Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Tô Nguyệt tức giận cười lớn, “Hồi đó mẹ cậu đang mang thai con út thì đột nhiên trở dạ sinh non. Lúc đó, chính làThiên Dương nhà chúng tađã đích thân lái xe đưa mẹ cậu đến bệnh viện. Cuối cùng, bác sĩ nói, người mẹ và đứa bé chỉ có thể cứu một người, Tống Mục Dương khi đó thậm chí còn không đến bệnh viện, hắn chỉ gọi điện thoại đến và quyết định cứu cậu, Tống Khánh Bằng.”
Bốn anh em nhà Tống Mục Dương sắc mặt đột nhiên tái mét.
Tất cả đều nhìn về phía Tống
Mục Dương.
Bao năm qua, ân oán chôn chặt trong lòng bọn họ hóa ra chỉ là giả?
Tống Thiên Dương chưa bao giờ làm hại mẹ của bọn họ.
Cơ thể Tống Mục Dương khẽ run lên, một lúc lâu sau, đột nhiên mở to mắt, “Vợ tôi vô duyên vô cớ tại sao lại sinh non? Khẳng định là các người thừa dịp cả nhà chúng ta đều không ở nhà, bày ra thủ đoạn, các người tự cho là làm việc không chút kẽ hở, mới nói lời hùng hồn như thế.”
Tống Trường Thanh xua tay, “Trước khi mặt trời lặn tối nay, các người bắt buộc phải mang theo tất cả đồ đạc và rời khỏi nhà họ Tống. Tài sản thuộc về nhà họ Tống,một châm một tuyến cũng không thể chuyển đi. vấn đề hôm nay là không phải mưu tài, mà là hại mệnh. Thiên Dương không gọi cảnh sát báo án đã là nhớ tới chút thân tình rồi.”
Tống Mục Dương nhìn Tống Trường Thanh, mím môi vài cái, lúc sau, xoay người rời khỏi phòng khách.
Thấy vậy, bốn người con trai
cũng vội vàng đứng dậy, chật vật bước ra ngoài.
Trong phòng khách, một trận yên tĩnh.
Tống Thiên Dương nhìn bóng lưng của Tống Mục Dương, trong lòng cũng chua xót.
Thân là anh em ruột, tự nhiên không muốn nhìn thấy cục diện như vậy.
Nhưng đến thời điểm này, không thể để Tống Mục Dương ở lại nhà họ Tống.
Ánh mắt Tống Trường Thanh rơi vào trên người Sờ Trần, “Sờ Trần, màn biểu diễn của cậu hôm nay khiến tất cả mọi người bất ngờ. Nó khiến nhà họ Tống có thể thở phào nhẹ nhõm. Cũng có thể nói là đã giải quyết một tai họa cho nhà họ Tống.”
Tống Trường Thanh đứng dậy cúi đầu hướngSỞ Trần, “Sở Trần, cám ơn cậu.”
Tống Nhan sửng sốt, vội vàng bước tới đỡ Tống Trường Thanh, “Ông nội, đây không phải là chiếu
sát cháu gái sao?”
“Sở Trần hôm nay, chịu nổi cái lễ này.”
Tống Trường Thanh nói, “Nếu không có Sờ Trần, hôm nay cho dù đem Tống Mục Dươngtrục xuất khỏi nhà họ Tống,nhà họ Hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tống. Với thực lực của nhà họ Hoàng, muốn nhà họ Tống biến mất ờ Thiền Thành cũng không khó đâu.”
“Bữa tiệc tối nay ờ dinh thự của nhà họ Hoàng, Nhan Nhan, Hoàng lão gia tử cũng đã mời con. Con phải ăn mặc, trang điểm chỉnh tề một chút, không thể thất
lễ được.”
Tô Nguyệt mìm cười nói.
Chị emTống Vân và Tống Tình nhìn Tống Nhanvới vẻ đầy ghen tị.
Năm nám qua, trong mắt người nhà họ Tống, Tổng Nhanvì nhà họ Tốngđã hy sinh rất nhiều.
Cưới một kẻ ngốc làm chồng, làm vợ một tên ngốc năm năm, trở thành trò cười của cả thành phố, không biết cô ấy đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
Nhưng lúc này, hai chị em vô thức liếc nhìn chồng mình đang bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét không kìm được.
Lâm Tín Bình,”…”
Chu Kiếm,
Tô Nguyệt tràn đầy vui mừng, nhưng vẫn có chút lo lắng, “Nào, mẹ sẽ đích thân thay quần áo cho con.”
Tống Nhan ho nhẹ, “Mẹ ơi, bây giờ mới có mấy giờ? vẫn còn vài tiếng nữa mới đến bữa tiệc ở dinh thự nhà họ Hoảng.”
“Trước hóa trang xong rồi thay quần áo, thời gian cũng liền không sai biệt lắm.”
Tô Nguyệt cầm tat Tống Nhanlôi kéođi, kéo một mạch đi ra khỏi phòng khách.
Sở Trần cũng cáo lui, “Tôi trở về nghỉ ngơi chút.”
“Hôm nay cậu cũng mệt rồi.”
Tống Thiên Dương nói, “Tuy nhiên, hôm nay cậu danh tiếng đang vang xa, khi tham dự bữa tiệc tối nay ở Hoàng gia nhất định sẽ thu hút sự chú ý của nhiều
người, cẩn thận có người ghen tị với cậu mà gây khó dễ trong bữa tiệc.”
Sở Trần gật đầu.
“Về phần Dược phẩm Bắc Trần… nếu thiếu kinh phí, có thể tăng thêm một chút.”
Tống Trường Thanh đột nhiên đưa ra một quyết định khác.
Sở Trần, chỉ trong vài giờ, đã từ một kẻ ngốc ở rể bị nhà họ Tống coi thường trờ thành con rể có danh vọng nhất nhà Tống.
Một màn này rơi vào mắt Lâm Tín Bình và Chu Kiếm, khiến họ vô cùng ghen tị.
Bất quá, lúc này bọn họ cũng không dám động đến danh tiếng của Sở Trần.
Mỗi một hành động, cử chỉ của Sở Trần hôm nay đều đại diện cho nhà họ Tống.
Dù có ghen tị đến mấy cũng phải thu liễm tâm tư, cười tươi khen ngợi.
Khi Sở Trầnvề tới phòng, sau khi đóng cửa lại mơ hồ vẫn có thể
nghe thấy giọng nói của Tô Nguyệt ở phòng bên cạnh. Khi bà đánh giá quần áo của Tống Nhan, đa phần đều không hài lòng.
Sở Trần cười nhẹ.
Đối với anh ta, một bữa tiệc tại dinh thự nhà họ Hoàng ở Thiền Thành không phải là một dịp quá quan trọng.
Hơn nữa, theo ý kiến của Sờ Trần, ngay cả khi Tống Nhan ra ngoài với trang phục bình thường, trang điểm nhẹ nhàng thì cô ấy vẫn có thể trở thành tâm
điềm của mọi người với gương mặt xinh đẹp của mình.
Sở Trần mở tủ quần áo của mình, trong năm năm qua, Tống Nhan thỉnh thoảng sẽ mua ít quần áo cho hắn.
Trên mặt Sờ Trần hiện lên một nụ cười.
Một tên chồng ngốc nghếch, cả nhà chế giễu, cả thành phố cười chê.
Tống Nhan, người được cho là nạn nhân, không hề oán hận hắn ta, ngược lại, Tống Nhan, người
xưa nay không bao giờ chiếu cố người khác lại chăm sóc cho tên ngốc nghếch Sở Trầnrất tử tế.
Bên dưới một nhan sắc xinh đẹp, còn có một trái tim trong sáng lương thiện.
Điều này làm cho Sở Trần nhìn Tống Nhan vớiánh mắt củasự cảm kích từ tận đáy lòng.
Cô gái này đã phải chịu đựng 5 năm ủy khuất vi hắn ta, vì vậy hắn sẽ dùng cả cuộc đời của mình để làm cho cô gái ấy hạnh phúc.
Hắn chọn ra một bộ quần áo cảm thấy vừa ý mình nhất đặt qua một bên, Sở Trần ngồi trên giường khoanh chân luyện công.
Mặt trời dần lặn ờ phía Tây.
Một chiếc xe tải đậu trước một
trong những biệt thự của gia đình nhà họ Tống, hẳn là xe đến lấy hành lý của gia đình Tống Mục Dương.
Dưới ánh chiều tà chiếu rọi, gương mặt của năm cha con không còn màu máu, vô hồn giống như những xác chết biết đi.
Sau khi hành lý được lấy đi, Tống Mục Dương đã đứng ở cửa biệt thự đợi rất lâu.
Quay người lại, giọng nói khàn khàn vô cùng, “Đi thôi.”
Cha con năm người lên chung
một chiếc xe, chậm rãi hướng phía ngoài biệt thự nhà họ Tống đi ra.
Tống Khách Hạcsiết chặt nắm đấm, oán hận trong mắt trào ra từ lúc lên xe.
“Tống gia, ta nhất định sẽ trở lại.”
“Ca, trường bối sư môn anh thật sự sẽ lưu chúng ta đi vào ư?”
Tống Khánh Bằng ủ rũ cúi đầu, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hắn không muốn rời đi.
Nhà họ Tốnghai năm qua khá khởi sắc, Tống Khánh BằngtạiThiền Thành có uy danh cũng không đến nỗi tệ, nhưng hết thảy, giờ đây tất cả những điều này đều tan biến.
“Chắc chắn rồi.”
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Sở Trần đẩy cửa ra, vào lúc này, cửa phòng của Tống Nhan cũng vừa lúc mờ ra.
Sờ Trần nhìn qua, không khỏi ngây ngốc một hồi.
Tống Nhan ngày thường đã xinh đẹp động lòng người rồi, dưới sự đốc thúc tỉ mì cách ăn mặc trang điểm của mẹ cô Tô Nguyệt, Sở Trầnmới chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy tâm hồn như run lên.
Cô gái này đẹp không gì sánh được.
“Bà xã à, em thật đẹp.”
Sở Trần bước tới.
Tô Nguyệt nhướng mày,gần như định nổi giận, nhưng chợt nhớ ra Sở Trần không còn là tên con rể ngu ngốc trong mắt mình nữa,
mà là nhân vật chính của nhà họ Tống đêm nay, trên mặt bà lập tức nở một nụ cười,“Sở Trần, Nhan Nhan nhà chúng ta bậc này điều kiện, nó đã nguyện ý ở bên cạnh cậu năm năm, đó chính là phúc khí của cậu”
“Đó là điểu hiển nhiên.”
Sở Trần kéo tay Tống Nhan, “Nhan Nhan quả thực là món quà mà Chúađã ban cho tôi.”
Tống Nhan nhìn Sở Trần.
Tên ngốc này hôm nay liên tục nắm tay cô.
Nghĩ đến bữa tiệc tối nay khó tránh khỏi cảnh tượng này, Tống Nhan liền ngầm ưng thuận.
Suy cho cùng, đó vẫn là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Sở Trần và Tống Nhan bước xuống lầu, những người còn lại của nhà họ Tống cũng đều đến đủ.
“Tôi đây chỉ là đi ăn cơm, hay là tôi chuẩn bị xuất chinh vậy?”
Sở Trần càu nhàu nói.
Khi Tống Nhan nghe thấy điều
này, cô không khỏi cười khẽ.
Có lẽ chỉ có Sở Trần không coi bữa tiệc ở nhà họ Hoàng ra gì.
“Tiểu Thu, chị ba con mặc váy với đi giày cao gót nên không tiện lái xe, con đưa bọn họ tới nhé!”
Tô Nguyệt nói.
Tống Thusảng khoái đáp ứng, hắn bây giờ chỉ ước được ở bên cạnhSỞ Trầnthật lâu để học chút bản lãnh.
Theo suy nghĩ của Tống Thu, Sở Trần mạnh hơn các quán chủ của
các võ quán.
Dưới ánh mắt của rất nhiều kỳ vọng lớn lao chăm chú nhìn, chiếc xe từ từ lái ra khỏi nhà họ Tống.
Một đường đi tới Hoàng Phủ.
“Em nghe nói bữa tiệc đêm naytại Hoàng Phủ được tổ chức ở khu vườn sau của Dinh thự nhà họ Hoàng.”
Tống Thutrong khi lái xe, nói với đôi mắt khao khát, “Từ những bức ảnh em nhìn thấy trong nhóm bạn bè đăng lên, khu vườn
sau của Nhà họ Hoàng được trang trí rất xa hoa khí phái, những ngườitối nay có thể được dùng bữa ở đó phải là những người cực kỳ giàu có hoặc nổi tiếng.”
“Tiểu Thu, em cũng đã đến cùng, đợi lát nữa chúng ta cùng vào không phải được sao.”
Tống Thu hai mắt sáng lên, “Emcũng có thể đi sao?”
“Cậu là em trai của Nhan Nhan, có chỗ nào không thể đi?”
Sờ Trần cười, “Liền quyết định
vậy đi, tối nay cậu có thể đãng ảnh của chính mình.”
Tống Thu lại càng thêm kích động, “Cảm ơn anh rể.”
Tống Nhan liếc nhìn Sờ Trần một cái, im lặng không nói gì.
Tiệc mừng sinh nhật lần thứ 80 của Hoàng lão gia tử được tổ chức rất hoành tráng, trên con phố trước nhà họ Hoàng, rất nhiều cảnh sát giao thông đang giữ gìn trật tự.
Ba người Sở Trần xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của vô số
người.
“Sở Trần đến rồi, con rể nhà họ Tống hôm nay đã đánh bại liên tiếp nhiều sư vương và xuất sắc đoạt Thanh.”
“A! Tam tiểu thư nhà họ Tống quả thật nhan sắc tựa như tiên nữ.”
“Đứa con rề ngốc nghếch đã bị chê cười năm năm, bây giờ nhìn lại, hắn đã tát vào mặt bao nhiêu người rồi.”
Giữa những tiếng bàn tán, ba người Sở Trần đi về phía cửa Dinh thự nhà họ Hoàng.
Sở Trần ngạc nhiên, người đứng ở cửa lúc này vậy mà là một người quen cũ, Hoàng Ngọc Hải.
“Hoàng thiếu gia, ngài không phải là đang chờ tôiđể đón tiếp đặc biệt chứ?”
Sở Trần chủ động lên tiếng.
Hoàng Ngọc Hải mỉm cười và gật đầu, “Đúng vậy, tôi đang đợi cậu. Nhưng …”
Hoàng Ngọc Hải liếc nhìn Tống Thu, người đang đứng bên cạnh Sở Trần, “Bữa tiệc trong Dinh thự nhà họ Hoàng chỉ có khách mời
mới được tham gia, liền không thể … dìu già dắt trẻ tới được. Vị này bên cạnh cậu, vẫn là trở về đi.”
Lời vừa dứt, khuôn mặt Tống Thu nhất thời nóng bỏng lên.
Hắn không được mời tham dự bữa tiệc đêm nay ở Hoàng Phủ, nhưng Hoàng Ngọc Hảiở trước mặt chỉ ra, khiến Tống Thu cảm thấy mình như bị bắt quả tang.
Bữa tiệc tối nay ở Hoàng Phù, có thể đến tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng đình đám ở Thiền Thành.
Đều được mời mà tới.
Cậu chỉ là đến cùng Sở Trần và Tống Nhan, vốn thân phận không
phù hợp.
Bất quá, Tống Thu không nghĩ tới sẽ có con cháu nhà họ Hoàng đứng ở cửa chặn, hơn nữa cỏn chỉ đích danh trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, Tống Thu càm thấy vô cùng xấu hổ.
Nếu dưới đất mà có một lỗ hờ, cậu nhất định sẽ némHoàng Ngọc Hải vào đó ngay lập tức.
Hậu hoa viên của Hoàng Phủ là nơi mà nhiều người ở Thiền Thành mơ ước được đặt chân
đến.
“Thật xin lỗi.”
Tống Thu cảm nhận được rất nhiều ánh mắt, cố nén khuôn mặt bốc lửa, cười lớn, “Tôi chỉ là lái xe chở chị gái và anh rể của tôi qua.”
Tống Thu cảm thấy xấu hổ đến mức có cảm giác khó ngẩng đầu lên.
Dù sao, thật quá xấu hổ khi bị chặn lại trước cổng của Hoàng Phủ như thế này.
Tống Thu cảm thấy những ánh mắtchế giễu đang nhìn mình bốn phía.
Một cái tay liền đặt lên vai Tống Thu vỗ vỗ, “Anh rể nói đưa em vào.”
Tống Thu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Sở Trần.
Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hải mang theo một chút giễu cợt, nhìn Sở Trần.
Hắn là chủ nhà ở đây, Sở Trần làm sao có thể đưa người vào mà không có hắn?
Sở Trần không nhìn Hoàng Ngọc Hải, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn tấm bảng hiệuHoàng Phủ, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, nhà họ Hoàng, được biết đến là gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành, nhưng mà xem ra cũng không có dáng vẻ của nhà giàu đi.”
Vừa dứt lời liền khiến nhiều người choáng váng.
Mọi ánh mắt đều rơi vào Sở Trần.
Hoàng gia, gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành, là một sự thật sắt đá mà không ai có thể phủ nhận.
Nhưng tối nay, Sở Trần ở trước nhà họ Hoàng, thẳng thừng nói rằng nhà họ Hoàng trông không có dáng vẻ của một gia đình giàu có.
Điều này đủ để coi như một sự khiêu khích đối với tất cả những người nhà họ Hoàng.
“Đây chính là Sở Trầnsao?”
“Sở Trần, người được Hoàng lão gia tử ca ngợi là số một trong số thế hệ trẻ ở Thiền Thành, thậm chí còn kiêu ngạo hơn tôi nghĩ.”
“Tôi nghĩ là hắn đắc ý quên
mình.”
Thậm chí có người vừa mới đi vào Hoàng Phủ, cũng không nhịn được vô ý thức dừng bước, quay đầu nhìn xem một màn này.
Hoàng Ngọc Hải sắc mặt trở nên ảm đạm, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Cậu nói qua lời nói là phải chịu trách nhiệm với những gì minh nói.”
“Đường đường là gia tộc giàu có lại làm chuyện nhỏ mọn như vậy sao?”
Sở Trần cười cười, “Không chỉ có
không khoan dung độ lượng,liền lễ nghĩ cơ bản nhất cũng khiếm khuyết. Theo tôi thấy, xưng là kẻ giàu mới nổi ở Thiền Thành, còn tạm được.”
Lúc này, trong Hoàng Phủ liền có mấy người trẻ tuổi đi ra, vẻ mặt bất thiện nhìn Sở Trần.
Tống Nhan nhẹ nhàng kéo gấu áo cùa Sở Trần.
Những người xung quanh như đang theo dõi cuộc vui náo nhiệt và không nghĩ đó là chuyện lớn.
Sở Trần càng nói lời kinh người,
bọn họ càng cảm thấy hứng thú.
Bao nhiêu năm rồi, từ trước tới giờ không ai dám gọi nhà họ Hoàng là một nhà giàu mới nổi.
Vậy mà ở trước cửa nhà họ Hoàng, trước mặt đám trẻ nhà họ Hoàng, anh ta gọi nhà họ Hoàng là nhà giàu mới nổi ỞThiền Thành.
“Anh rể, quên đi.”
Tống Thu cũng có chút kinh hãi, nhà họ Hoàng, không ai có thể đắc tội được, “Em sẽ đợi hai người trong xe.”
“Không cần thiết.”
Sở Trầnthanh âm nhạt, “Tôi nói, Hoàng gia không có bậc này rộng lượng, cái cửa này, tòi không cần vào nữa.”
Sở Trần nắm lấy tay Tống Nhan, “Bà xã, chúng ta về nhà ăn lẩu đi.”
