Hạ Bắc dở khóc dở cười, “Tôi thấy ngay cả chính cậu ta trong lòng cũng không có tự tin, bước chân có chút không vững.”
Trong đám người, bên người Diệp Thiếu Hoàng sẽ không thiếu được Vinh Đông.
Vinh Đông giễu cợt, “Một thứ đáng xấu hổ.”
Diệp Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm Tống Thu trên sàn đấu, trong đáy mắt hiện lên một tia hận ý.
Tại bữa tối sinh nhật của Tống Nhan, Diệp Thiếu Hoàng cảm thấy rằng mình có thể đem nhà họ Tống nắm trong tay.
Thật tình mọi chuyện sau đó, gặp phải liên tiếp đả kích đã khiến Diệp Thiếu Hoàng cảm thấy mình nhìn thấy nhà họ Tống như là gặp phải khắc tinh.
vỗn nghĩ nhân lúc cháy nhà hôi của, mang hoa tặng Tống Nhan nhưng rồi cũng bị thất bại.
“Với thực lực của Triệu Sơn, nếu hắn không nương tay, chỉ sợ sẽ đánh tàn phếTống Thu.”
Diệp Thiếu Hoàng lạnh lùng lẩm bẩm một mình.
Trên lôi đài.
Triệu Sơn nhìn chằm chằm vào Tống Thuđầy chế nhạo, không có vẻ gì là vội vàng, “Tôi muốn hỏi một chút, cảm giác của cậu như thế nào khi được Hoàng Ngọc Trân xin lỗi trên báo?”
Thần sắc Tống Thu trầm xuống.
Triệu Sơn rõ ràng là muốn lợi dụng cậu ta để giẫm lên nhà họ Hoàng.
“Hay là, cậu đăng báo xin lỗi tôi, hôm nay tôi sẽ để cậu bình an xuống lôi đài, thế nào?”
Triệu Sơn đưa ra một đề nghị mà hắn cảm thấy có lương tâm.
“Không cần.”
Tống Thu cổ gắng trấn định tâm trạng, xua tay nói: “Xin mời.”
Triệu Sơn ánh mắt trờ nên lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc, giống như một con dã thú, hắn nhìn chằm chằm vào cơ thề Tống Thu.
“Vậy thì… để ta xem ngươi có thể giãy giụađược bao lâu.”
Triệu Sơn đột nhiên sải bước xông lên.
Nhập mật khẩu: 0596
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.