Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Trầnvậy mà đã phế bỏ độc công của hắn.
Chỉ dùng một vài động tác đánh tay tưởng chừng dễ dàng, vậy mà thực sự đã đem một thân độc công của hắn phế bỏ.
Hắn một thân khổ tu mấy chục năm, tan thành hư vô.
“Ngươi…”
Độc sư áo đen ngồi phịch xuống đất, trong lòng khó tin, hai mắt vô hồn, “Ngươi làm như thế nào?”
Độc công của Vạn Độc Môn
người ngoài sao có thể phế bỏ?
Trong mắt độc sư áo đen, chỉ có nhân vật cấp bậc trưởng lão của Vạn Độc Môn mới có thể làm được điều này.
Cho dù Sở Trần có năng lực giết chết hắn, cũng không thể phế bỏ độc công của hắn.
Nhưng trên thực tế, Sờ Trầnlại dễ dàng phế bỏ nó.
“Chỉ là thủ đoạn phế bỏ độc công, có thể làm khó ta sao?”
Sờ Trần nhìn độc sư áo đen,
“Nếu như ta không có thực lực, người ngã xuống đất bây giờ chính là vợ chồng ta. Phế đi độc công của ngươi có thể coi là quả báo của ngươi, nếu không đồng ý, ngươi có thể trở về Vạn Độc Môn, để Môn chủ của ngươi tới gặp ta.”
Sở Trần chắp tay sau lưng nhàn nhạt, “Cút đi.”
Độc sư áo đen chật vật đứng lên, ngẩng đầu nhìn thoáng quaSỞ Trần, đáy mắt sâu kìm nén sự oán hận.
Mọi thứ của hắn đều bị hủy trong
tay người thanh niên trước mặt này, làm sao có thể không hận?
Độc sư áo đen nghiến răng, xoay người rời đi.
Sờ Trần quay đầu nhìn lại, thấy Tống Nhan đã đi xuống lầu, không khỏi giật mình, “Vợ, sao em lại xuống đây?”
Tống Nhan nhìn về hướng Độc sư áo đen rời đi, ánh mắt của cô không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, “Hắn rõ ràng rời đi mang theo rất nhiều oán hận, sẽ không quay lại trả thù anh chứ?”
“Độc công của hắn đã bị anh phế, cho dù có khôi phục lại, chỉ sợ ngay cả Tiểu Thu đều đánh không lại.”
Sở Trần cười, “Nếu hắn trở về gọi viện binh, cũng không cần quá lo lắng,chồng em có chín vị sư phụ, mỗi người đều là sự tồn tại mà chỉ cầm nhổ một miếng nước bọt đã có thể nhấn chìm Vạn Độc Môn.”
Tống Nhan,”…”
Sở Trần lần đầu tiên nói hắn có chín vị sư phụ, lúc đỏ Tống Nhan cảm thấy Sờ Trầnlà đang khoác
lác.
Nhưng hôm nay Sở Trần biểu hiện ra thực lực cường đại như vậy, Tống Nhan liền có chút tin tưởng.
Đương nhiên, Sở Trần nói câu sau cùng, Tống Nhan cảm thấy Sở Trầnnói quá nhẹ nhàng đi.
“Tống Mục Dương một nhà khoảng thời gian này ngơ ngoe muốn động thủ, một trong các nguyên nhân, chính là có tên Độc Sư này làm chỗ dựasau lưng, hiện tại tên Độc Sư đã không còn, Tống Mục Dương một nhà
coi như nghĩ chó cùng rứt giậu, cũng lật không nổi.:
Sở Trần cười nói.
về phần Hắc Vu Nhất phái sau lưng Tống Khánh Hạc, Sờ Trần cũng không thèm để ý tới.
Cửu Huyền Môn, vốn là thiên hạ đệ nhất môn phái, Hắc Vu Nhất phái thì tính là gì.
Tống Nhan nhìn Sờ Trần, trong sâu thẳm nội tâm cô trào dâng một cảm giác an toàn.
Nếu không có Sờ Trần, nhà họ
Tống, e rằng không thể vượt qua kiếp nạn này.
Tống Nhan chưa bao giờ nghe nói về sự tồn tại của Vạn Độc Môn.
Vừa rồi, hình ảnh Sở Trầnvỗ bàn tung các tách trà để chặn lại kim bạc một cách thần kỳ, nó đang hiện lên trong đầu Tống Nhan.
Công phu của Sở Trần có vẻ hơi khác so với công phu mà cô ấy thường thấy trong các võ quán.
Sở Trần trông tiêu sái phiêu dật, nhưng mà uy lực của nó là thứ cô
chưa từng thấy trước đây.
Ngay cả Sư phụ Hoàng Thế Hùng cũng không thể đánh bại anh ta.
Điều này có nghĩa là, với thực lực của Sở Trần, không mấy người trong toàn bộ Thiền Thành có thể so sánh với hắn.
Buổi trưa, lễ khai mạc của Kim Than Thành kết thúc.
Gia đình nhà họ Tống đã trở về.
Tại thời điểm đó, Sở Trần và Tống Nhan cũng đi ngang qua.
Anh mắt mọi người đều rơi vào Sờ Trần, nhất thời không giấu được sự phức tạp.
Không ai trong số họ nghĩ rằng đứa con rể ngu ngốc mà bọn họ đã chế giễu suốt 5 năm trời, ngày hôm nay đã cho mọi người một bài học.
Vừa nghĩ đến việc bản thân từng giễu võ giương oai trước mặt Sở Trần, bọn họ đều cảm thấy gương mặt nóng bừng bừng.
“Anh rể.”
Ngược lại làTống Thu vui vẻ gọi
Anh mắt mọi người đều rơi vào Sở Trần, nhất thời không giấu được sự phức tạp.
Không ai trong số họ nghĩ rằng đứa con rể ngu ngốc mà bọn họ đã chế giễu suốt 5 năm trời, ngày hôm nay đã cho mọi người một bài học.
Vừa nghĩ đến việc bản thân từng giễu võ giương oai trước mặt Sở Trần, bọn họ đều cảm thấy gương mặt nóng bừng bừng.
“Anh rề.”
Ngược lại làTống Thu vui vẻ gọi
một tiếng anh rể rất sảng khoái, trực tiếp bước tới đứng ở bên cạnh Sở Trần.
Ngay từ khi Sở Trần đưa cậu giành chức vô địch, Tống Thu đã biến thành íanboỵ của Sở Trần.
Sở Trần mỉm cười nhìn về phía cửa lớn.
Tống Mục Dương cùng bốn người con trai lức này bước vội vàng, thân hình chật vật, vẻ mặt khó xử tới cực điểm.
Ánh mắt của bọn họ đầu tiên là nhìn về phía Sở Trần, cưỡng chế
mà đè nén hận ý trong lòng.
Theo bọn họ nghĩ, Tống Thiên Dương một nhà chỉ là một con cừu nhỏ, không nghĩ tới, vậy mà ẩn giấu đi Sở Trần bậc này hùng sư, bảo vệ nhà họ Tống một cách chu toàn.
Nếu không có Sở Trần, bọn họ đã không bị đi đến bước này.
“Quỳ xuống!”
Tống Mục Dương quát bốn con trai, đồng thời bân thândẫn đầu quỳ xuống hướng Tống Trường Thanh, “Cha, chúng con biết sai
rồi, chúng ton nguyện ý chấp nhận gia pháp, chúng con chấp nhận bị đánh, không một câu oán hận.”
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào gia đình năm người của Tống Mục Dương.
Năm người quỳ xuống trước Tống Trường Thanh với một thái độ thành khẩn.
Bốn anh em Long Ưng Bằng Hạc thậm chí còn quỳ dập đầu, “ông nội ơi, chúng cháu đều biết mình sai rồi.”
Tống Thiên Dương khẽ nhướng mày.
Khóe miệng Sở Trần khẽ nhếch lên, đương nhiên hắn biết mục
đích của nhà Tống Mục Dương, bọn họ đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ trong lễ khai trương Kim Thanh Thành, Độc sư là quân bài cuối cùng của bọn họ, nhưng cũng đã bị phế bỏ.
Họ vẫn muốn ờ lại nhà họ Tống để không phải trở thành những con chuột vô gia cư chạy qua đường, chỉ còn lại tia hy vọng cuối cùng là … tình thân.
Dùng thân tình để xúc độngTống Trường Thanh.
Tống Thiên Dương một nhà nhìn nhau với biểu cảm không mấy
thiện cảm.
Kể từ sau khi bọn họ cố gắng giết Tống Thu, hai bên đã được định sẵn không còn tình thân.
Tống Thu là nam đinh duy nhất trong dòng dõi của Tống Thiên Dương.
Bất quá, số phận cuối cùng của Tống Mục Dương một nhà vẫn là nằm trong tay Tống Trường Thanh.
Tống Trường Thanh đang ngồi trên ghế sa lon, phía sau là linh bài của tổ tiên nhà họ Tống, uy
nghiêm trang trọng.
Lúc này Tống Trường Thanh như cũ có chút cổ quái, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người Tống Mục Dương, “Quy củ của Tống gia, vị trí gia chủ, người có năng lực mới đảm nhiệm. Nhưng mà, các người đã quên điều kiện tiên quyết rồi sao? Nhà họ Tống, tuyệt đối không được phép cạnh tranh hung ác, một khi vi phạm,nhẹ thì xử theo gia pháp, nặng thitrực tiếp xóa khỏi gia phả nhà họ Tống.”
Thanh âm rơi xuống như sét đánh ngang tai, cả nhà Tống Mục
Dương như bị sét đánh, toàn thân run rẩy dữ dội.
“Ông nội ơi, cháu đã biết sai rồi, cháu xin ông nội cho chúng cháu một cơ hội.”
Tống Khánh Hạc nước mắt nước mũi cùng một chỗ chảy xuống, hướng phía Tống Trường Thanh dập đầu.
“Ông nội ơi, chúng cháu tâm trí nhất thời bị ma ám, chúng cháu đã biết mình sai.”
Tống Khánh Ưngliên tục nói.
“Cha, hãy nghe con giải thích.”
Tống Mục Dương nói, “Vài ngày trước, một Độc Sư không rõ lai lịch xuất hiện trước mặt Khánh Ưng và dùng nhiều lời lẽ lợi ích để mê hoặcKhánh Ưng,tất cả mọi chuyện, đều là tên Độc Sư không rõ lai lịch kia bày kế, sự tình hôm nay sau khi bại lộ, Độc Sư hắn liền mất tích.”
“Đủ rồi.”
Tống Trường Thanh đập bàn, trợn tròn mắt nhìn đám người bọn họ.
Lập tức bọn câm như hến.
“Chỉ bằng một câu, các người liền đổ hết trách nhiệm cho một tên Độc Sư không rõ lai lịch sao?”
Hai mắt Tống Trường Thanh bừng bừng lửa giận, “Lũ các ngươi thật ác độc, không ngờ lại lợi dụng cuộc thi đoạt Thanh đểdồn Tiểu Thu vào tử địa, trong mắt các ngươi, còn có gia quy Tống Gia? Còn thân tình Tống gia?”
“Mấy ngày trước, độc châm trên roi dài của gia quy cũng là bút
tích của các ngươi đi.”
Thân thề Tống Mục Dương khẽ run lên.
Hôm nay dùng cũng là độc châm.
Cả hai kết hợp lại, không có bất cứ nghi vấn nào.
Bọn họ tuyệt đối không thừa nhận.
“Là tên Độc Sư. Chính tay hắn đặt độc châm vào roi.”
Tống Khánh Ưng vội vàng nói.
Tống Trường Thanh chậm rãi đứng dậy, quay lại nhìn bài vị của tổ tiên, thắp ba nén hương rồi lấy xuống một cuốn gia phả cổ.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Từ khi gia quy của Tống gia được chế định đến nay, đời đời kiếp kiếp, tất cả đều tuân theo. Tuy nhiên, chưa bao giờ có một người con cháu nhà họ Tống nào bị xóa tên khỏi gia phả vì vi phạm các quy tắc của gia đình.”
Tống Trường Thanh chậm rãi lật qua cuốn gia phả, “Trên cuốn gia phả của ta, có rất nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Bọn
họ đều dựa vào thực lực của bản thân,lưu lại truyền kỳ trong giới kinh doanh, cuốn gia phả này không thể bị làm bẩn.”
Tống Trường Thanh cầm lấy cây gia phả, đối mặt với nhà Tống Mục Dương lớn tiếng nói:” Tống Mục Dương, cha hỏi con, hành động của con hôm nay có xứng với liệt tổ liệt tông nhà họ Tống không?”
“Cha … “Tống Mục Dương đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi trong lòng.
Tống Trường Thanh cầm bút lật
lên một trang của cuốn gia phả.
“Liệt tổ liệt tông của nhà họ Tống ở trên. Hôm nay Tống Trường Thanhđem năm người con nhà họ Tốngtrục xuấtra khỏi Tống gia, kể từ đâyxóa sổ khỏi gia phả nhà họ Tống.”
Tống Trường Thanh trên gia phả liền vạch năm nét bút.
Sự tuyệt vọng và cầu khẩn của cả nhàTống Mục Dươngđã hoàn toàn vô ích, hết thảy đã thành kết cục đã định.
“Ông nội, ông không công bằng.”
Tống Khánh Long đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn to đỏ bừng, tức giận gầm lên, “Năm đó,Tống Thiên Dương hại chết mẹ cháu, không phải đã vi phạm gia quy sao? Tại sao không trục xuất ông ta ra khỏi nhà họ Tống? Ngược lạicòn để Tống Thiên Dương làm gia chủ nhà họ Tống!
“Thật nực cười.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK