Bảy lượng rượu nhanh chóng được uống hết vào bụng, thời điểm Hoàng Giang Hồng đặt ly rượu xuống, liền cảm giác được một dòng nước ấm áp quỷ dị lướt qua cơ thể.
Hoàng Dương lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Giang Hồng, “Cha, hôm nay tâm trạng của cha
rất tốt, con thấy khí sắc của cha đã tốt hơn trước rất nhiều.”
“Ta cũng cảm giác, dường như khôi phục lại không ít khí lực.”
Hoàng Giang Hồng vừa nói xong, đôi mắt khống khỏi rơi vào chén rượu trống không trên bàn, con ngươi không khỏi trợn to mấy phần
Liệu ly rượu kém chất lượng này có thể thực sự chữa khỏi bệnh cho mình?
Hoàng Giang Hồng có một cảm giác khó tin.
Trong sâu thẳm trái tim, có một tia hi vọng mờ mịt…
Một chiếc xe ô tô từ từ chạy vào nhà họ Tống, chính là Sở Trần và Tống Nhan vừa mới uống trà ở trà lâu về.
“Tiểu Thu còn không nghe điện thoại, đứa nhỏ này, không biết Hoàng lão gia tử có mời ở lại ăn tối không.”
Sờ Trần đặt điện thoại xuống, lầm bầm một mình.
“Khả năng về quyền quán luyện quyền đi.”
Tống Nhan nói, “Khi Tiểu Thu luyện quyền, cậu ấy sẽ không mang theo điện thoại di động.”
Sở Trần gật đầu.
Hai người bước ra khỏi ga ra, định lên lầu thì phía xa có tiếng bước chân vội vã.
“Nhan Nhan, con trở về thật đúng lúc.”
Tô Nguyệt vội vàng đi tới, “Nhan Nhan, con trở về thật đúng lúc.”
Tô Nguyệt vội vàng chạy tới,
“Cha con bọn hắn đều đến công
ty đi làm, con dẫn mẹ đi một chuyến đến Tinh Anh quyền quán.”
Tống Nhan giật mình, “Tinh Anh quyền quán?”
Mẹ chưa bao giờ đến một nơi như vậy.
Tô Nguyệt vô cùng lo lắng, “Vừa rồi có người từ Tinh Anh quyền quán gọi tới,Tiểu Thu không biết đã đánh nhau với người ờ đâu mà bị thương, mẹ đi qua để đón Tiểu Thu về.”
Tinh Anh quyền quán.
Tiếng xe thắng gấp chói tai vô cùng.
Sở Trần, Tống Nhan và Tô Nguyệt đẩy cửa xe gần như cùng lúc và bước nhanh vào.
Chu Vũ đã đợi sẵn ở cửa.
“Tiểu Vũ, Tiểu Thu đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Nguyệt lo lắng đi tới.
“Tiểu Thu không biết đã đánh nhau với ai, cậu ấy bị thương khắp người.”
Chu Vũ dẫn ba người vào Tinh Anh quyền quán nói, “Tuy vết thương không nghiêm trọng, nhưng có rất nhiều vết thương trên người, hẳn là lọt vào vây đánh, nghiêm trọng nhất, chính là xương sườn, có mấy cái bị đánh gãy, Trần sư phó đã xử lý tốt giúp Tiểu Thu trị thương, hiện tại hắn đang ở bên trong nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt của Sờ Trầnâm trầm.
Bị vây đánh.
Tống Thu chỉ đến một nơi trong ngày hôm nay.
Cửa được mở ra, Tô Nguyệt vội vàng chạy tới ngay lập tức, nhìn thấy Tống Thu quấn băng gạc trắng nhiều chỗ đang nằm trên giường, nước mắt lưng tròng, “Tiều Thu, conlàm sao rồi? Là tên không nhân tính súc sinh nào đem con đánh thành cái dạng này, con nói cho mẹ, mẹ nhất định không tha cho hắn.”
Ánh mắt Sở Trần nhìn chằm chằm vào Tống Thu.