Lúc này Từ Gia Hòa mới nhìn rõ cả căn phòng —— bàn ghế được sắp bừa trong góc, xung quanh chất đống rất nhiều hộp thùng rỗng, cửa sổ đối diện hướng ra ngoài sân tập đa năng, rèm trên kính cách âm chỉ kéo lại một bên, mơ hồ thấy được cả trụ bóng rổ và ghế khán giả, hơn nữa ở tầng dưới còn có bóng người di chuyển. Chắc đây là một phòng CCTV bỏ trống, bởi vì không dùng được cho việc thi đấu ở các trường đại học, vì thế đã bị bỏ không rất lâu rồi.
Con ngươi Từ Gia Hòa co lại, tim như ngừng đập. Giang Dữ Thành nhận ra cậu đang hoảng hốt, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, trầm giọng an ủi: "Yên tâm, bên ngoài không nhìn tới được."
Việc tiếp theo phải làm không nói cũng hiểu, Giang Dữ Thành vòng tay bế cậu lên bàn. Ánh sáng từ tấm rèm hắt trên khuôn mặt trắng trẻo của Từ Gia Hòa, vẻ mặt hoảng sợ của cậu lộ ra dưới ánh sáng.
"Không sao." Tay trái Giang Dữ Thành vỗ về gò má Từ Gia Hòa, tay phải kéo rèm lại, che khuất ánh nắng, cả căn phòng hơi mờ tối.
"Từ giờ trở đi, anh cũng là bạn trai của em." Giang Dữ Thành cực kỳ nghiêm túc thốt ra một câu hoang đường: "Nếu em không thể chia tay Lí Nhất Thước, vậy thì ba người chúng ta cùng ở bên nhau, ai nói ba người không yêu đương được."
Từ Gia Hòa trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin, đang định cãi lại ——
Giang Dữ Thành lại cúi đầu hôn xuống, chặn lại lời tiếp theo bằng nụ hôn cuồng nhiệt, hơi thở nóng hổi phả vào má đối phương.
Một phút trôi qua, Giang Dữ Thành mới chịu buông ra, thấy thiếu niên thở hổn hển không nói lại nổi, gã mới nói tiếp: "Em chịu trách nhiệm với Lí Nhất Thước, thế còn anh thì sao?"
Lần đầu tiên gặp Giang Dữ Thành, có lẽ là trong một trận đấu trong trường, lớp hai của Từ Gia Hòa bị Giang Dữ Thành lớp bảy đánh bại hoàn toàn với tỷ số cực tàn ác, trong hiệp đấu cuối cùng, Giang Dữ Thành chỉ chuyền bóng qua lại cùng đồng đội, rê bóng trên sân, không ném cũng không cản phá, hoàn toàn là đang trêu chọc đối thủ, dù gì thì không cần ghi bàn cũng biết thắng.
Từ Gia Hòa không rành về thể thao lắm, cứ tự nhiên đứng ở ngoài sân xem trận đấu cùng các bạn khác, cả lớp hai bị mây đen bao phủ, lúc đầu mọi người còn hò hét vài câu để cổ vũ nhưng sang đến hiệp hai, cả lớp chỉ xấu hổ đứng trên khán đài nhìn đội lớp mình bị người ta đánh dã man, trong khi đó tiếng reo hò bên lớp bảy ở đối diện cực sung, phải ứng của hai bên khán đài khác nhau rõ mồn một.
"Quá đáng ghê, tụi nó còn không cho lớp mình chạm tới quả bóng luôn..." Cô gái bên cạnh Từ Gia Hòa nhẹ oán hận.
"Trong thi đấu thể thao, kẻ nào mạnh thì kẻ đó là vua, không thể làm gì được, Giang Dữ Thành đó đúng là giỏi quá." Một cô gái khác khuyên giải.
Từ Gia Hòa không quen Giang Dữ Thành, nhưng ánh mắt cậu vô thức dán chặt vào chàng trai đang tỏa sáng trên sân —— gã mạnh mẽ cao to, vì ngày nào cũng phơi nắng nên làn da sở hữu màu lúa mạch khỏe khoắn, đường cong cơ bắp trên cánh tay gồ lên, mồ hôi nhiễu nhệ lướt trên cánh tay, cả người rực rỡ dưới ánh mặt trời. Mặc một chiếc áo bóng rổ rộng rãi, vạt áo theo từng cú bật nhảy hơi hất lên, lộ ra từng thớ cơ bụng và tuyến nhân ngư tuyệt đẹp, làm tụi con gái xung quanh phải hò hét cổ vũ. Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, gã đập tay ăn mừng cùng đồng đội, nụ cười sáng chói dưới ánh mặt trời, tràn đầy sức sống và vẻ đẹp nam tính của thiếu niên.
