“Lần này, tôi sẽ đem toàn lực ứng phó.”
Diệp Thiếu Hoàng đôi mắt bôi qua một đạo tia sánghừng hực , hắn cũng lànhân vậtthanh niên kiệt xuất trong giới kinh doanh của Thiền Thành, nhưng tạitrước mặt Sờ Trần, hắn mỗi lần mỗi lần đều bị đả kích, Diệp Thiếu Hoàng trong lòng góp nhặt lên oán hận, không thể ít hơn so với Vinh Đông.
“Sở Trần có thề làm cho Ninh Gia động thủ, có khẳ năng hắn là người Dương Thành, ờ Dương Thành, tôi đã liên hệ với người của mình rồi, sẽ phối hợp với chúng ta điều tra kỹ lưỡng Sờ Trần.”
Hoàng Vũ đứng lên, vươn tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Diệp Thiếu Hoàng và những người khác đồng thanh nói, đầy vẻ mong đợi.
Bọn họ đều mơ hồ dự cảm giác được lần này sẽ thu được lợi lớn, tìm cách đối phó Sở Trần.
Sở Trần không biết rằng Hoàng Gia và những gia tộc khác đang cùng nhau âm mưu điều tra cặn kẽ mọi thứ về hắn, lúc này nhóm ba người Sở Trần đã đến chảnTây Tiều Sơn.
“Người đến người đỉ, luận võ ờ đây không sợ sẽ thu hút sự chú ý sao?”
Tống Thu ngẩng đầu quét qua, xung quanh
có rất nhiều người.
“Xin lỗi… cô có phải Mạc cô nương không?”
Có người bước tới, nhìn Mạc Vô Ưu.
“Là ta.”
Mạc Vô Ưu gật đầu.
Người đàn ông mỉm cười, “Vậy thi xin mời đi theo tôi, môn chủ đã chờ ờ Bán Sơn Đình từ lâu rồi.”
Nói xong, người đàn ông xoay người dẫn đường đi.
Đột nhiên, một cỗ kình lực hướng phía hắn đánh đến, người này không kịp chuẩn bị, mất cảnh giác liền bay ra phía trước, ngã như chó đớp cứt.
“Là ai đánh lén ta!”
Người đàn ông đứng dậy, ánh mắt hung tợn.
“Ngươi là người Tinh La Môn sao?”
Sờ Trần nhìn người này.
“Nếu biết thì tốt.”