóc Giang, uống đi chứ?... Sao hả, tôi đã bưng tới tận đây rồi, sao cậu vẫn còn ngồi đấy?"

Từ Gia Hòa nhớ Giang Dữ Thành từng nói gã ghét nhất là cái mồm hách dịch của đội trưởng Vu, lần này cuối cùng mình cũng hiểu.

Giang Dữ Thành mặt không cảm xúc đứng lên, hình như đang rất tức giận, không nói một lời, cầm ly nốc cạn. Chiều cao của hai người xêm xêm nhau, nhưng khí chất của Giang Dữ Thành hoàn toàn đè bẹp đối phương.

"Đúng lúc cạn ly này tôi đi trước, vẫn còn chút việc, mọi người cứ chơi đi." Giang Dữ Thành lật ngược ly xuống, ý bảo mình đã cạn, lại quay đầu ra hiệu cho Lí Nhất Thước và Từ Gia Hòa: "Đi thôi."

"Chơi không nổi nữa à?" Vu Văn Tường cười lớn, trong mắt lại đầy ý trêu chọc, "Tự mình muốn chuồn thì thôi không tính đằng này còn gọi hai người kia đi làm gì?"

"Tôi chuyển nhà, cần hai người họ giúp, không đi ngay sẽ muộn." Giang Dữ Thành bình tĩnh nói, cố gắng hết sức để duy trì phong thái của mình.

"Mọi người cứ chơi thỏa thích đi, bữa nay tôi khao." Lúc này Lí Nhất Thước cũng đứng dậy, khoát tay lên vai Vu Văn Tường, lặng lẽ đè mạnh xuống.

"Không cần, bữa này có thể thanh toán được."  Vu Văn Tường tỉnh bơ hất tay Lí Nhất Thước ra, chuyển sự chú ý về phía Từ Gia Hòa, "Quản lý Từ về nhớ in đơn phê duyệt, đừng cứ việc gì cũng bảo nhóc Giang làm thay cậu mãi."

"Kệ đi kệ đi, để anh Giang về trước đi, hôm khác lại tụ tập tiếp, chúng ta tiếp tục thôi!" Một người trong đội tuyển đi ra hòa giải, những người khác cũng dồn dập phụ họa theo.

Vu Văn Tường liếc mắt nhìn chằm chằm Giang Dữ Thành, lại dời tầm mắt lên người Từ Gia Hòa, ánh mắt lạnh như băng, không nói gì, ngồi trở lại chỗ.

Từ Gia Hòa đã quá quen thuộc với ánh mắt này.

Khi Vu Văn Tường thăm dò mấy lần mối quan hệ của mình với Giang Dữ Thành, chính là cái ánh mắt rình mò khiến người khác khó chịu, cảm giác không thoải mái như muốn đục khoét ở trên người mình.

Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước cùng nhau đi vệ sinh, Từ Gia Hoà đi đến quầy quán ăn ghi hóa đơn, không biết hóa đơn đã có vấn đề gì, người phục vụ cúi xuống xin lỗi và bảo cậu đợi một lúc rồi quay lại tìm người quản lý sảnh.

Có lẽ là do đã đỡ đông khách, trước quầy tiếp tân cũng không dơ mấy, cô gái đứng đón khách đang buồn chán ngáp một cái, gió đêm mát lạnh từ cửa xoay tự động thổi vào. Từ Gia Hoà nhìn thấy có một cái cân đo chiều cao gần chỗ ngắm bể nước, đang không có gì làm liền bước lên, giết thời gian một chút.

"Chào mừng bạn đến với máy đo chiều cao và cân nặng XX, vui lòng quét mã QR để lấy thông tin sức khỏe của bạn."

Hóa ra còn phải quét mã follow fanpage nữa, dù gì cũng đang rảnh, Từ Gia Hoà lấy điện thoại ra, đang định quét mã QR.

"Rè —— "

Điện thoại rung.

Không phải là wechat, mà là một tin nhắn hiện lên, vẫn là dãy số lạ kia, và vẫn là cô nữ sinh đó.

"Ơ, sao lại chặn em mất rồi."

"Anh nặng nhiêu ký?"

Trong lúc nhất thời, tim như lạc nhịp, ngón tay cứng đờ quên mất phải xóa đi, hoảng hốt nửa giây sau, Từ Gia Hòa vội vàng quay đầu nhìn chung quanh——

Bầu trời ngoài cửa sổ hoàn toàn tối đen,, lúc này mới phát hiện đèn chùm ở sảnh lớn đã hỏng, ánh sáng màu cam bao phủ sàn đá cẩm thạch, gió lạnh phất phơ, thổi bay đi mùi vị cay nồng của nhà hàng Tứ Xuyên, cùng tiếng gió thổi cót két từ cánh cửa xoay, còn có thể ngửi thấy cả mùi gió đêm.

Vẫn chẳng có ai.

______________________________________

<gần đây tui bận qué, mấy chap còn lại tui sẽ ra nhanh vào mỗi cuối tuần nhá 😭>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK