Khi nghĩ đến việc phải đối mặt với Giang Dữ Thành sau khi tắm xong, Từ Gia Hòa dứt khoát khỏi chào hỏi cho xong liền rời khỏi KTX, dù gì thì đã bị đối phương nhìn thấy cảnh tượng đó rồi lại trực tiếp nói lại cho mình biết: "Tối hôm qua cậu làm tình với Lương Lục."
Hiện tại chưa tới 13h, hầu hết học sinh đều đang nghỉ trưa ở ký túc xá, nhưng Từ Gia Hòa đã mở cửa lớp, kinh ngạc khi phát hiện Lí Nhất Thước cũng ở đây, hơn nữa đối phương không ngồi ở cuối lớp vùi đầu chơi điện thoại như mọi ngày, mà lại ngồi ở chỗ của hắn yên phận cắm cúi viết viết gì đó.
Tiếng cửa lớp mở làm Lí Nhất Thước giật mình, hắn ngẩng đầu thì thấy đó là Từ Gia Hòa, vẻ mặt hoảng sợ vốn có của hắn biến thành xấu hổ, như thể đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, lập tức chỉ chỉ vào quyển vở, giải thích: "Tôi đang làm bài tập, câu nào không biết vào tiết tự học tối tôi tới hỏi cậu được không?"
"Ừm." Từ Gia Hòa, đơn giản đáp, cũng ngồi về chỗ ngồi của mình.
Trên điện thoại thông báo một tin nhắn từ Wechat, chính là Giang Dữ Thành.
Giang Dữ Thành: Sao cậu đi rồi?
Giang Dữ Thành: Mà thôi. Sáu giờ rưỡi chiều tới sân bóng rổ.
Giang Dữ Thành: Tới điền chút thông tin, sẵn giới thiệu cậu với mọi người làm quen nhau.
Chẳng biết sao mà tim Từ Gia Hòa đập thình thịch, vội trả lời: Được.
Giang Dữ Thành trả lời bằng một icon OK 👌.
Một tiếng sau, mọi người ồn ào trở lại lớp, Từ Gia Hòa cơ bản đã làm xong bài tập sáng nay, thần kinh căng thẳng cũng nhẹ nhõm hơn chút, Từ Gia Hoà xoay cổ tay, sau đó nghe thấy tiếng cười đùa của Lí Nhất Thước và nhóm bạn.
Vừa quay đầu, Lí Nhất Thước nào còn đọc sách nữa, chưa gì đã thấp giọng thảo luận cái gì đó với các nam sinh khác ngồi ở bàn trên, ngay sau đó còn bật cười lớn tiếng trong lớp, làm các bạn học khác khó chịu liếc nhìn liên tục.
Khoảnh khắc họ ngước mắt lên, tầm mắt Từ Gia Hòa và Lí Nhất Thước xuyên qua mấy hàng chỗ ngồi đúng lúc chạm mắt nhau, Lí Nhất Thước loạn nhịp, lập tức nhìn sang chỗ khác, tiếp tục cười giỡn với bạn cùng bàn.
Từ Gia Hòa có chút buồn cười, thực ra cậu đoán được vốn dĩ Lí Nhất Thước muốn làm bài tập cho đàng hoàng, nhưng tụi bạn xấu đã trở về lớp, nên hắn xấu hổ không thèm làm nữa, dù sao thì việc học hành đâu phải là tính cách con người hắn, chắc sợ bị tụi bạn xấu thấy rồi chọc quê... cơ mà Lí Nhất Thước người nọ ngốc thật, chơi với bạn bè cũng ngốc, cứ tưởng ai cũng ăn nhậu chơi bời giống hắn, nhưng lại không biết sau khi về KTX thì người ta sẽ học hành tới cỡ nào.
Buổi chiều rất nhanh tan học, các bạn tụm năm tụm ba rủ nhau tới căn tin, Từ Gia Hòa chờ cho bớt đông, nên định ngồi trong lớp một lát mới đi ăn, sau đó nhớ tới Lương Lục, định nhắn tin nói trước một tiếng.
Từ Gia Hòa: Buổi tối tự học tôi phải ở lại lớp.
Lương Lục:?
Lương Lục: Về KTX đi, đêm nay tôi không làm gì bậy đâu.
Lương Lục: Thật mà, cùng giải đề thi chung.
Từ Gia Hòa định nhắn là tiết tự học tối đồng ý phụ đạo thêm cho Lí Nhất Thước rồi, nhưng lại thấy không cần phải giải thích kỹ làm gì, cũng không muốn cho đối phương biết lắm, nên trả lời lại là.
Từ Gia Hòa: Tiết tự học tối lớp trưởng có việc tìm tôi.
Lương Lục:...Thôi được.
Lương Lục: Em đang ở đâu? Ăn cơm chưa?
Từ Gia Hòa: Chưa, còn ở trong lớp.
Đối phương không có trả lời lại, Từ Gia Hòa cất điện thoại vào túi, dọn bàn học một chút, chuẩn bị ăn cơm xong sẽ đi gặp Giang Dữ Thành.
"Này, Từ Gia Hòa."
Từ Gia Hòa ngẩng đầu, là Lương Lục đang đứng ở cửa lớp, còn vẫy vẫy tay ý bảo "Lại đây", trong lớp có mấy bạn đang ngồi nghe thấy tiếng gọi cũng ngước đầu nhìn, trong lớp Lương Lục rất nổi tiếng, nên những bạn khác khá bất ngờ cứ nhìn hai người mãi.
Hôm nay Lương Lục còn mang kính gọng đen, hiển nhiên là lúc nãy vội ra khỏi lớp, nên quên tháo kính. Không chỉ đẹp trai, mà khí chất lại còn dịu dàng như ngọc, tất nhiên, chỉ có Từ Gia Hòa biết người này ở bên ngoài thì nhẹ nhàng quân tử làm sao, còn lúc ở riêng thì là cái dạng mặt người dạ thú.
"Có chuyện gì vậy?" Từ Gia Hòa chậm rãi đi tới cửa lớp.
Lương Lục không nói một lời, nắm chặt cổ tay đối phương, cưỡng ép kéo Từ Gia Hòa vào nhà vệ sinh nam ở cuối hành lang.
"Cùm cụp."
Lương Lục khóa chặt cửa nhà vệ sinh lại, lấy tay kiểm tra xem khóa kỹ chưa, xong rồi mới yên lòng ôm Từ Gia Hòa.
"Cậu sẽ không..." Từ Gia Hòa bị hành động của Lương Lục làm cho bối rối, nhỏ giọng nói.
Lương Lục làm động tác "suỵt", sau đó lại ôm chặt lấy Từ Gia Hòa, ghé sát bên tai cậu nói: "Yên tâm, tôi không có cầm thú như vậy."
"Tôi cũng chưa ăn cơm, đói quá."Lương Lục cúi đầu dụi dụi vào cổ Từ Gia Hòa, cuối cùng, còn chôn đầu vào hõm cổ của đối phương hít ngửi một hơi thật sâu, hơi thở ấm nóng phả trên cần cổ mẫn cảm.
Lương Lục đang làm nũng sao? Từ Gia Hòa hơi bất ngờ, nổi da gà muốn giãy ra.
"Yên nào."
Lương Lục lấy tay cởi cúc cổ áo của Từ Gia Hòa, tay khác xốc vạt áo ra khỏi lưng quần sau đó luồn vào trong áo, bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt ve hõm eo.
"Ưm." Từ Gia Hòa không chịu được nhẹ rên rỉ, cơn rùng mình tê dại chạy dọc sống lưng, tiếp đó trên xương quai xanh bỗng ẩm ướt. Lương Lục chắc là tuổi chó, sau khi vạch mở cổ áo người ta ra lại bắt đầu cắn mút xương quai xanh của mình, liếm ướt rồi mút mạnh, mãi đến khi hút ra được một trái dâu tây hằn trên xương quai xanh bên trái mới chịu nhả ra.
"Ăn no rồi." Ngón tay Lương Lục xoa xoa dấu hôn in trên cổ, giọng nói đắc ý bảo: "Cân đối vừa đẹp."
Dấu hôn hôm nay chồng lên dấu hôn mới hôm qua, dấu hôn in xuống bừa bãi khắp nơi trên xương quai xanh. Thưởng thức xong kiệt tác của mình, sau đó Lương Lục giúp Từ Gia Hòa cài lại cúc áo che lại dấu hôn cho thật kỹ, cúi đầu hôn lên vầng trán trắng nõn của Từ Gia Hòa, xong xuôi mới chịu thả người ta đi.
Chạy qua hành lang tầng trên đến phòng tập bóng rổ ở bên trong, Từ Gia Hòa tới muộn năm phút, vừa mở cửa, Giang Dữ Thành đang ngồi nói chuyện với một bạn nam cao lớn khác trên băng ghế dài, tầm mắt của hai người đổ dồn lên người Từ Gia Hòa.
Từ Gia Hòa thở hồng hộc, có chút ngượng ngùng, muốn xin lỗi, Giang Dữ Thành đã bảo cậu vào giới thiệu: "Giới thiệu một chút, đây là Từ Gia Hòa."
Cậu bạn nam khác tên là Văn Tường, đội trưởng đội bóng rổ, hiện tại đang học lớp 12, cũng cao to y hệt, gương mặt ưa nhìn, lông mày rậm và đôi mắt hẹp dài sắc sảo, khách sáo chào hỏi Từ Gia Hòa. Điền xong bảng thông tin, Văn Tưởng lại giao chìa khóa phòng hoạt động cho Từ Gia Hòa, nói: "Cậu chỉ cần báo cáo đơn chi tiêu phí cho đội đúng hạn là được, còn những việc khác các huấn luyện viên sẽ sắp xếp sau."
Mấy chuyện phiền phức như phải đi xin tiền nhà trường đều giao cho người quản lý phụ trách, Từ Gia Hòa nghe nói như vậy, nên nỗi mong đợi cũng giảm bớt, nhưng bây giờ không kịp quay đầu nữa rồi.
"Đúng rồi, để người quản lý cùng tập vài động tác khởi động với chúng ta luôn đi." Giang Dữ Thành nói thêm với Văn Tưởng.
Văn Tưởng hơi kinh ngạc, lộ ra sắc mặt không rõ, nhưng vẫn gật đầu, chào hỏi xong rồi đi trước, đi thẳng vào trong sân tập.
Phòng thay đồ giờ chỉ còn lại hai người họ, Giang Dữ Thành lấy ra một chiếc áo thể thao cổ tròn ngắn tay với quần đùi ở trong tủ đồ ném cho Từ Gia Hòa, giọng điệu như ra lệnh: "Cậu mặc bộ này đi, mới mua hồi trước khi khai giảng, còn mới chưa mặc."
Sau đó gã cứ vô tư cởi đồng phục ra, thân thể cường tráng lõa lồ, đường cong cơ bắp săn chắc mượt mà, không phải kiểu người cơ bắp cuồn cuộn, mà là thân hình của lứa thiếu niên rất đẹp trai, tiếp đó nhanh chóng tròng vào đồng phục của đội.
Giang Dữ Thành mặc quần áo cực nhanh, không hề rề rà tí nào, xoay người lại thấy Từ Gia Hòa vẫn đang ôm quần áo nhìn xung quanh, gã không nhịn được cau mày, nổi bực tức lại dâng lên trong lòng, bất lực nói: "Yên tâm, mới mua thật mà, đồ cậu thay cứ bỏ chung vào trong tủ của tôi đi, đặt đại trên ghế cũng được, không mất đâu."
"Ồ, ồ." Thực ra vừa nãy Từ Gia Hòa đang kiểm tra cổ áo mình, đại khái chắc là che được xương quai xanh kín rồi, sau đó mới xoay người thay quần áo, cậu chưa bao giờ thay đồ trước mặt người khác, nên cậu cảm giác cơ thể hơi căng thẳng cứng nhắc, đành phải cố tỏ ra tự nhiên một chút.
Khoảng sáu giờ hơn, ánh chiều tà len lỏi qua cửa kính ôm trọn lấy vòng eo nhỏ của Từ Gia Hòa, phủ lên làn da vốn trắng nõn một lớp màu cam ấm áp.
Giang Dữ Thành ở phía sau đột nhiên lên tiếng: "Sao cậu không dán thuốc, buổi trưa đưa cho cậu rồi mà."
Từ Gia Hòa ngớ ra, mới nhớ lúc trưa mình hoảng quá nên rời khỏi KTX, xong quên mất.
"Haizz, cậu ngồi xuống đi." Giang Dữ Thành lấy trong tủ đồ ra một bình xịt lạnh, khi chơi bóng rất hay bị va chạm mạnh, nên thuốc dán với bình xịt luôn có sẵn.
Từ Gia Hòa đang cởi trần, chỉ mới xỏ được cái quần cụt thể thao, hai cẳng chân thon nhỏ như bơi ở bên trong ống quần to. Vốn định mặc áo ngắn tay vào rồi mới xoay người—— nhưng ai ngờ Giang Dữ Thành lại tóm lấy eo mình, ép cậu ngồi xuống ghế.
"Anh —— "
Từ Gia Hòa còn chưa kịp phản ứng, thì thân trên trần trụi của mình đã xoay về phía Giang Dữ Thành, đầu óc như ngừng lại một giây sau đó mới vội vàng túm lấy quần áo che ngực.
Cơ thể thiếu niên gầy gò, tay chân thon nhỏ, cần cổ trắng nõn xinh đẹp, vì hoảng hốt và khá ngượng ngùng nên bờ lưng hơi còng xuống, làm lộ rõ xương cánh bướm dễ làm người khác chú ý. Làn da trắng trẻo nõn nà vốn không tiếp xúc nhiều với ánh nắng, vết bầm tím quanh eo hằn rõ như trước, trên ngực và cổ rải rác những dấu hôn bắt mắt.
Giang Dữ Thành cảm thấy mi mắt mình tư nhiên giật giật, gã đã trả qua bốn, năm mối tình, nhưng cũng không biết mấy vết đỏ đỏ đó là cái gì. Vốn dĩ gã còn đang ngơ ngác đột nhiên bừng tỉnh, trong đầu tràn ngập những hình ảnh tục tĩu dâm dục, trong phút chốc mới hiểu vết bằm trên eo đó là gì.