Đó chính là dáng vẻ của một người con trai mà Từ Gia Hòa ao ước, nhưng bản thân mình, vì khiếm khuyết về mặt sinh lý nên cậu không dám hòa nhập nhiều với bạn bè, lúc nào cậu cũng trầm mặt im lặng để che đi lòng khao khát muốn được lại gần người khác.
Khi Từ Gia Hòa còn là học sinh lớp mười, cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng Giang Dữ Thành, người đứng cách mình rất xa trên sân đấu sẽ là bạn cùng phòng của mình vào năm lớp mười một, sẽ dỗ dành mình, sẽ động viên mình, sẽ giúp mình thẳng thắn đối mặt với khuyết điểm sinh lý của bản thân... Càng không nghĩ tới Giang Dữ Thành sẽ đứng trước mặt mình gạt bỏ hết nỗi lo lắng về dục vọng chỉ để tỏ tình.
Từ không quen biết cho đến khi thành thật với nhau, nếu Từ Gia Hòa nói mình không có cảm tình gì với Giang Dữ Thành là giả, nhưng cậu không rõ đó là sự ỷ lại vì mình tin tưởng người nọ hay đó là sự rung động thuộc về tình yêu.
Từ Gia Hòa nghiêng đầu, trong lòng bối rối, hận chính mình vì sao không biết từ chối hận mình lúc trước hành động quá liều lĩnh, vì để bảo vệ bí mật của mình mà đã kéo Giang Dữ Thành cùng xuống nước, cùng nhau phạm tội, nên mới dẫn đến tình huống như ngày hôm nay.
Giang Dữ Thành véo hai má cậu, nói tiếp: "Anh đã từng nói em là vũ trụ độc nhất của mình, nhưng cũng chính là vũ trụ độc nhất của anh. Nếu lòng yêu thích của Lí Nhất Thước có thể khiến em thêm tự tin, vậy thì cũng xin cho anh một cơ hội."
Lời tỏ tình chân thành rõ ràng ở bên tai, Từ Gia Hòa thấy lồng ngực mình run rẩy kịch liệt, trái tim đầy vết nứt bị một đôi tay nắm lấy, trông như hạt giống đã chôn sâu nay mưa xuân đột nhiên kéo đến mọc rễ nảy mầm ra những chồi xanh... Tiếp đó, tay Giang Dữ Thành bắt đầu nắn bóp cặp đùi cậu như đang nhào bột, lòng bàn tay nóng ran áp trên làn da, khiến cho những cành cây dục vọng tắm trong hơi ấm của mặt trời, càng tươi tốt xum xuê.
Mặt Từ Gia Hòa ngại ngùng ửng đỏ, do dự một chút nói: "Anh định làm... làm gì?"
Giang Dữ Thành giúp cậu cởi khuy quần, lột xuống, hai chân thon dài trắng nõn đập vào trong mắt, chịu không nổi nuốt nước bọt ừng ực.
"Làm gì à? Em nói xem anh làm gì?" Giang Dữ Thành nhếch lên khóe miệng, đột nhiên nổi ý xấu.
Cái tay kia đã sờ xuống dưới háng Từ Gia Hòa, xoa tròn trên quần lót. Một cái tay khác đã luồn vào vạt áo sau lưng đỡ lấy người.
Trán hai người lại cụng vào nhau, môi Giang Dữ Thành sắp chạm lên môi cậu trai, nhưng lại không hôn xuống, chỉ thò tay vào trong quần, nắm lấy phía dưới của Từ Gia Hòa sau đó bóp mạnh ——
"A ——" Ngón tay vừa nóng lại bỏng, bị nắn mạnh bất ngờ khiến Từ Gia Hoà không nhịn được ưm một tiếng.
"Anh đang làm gì?"
Giang Dữ Thành hỏi lại lần nữa, ngón tay chầm chậm tăng nhanh. Đầu tiên gã xoa tròn *** nhỏ thanh tú của Từ Gia Hòa sau đó tuốt từ từ, lại lấy ngón trỏ và ngón giữa vạch mép *** thọc mạnh, bướm non của cậu trai bị sờ mó làm toàn thân run lẩy bẩy.
"Ha, ha..."
Từ Gia Hòa thở dốc nhẹ, từng đợt khoái cảm sướng rơn từ dưới háng xộc lên, cơ thể vốn đã mềm nhũn mất sức, ngồi trên bàn cũng không vững, hai tay vòng lấy cổ Giang Dữ Thành.
"Rốt cuộc là anh đang làm gì?" Giang Dữ Thành lấy tay bóp mạnh hột le.
"Á —— ưm... Đang làm, làm tình." Đột nhiên một cơn sung sướng đau nhói ập tới, khiến Từ Gia Hòa kêu thành tiếng.
Cuối cùng cũng nhận được đáp án, Giang Dữ Thành hài lòng khẽ hôn Từ Gia Hòa, lực trên tay ngày càng nhanh, hai ngón tay chọc ngoáy âm hộ kích thích hột le. Vô tình, nước dâm trắng đục nhầy nhụa chảy xuống miệng *** tràn lên hai ngón tay Giang Dữ Thành. Gã biết rõ, Từ Gia Hòa cũng n*ng.
"Không làm nữa, nghỉ trưa quá ít, không đủ để anh thể hiện."
Giang Dữ Thành lại hôn Từ Gia Hòa lần nữa, lúc này mới bằng lòng thè lưỡi liếm láp đầu lưỡi trong miệng đối phương, vừa duyện hôn vừa nhờn đầu lưỡi khiêu khích, lưu luyến mút hôn triền miên, phát ra tiếng nước ướt át.
Chỉ là bị ngón tay kích thích, mà Từ Gia Hòa đã thấy sướng rơn cả người, sau một hồi co rúc, thế mà lại nhanh chóng lên đỉnh. Dưới háng nhớp nháp một bãi, nước dâm tuôn ra ào ào.
"Ha, ha..." Từ Gia Hòa hé miệng thở dốc, khoái cảm truyền lên não, khiến toàn thân cậu choáng váng.
Giang Dữ Thành nhíu mày, không nói gì. Chỉ lấy giấy lau khô tay, rồi lại giúp Từ Gia Hòa chùi sạch phía dưới, sau khi thay đối phương mặc xong quần áo mới ôm cậu xuống bàn. Gã phát hiện mình rất thích bắt nạt Từ Gia Hòa khi làm tình, nhìn thấy cậu khóc thì lại hưng phấn không thôi, thấy cậu sa vào bể dục cũng sẽ cực hứng, thấy cậu bị thằng khác **... lại càng thêm n*ng.
Ngoài sự thay đổi về xu hướng tính dục, Giang Dữ Thành còn bị sốc vì mình chìm đắm trong tình dục quá mất dạy, gã không thể quên được cảnh tượng dâm dục lần trước khi thấy Từ Gia Hòa bị Lí Nhất Thước ** trong nhà, lúc nào nhớ lại là dưới háng sẽ cửng lên không chịu được...
Từ Gia Hòa hoàn toàn bị Giang Dữ Thành ôm trọn vào trong ngực, cơ thể xụi lơ, không đứng vững nổi, sau đó bên tai vang lên một giọng nam: "Lần sau sẽ thay bằng *** anh."
Khoảng cách từ phòng tập đa năng đến khu vực dạy học không xa, nhưng sao Từ Gia Hòa lại cảm giác con đường này như không có điểm cuối, đầu óc cậu vẫn còn choáng váng, giọng nói của Giang Dữ Thành cứ lặp đi lặp lại.
"Ba người chúng ta lần trước, em khó chịu không?"
"Ai nói ba người không yêu nhau được."
"Em chịu trách nhiệm với Lí Nhất Thước, còn anh thì sao?"
Từ Gia Hòa còn nhớ tới khoảnh khắc khi Giang Dữ Thành cúi xuống ôm lấy cậu, hormone nam tính xộc thẳng vào mặt, bị vây vào trong góc, ánh mắt đối phương rực lửa, làm sao cũng không tránh được, không cách nào để từ chối, thậm chí còn bị hấp dẫn.
Rơi vào vòng xoáy của mối quan hệ tay ba, cậu không thể từ chối bất cứ ai và cậu không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi.
Như đang trôi dạt vào trong biển cả bao la, cô đơn và bất lực, xung quanh toàn là nước nhưng cậu không uống được, gần như khô quắp dưới ánh nắng mặt trời. Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc thuyền phi tới, người trong thuyền chìa tay ra, để mình nắm lấy, nhưng lại phát hiện còn một người khác cũng đang đợi mình.
Nên làm sao đây?
Mà một bên khác, trong phòng thay đồ của nhà thi đấu, Giang Dữ Thành vừa mới tắm rửa xong, mặc đồng phục học sinh vào, che lấp những múi cơ bắp rắn rỏi dưới lớp sơ mi.
Gã buộc chặt băng đô, lấy điện thoại di động ra, nhấp vào số liên lạc thường dùng, gửi tin nhắn và bấm gửi: "Tan tiết tự học tối thì chờ tao."