Tống Nhan giật minh, nhưng Sở Trần đã kéo cô lại và rời đi vài bước.
Lúc này, Hoàng Ngọc Hảivẻ mặt biến sắc.
Hắn chẳng qua chỉ muốn hạ uySỞ Trần, nói cho Sở Trần biết đây là Hoàng Phủ, làđịa bàn của hắn.
Chỉ là đánh đuổi một thiếu gia nhà họ Tống đi, sẽ không ai để ý.
Theo suy nghĩ của Hoàng Ngọc Hải, Sờ Trầnsẽ không dám kiêu ngạo tại Hoàng gia.
Thật tình không ngờ, Sở Trần lại xoay người rời đi.
Tối nay,Sở Trần là vị khách danh dự do lão gia tử chỉ định, nếu không có hắn ờ đó, một khi lão
gia tử hỏi đến, chuyện tại cổng Hoàng Phủ nhất định sẽ bị lão gia tử biết.
Trên thực tế, khách mời đưa người thân đến dự tiệc đêm ở Hoàng gia cũng không ít.
Nhiều người sẽ đưa thế hệ trẻ của họ đến để mở rộng tầm mắt.
Không có người sẽ ngán cản.
Tuy nhiên, Hoàng Ngọc Hải có lý do chính đáng để ngán chặn,hắn ta tin rằng Sở Trần sẽ phải ngậm bồ hòn thôi.
“Chờ một chút.”
Hoàng Ngọc Hải sắc mặt âm trầm đến cực hạn.
Hắn ngăn Sở Trần ở cửa là vì muốn đưa Sở Trần đi gặp sư phụ hắn trước.
Nhìn thấy Tống Thuxuất hiện, đột nhiên hắn muốn trả thù Sở Trần một chút thôi.
Sở Trần quay đầu lại cười, “Hoàng thiếu gia, còn có cái gì
phân phó?”
Hoàng Ngọc Hải tức giận run lên một chút, hắn đè nén mạnh mẽ lửa giận trong mắt.
Bắt đầu từ quán bar Thiên Hào, Sờ Trần xuất hiện giống như là khắc tinh của hắn.
Mỗi lần như vậy, anh ta đều đánh vào mạnh vào mặt hắn.
Hoàng Ngọc Hải lần này theo tông môn trở về, có hùng tráng tâm trí.Hắn muốn trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ của nhà họ Hoàng, khiến ai cũng phải ngước mắt nhìn hắn.
Tuy nhiên, tất cả sự kiêu ngạo của hắn,trước mặt Sở Trần, liền bị đánh cho tàn tành.
“Hoàng gia, há lại không có lòng khoan dung độ lượng?”
Hoàng Ngọc Hải lạnh lùng nói, “Nếu đã tới, cửa lớn nhà họ Hoàng đương nhiên nghênh đón.”
Khóe miệng Sờ Trần khẽ nhếch lên.
“Nếu Hoàng thiếu gia đã chủ động nhận ra sai lầm, tôi cũng sẽ không được một tấc lại muốn tiến
một thước, tính toán chi li.”
Sở Trần cười, “Vợ, Tiểu Thu, chúng ta vào đi.”
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt.
Vốn tưởng rằng sẽ được xem vở kịch hay, khi đó Hoàng gia sẽ trừng phạtsở Trần, nhưng không ngờ, lại bị Sờ Trần một chiêulấy lui làm tiếnhóa giải.
“Sờ Trần thực sự chắc chắn như vậy, Hoàng Ngọc Hảisẽ không dám đuổi hắn đi sao?”
“Nhưng mà, Sở Trầncứ như vậy bước vào Hoàng gia, giờ đây không khác gì đầm rồng hang hổ. Tôi nhìn đám con cháu nhà họ Hoàng, cả đám đều hận không thể ăn tươi nuốt sốngSỞ Trần.”
“Nói thật, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của Sờ Trần. Nhưng mà, tên Sở Trần này thực sự không ý thức với những việc minh làm. Tôi chắc chắn rằng, hắn có thể tạo ra danh tiếng nhất thời, nhưng, không bao lâu nữa hắn sẽ ngã thật đau … không biết chừng sẽ là đêm nay.”
Vẻ mặt của Sờ Trần không thay
đổi, mang theoTống Nhan và Tống Thusải bước vào cửa lớn nhà họ Hoàng.
Hoàng Ngọc Hải sắc mặt ảm đạm, đi theo phía sau Sờ Trần.
Dinh thự nhà họ Hoàng thiết kế hoàn toàn theo kiểu sân vườn, không thiếu nước chảy và non bộ dọc đường, hai bên phản chiếu ánh đèn.
“Sờ Trần, sư tôn của tôi muốn gặp cậu.”
Khi qua chỗ không có người, Hoàng Ngọc Hảiliền đi vài bước
tới gầnSỞ Trần.
Sở Trần liếc nhìn Hoàng Ngọc Hải.
Hắn biết rằng điều mà Hoàng Ngọc Hải kiêng kỵ nhất, chính là thân phận đệ tử Kỳ môn của hắn.
Bất quá, Sở Trầncùng Kỳ Môn đã ngăn cách năm nãm, vi vậy hắn ta hơi tò mò không biết liệu giang hồ có gì biến hóa không.
Tống Nhanmột mực chú ý đến thần sắc của Sở Trần, mặc dù cô ấy không biết sư phụ của Hoàng Ngọc Hải là ai, nhưng Tống Nhan
vẫn chủ động nói: “Sở Trần, nếu anh có chuyện cần làm trước, tôi đi với Tiểu Thu là được.”
“Được rồi, anh sẽ tìm em sau.”
Sở Trần gật gật đầu, đi theo Hoàng Ngọc Hải đi một hướng khác.
Tại một tầng lầu của tòa nhà khác, Hoàng Ngọc Hải đẩy cửa bước vào.
Sở Trần ánh mắt nhìn sang.
Trên ghế sô pha, một người đàn ông trung niên ngồi thẳng nghiêm
nghị, nhắm mắt dưỡng thần, mặc áo choàng màu xanh đậm.
Sở Trần tiến lên một bước, lập tức cảm nhận được khí tức của trận pháp Kỳ môn.
Sở Trần khẽ nhướng mày.
Chân đạp Càn Khôn, thân ảnh chợt như bóng ma.
Ằm! Âm thanh vô hình.
Sở Trần đã đến trước mặt người đàn ông trung niên.
Đôi mắt người đàn ông trung niên
đột nhiên mở ra, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Lợi dụng Càn Khôn Bộ, vậy mà có thể phá trận pháp của ta trong giây lát, người trẻ tuổi, khó trách Ngọc Hải ở trước mặt ngươi ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.”
Sở Trần cười,“Càn Khôn Bộquả thật rất hữu dụng, nếu không, không thể nào nhẹ nhàng như vậy phá vỡ Hắc Hồn Kỳ Trận của ngươi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên liền đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, “Làm sao
ngươi biết về Hắc Hồn Kỳ Trận?”
“Thủ đoạn của phái Hắc Vu Nhất phái, ít nhiều biết một chút.”
Sờ Trần nói, “Các hạ đã bày ra Hắc Hồn Kỳ Trận, vậy thì các hạ hẳn là đến từ Hắc Hồn Sơn đi. Bên trong Hắc Vu Nhất Phái, thực lực của Hắc Hồn Sơn, có thể nói là không lớn không nhỏ.”
Ánh mắt nam tử trung niên nhìn về phía Hoàng Ngọc Hải.
Hoàng Ngọc Hải càng thêm kinh ngạc, “Sư phụ, con… con chưa từng để lộ bất kỳ tin tức gì về
môn phái.”
Đây hết thảy, chì từ một cái trận pháp của Kỳ môn, Sở Trần liền đoán ra.
Sở Trần là yêu nghiệt phương nào?
Vẻ mặt của nam tử trung niên trở nên cung kính hơn một chút, hắn ta chắp tay hướng về phía Sờ Trần, “Còn chưa thỉnh giáo.”
“Đệ tử Kỳ môn, Sở Trần.”
Sở Trần đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK