Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Khánh Hạc cẩn thận tính toán một hồi, cau mày nói: “Em không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà, anh cả, anh vẫn phải cẩn thận trong hai ngày này.”

Nếu có người khác nói lời này với hắn ta, Tống Khánh Long sẽ tặngngay cho một cái tát.

Tuy nhiên, hắnvô cùng tin tưởng vào bản lĩnh của cậu em thứ hai nhà hắn.

“Ta biết rồi.”


Tống Khánh Long nói, “Mọi người hãy chuẩn bị thật tốt. Tối nay tại khách sạn Hoàng Đình, Tú Tú nói rằng nếu cha cô ấy có thời gian, ông ấy cũng sẽ đến đó ngồi một lát.”

“Hoàng ngũ gia?” Tống Mục Dương chợt thấy phấn khích.

Hoàng lão gia tử dưới gối có bảy người con! Mỗi người trong số họ đều đã tạo nên danh tiếng lớn ở Thiền Thành.

Sau khi Hoàng lão gia từ về hưu,

tài sản của nhà họ Hoàng đều nằm trong tay bảy người con này.

“Khánh Long, con phải nổ lực hơn một chút.”

Đôi mắt Tống Mục Dươngthả ra thần thái phấn chấn, “Nếu như có thể kết thân với nhà họ Hoàng, Tống Thiên Dương một nhà bọn chúng, chúng ta muốn giẫm thế nào chả được.”

Tống Khánh Long cười, “Vâng cha, con biết rồi.”


Vào chạng vạng tối.

Một chiếc ô tô chạy chầm chậm vào khu biệt thự.

“Cha, có chuyện gì vậy?”

Lúc Tống Nhan bước vào đại sảnh, cô phát hiện mọi người đều ở đó, ánh mắt có chút kỳ quái.

“Một trăm ngàn tệ tiền mặt của nhà họ Diệp.”

Tống Thiên Dương lo lắng, “Diệp Thiếu Hoàng trúng độc rắn. Nghe nói toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện Nhân dân đều bó tay. Bây giờ nhà họ Diệp đột nhiên gửi một trăm ngàn Nhân dân tệ đưa

tới cho chúng ta. Rốt cuộc có ý gì?”

“Nhà họ Diệp còn chỉ đích danh. Cái này là đưa cho Sở Trần.”

Chu Kiếm liếc nhìn Sở Trần, “Sẽ không phải là … nói với Sở Trần rằng nếu Diệp thiếu gia có xảy ra chuyện gì thì số tiền sẽ để cho Sở Trần lo hậu sự.

“Anh lo chuyện của mình đi.” Tống Nhan nhướng mày nhìn Chu Kiếm.

Lúc này, Tống Tình cũng lập tức lên tiếng, “Trừ lý do đó ra, tôi

không nghĩ ra được lý do gì khiến nhà họ Diệp phải đưa tiền tới đây.”

“Nhan Nhan, con định xử lý số tiền này như thế nào?” Tô Nguyệt nói.

“Đây là gửi choSỞ Trần, thì cứ để anh ta xử lý.”

Tống Nhan ngược lại không chút do dự, nhìn thoáng qua về phía Sở Trần, lúc ở trong nhà hàng, tên ngốc này cùng Hạ Thiếu giakề vai sát cánh, tự xưng là tổ hợp hoàn mỹ. Hiện tại để xem hắn xử lý vấn đề này như thế

nào.

Một trám nghìn tệ mà nhà họ Diệp gửi không lý do, chỉ ghi là là Hoàng thiếu cảm tạ.

Thế nhưng, mọi người đều rõ rằng khixảy ra tai nạn của Diệp Thiếu Hoàng, Sở Trần đã dùng chính đôi giày của mình để lấynước từ Tống hồ và tạt vào mặt Diệp Thiếu Hoàng.

Nhà họ Diệp, liệu sẽ cảm tạSỞ Trần không?

Sự tình xảy ra bất thường, tất có ám.

“Sở Trần, cậu phải suy nghĩ kỹ càng.” Lâm Tâm Bình chế nhạo nhìn Sở Trầngiễu cợt.

Một trăm nghìn nhân dân tệ chỉ là một khoản tiền nhỏ đối với những người có mặt ở đây.

Bọn họ càng là thêm vui khi nhìn thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan và dáng vẻ không biết làm sao của Sờ Trần.

Ngay cả Lâm Tín Bình cũng cảm thấy rằng đây là khời đầu cho sự trả thù của nhà họ Diệp.

Đầu tiên sẽ dùng một trăm ngàn

tệ để làm nhục và cảnh cáo Sở Trần.

Mọi người đều nhìn Sở Trần.

Một trăm nghìn tệ tiền mặt, được đóng gói trong một chiếc túi.

Sở Trầnnhấc lên, cân đo đong đếm, “Cũng không biết lànhà họ Diệp nói đưa một trăm ngàn, nhưng thật ra đưa chín mươi ngàn không.”

Sở Trần ngẩng đầu, nhìn Tống Thu, đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu Thu, Hai ngày nay luyện múa sư tử thật vất vả nha.”

Tống Thu nghe vậy sửng sốt, hắn không biết tại sao Sở Trần lại đột nhiên nói chuyện với hắn.

Bất quá, bắt đầu từ việc Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng một cách thô bạo, đến khi biết Sở Trần đã cứu mạng mình, thái độ của Tống Thu đối với Sở Trần đã thay đổi rất nhiều, ngay lập tức trả lời: “Không sao đâu. Ông nội chúng ta đang làm việc chăm chỉ, tất nhiên tôi cũng phải cố gắng hết sức.”

Cái túi lập tức bay về phía Tống Thu.

Tống Thu bắt lấy, ngây người nhìn Sở Trần.

“Vì nhà họ Tống, cậu đã rất vất vả ròi.

Sở Trần nói, “Anh rể không giúp được nhiều, cho nênanh sẽ cho cậu một ít tiền tiêu vặt, hãy cầm lấy đi uống trà.”

Mọi người đều sửng sốt.
Đưa cho Tống Thu, một trăm ngàn tệ tiền tiêu vặt?

Toàn bộ tài sản của Sở Trần cũng không có nổi một trăm nghìn

nhân dân tệ.

Số tiền này do nhà họ Diệp gửi.

Hắn vậy mà thực sự vẫ dám sử dụng nó?


Tống Thu cũng có chút ngượng ngùng, số tiền này là một củ khoai nóng bỏng tay.

“Sở Trần, cậu ngược lại thật sự không ngu ngốc nha.”

Lâm Tín Bình chế nhạo, “Thế mà mang tiểu Thu làm khiên chắn thay anh.”

“Anh rể cho cậu em vợ một trăm ngàn tệ tiền tiêu vặt thì có vấn đề gì sao?”

Sở Trần nhìn sang đột nhiên cười hỏi: “Đại tỷ phu à, anh đã từng cho Tiểu Thu tiền tiêu vặt chưa?”

Lâm Tín Binh sửng sốt khi nghe được lời này.

Với địa vị của Tống Thu trong nhà họ Tống, không có khả năng không có tiền tiêu.


Quả thật như vậy, hắn ta chưa từng nghĩ đến việc cho tiền Tống Thu.

“Vậy chắc là không rồi.”

Sở Trần cười nhìn Chu Kiếm, “Nhị tỷ phu thì sao?”

Chu Kiến thần sắc xấu hổ.

Sở Trần thở dài một hơi, “Tiểu Thuthằng bé này sống cũng thật không dễ dàng. Tuy trên danh nghĩa có ba anh rể, nhưng người này người kia đều là quá keo kiệt đi.”

Sở Trần bước tới, vỗ vai Tống Thu, bá khí nói: “Đây là một trăm ngàn Nhân dân tệ. Cậu cầm lấy tiền mà tiêu vặt, nếu thiếu tiền lại tìm tam tỷ phu cho cậu.”

“Sở Trần, cậu là đang muốn hại Tiểu Thu sao?”Tô Nguyệt không nhịn được tức giận mắng.

“Số tiền này là do Diệp Thiếu

Hoàng tự nguyện gửi tới. Chúng ta cứ thoải mái mà chi tiêu.”

Sở Trần nói, “Nhân tiện, còn một chuyện nữa. Tôi đã nói chuyện với Diệp Thiếu Hoàng. Anh ta cảm thấy rất hổ thẹn về việc mình đơn phương hủy hợp táccủa ba nhà Diệp Vinh Tống, cho nên đã quyết định trùng kiến lại mối quan hệ hợp tác. Nhạc phụ, nhà họ Diệpsẽ sớm liên hệ với cha.”

Tất cả mọi người ngây người.

Càng nói càng quá phận, thật coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao?

“Sở Trần, nếu như không phải Hạ thiếu gia coi trọng cậu, cậu đã bị đuổi khỏi nhà họ Tống rồi.”

Chu Kiếm lạnh giọng mắng, trong mắt mang theo vài phần trêu chọc và giễu cợt, đột nhiên cảm thấy đêm đó mình không được Hạ thiếu gia nhìn trúng, cũng là một chuyện tốt.

Bọn họ không có được “phúc khí” như Sở Trần.

“Nhan Nhan, loại chuyện như vậy, chỉ có em mới nhịn được.”

Tống Vân lắc đầu, “Bây giờ

chuyện của Sở Trần đã được truyền khắp thành phố, trò cười của nhà họ Tống chúng ta, lần này lại được nâng cấp.”

“Hạ thiếu gia và Sờ Trần chỉ là quan hệ hợp tác. Mối quan hệ cũng chỉ như những người bạn bình thường.”

Tống Nhan trả lời.

Khoé miệng Tống đại tiểu thư Tống Vân cong lên, “Có phải hay không? Chỉ có Sở Trần mới biết. Bất quá, vận may năm năm đã qua rồi, bây giờ còn có thể dùng nhiệt lượng còn sót lại, cũng

không tệ lắm. Nhan Nhan, em phải gia tăng kình lực, tranh thủ cùng nhà họ Hạ hợp tác thuận lợi.”

Lâm Tín Binhở một bên tỏ ra khinh thường.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề lạc quan về sự hợp tác giữa hai nhà Tống và Hạ.

“Tiểu Thu, trả lại tiền cho Sở Trần.”

Tống Thiên Dương nghiêm mặt nhìn Sở Trần, “Cậu nên xử lý khoản tiền này cho hợp lý. Diệp

Thiếu Hoàngđang ở trong tình trạng này,chúng ta càng phải cẩn thận hơn, nhà họ Diệp chúng ta vạn vạn lần không trêu chọc nổi.”

Di động của Tống Thiên Dương bỗng vang lên.

“Diệp thiếu gia?”

Tống Thiên Dương sau khi nói chuyện điện thoại thìgiật mình.

Sau một lúc.

Tống Thiên Dương ánh mắt lại một lần nữa rơi vàoSỞ Trần, toát ra vẻ khó có thể tin.

Cuộc gọi của Diệp Thiếu Hoàng! Ánh mắt của người nhà họ Tống rơi vào người Tống Thiên Dương.

“Cha, Diệp thiếu gia đã nói gì?” Tống Tìnhcần thận hỏi.

“Sợ là sắp tới cửa hỏi tội.”

Chu Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần, “Diệp Thiếu chắc muốn hỏi, Sở Trầnnày sẽ tiêu một trăm nghìn tệ như thế nào đi?”

Tống Thu cau mày lại, thật lâu mới hít một hơi dài, “Vì đó đã là

tiền tiêu vặt mà Sở Trần cho tôi, nên tôi sẽ nhận việc này.”

Vẻ mặt Tống Thu kiên định.
Sờ Trần đã cửu mạng cậu, cậu nhận lấy số tiền này và gánh tội thay cho Sở Trần, nghĩ quá hợp tình hợp lý đi.

“Tiểu Thu, cậu là có chuyện gì sao?”

Tống Vân dường như hiểu được suy nghĩ của Tống Thu, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng Sở Trần hắn là đã cứu mạng cậu, đừng quên, lúc đó ai cũng không nhìn

thấy ngân châm cất cẩn thận bên trong, chỉ có hắn nhìn thấy ngân châm giấu trong roi dài, nếu không phải có chủ đích gì đó thì làm sao có thể dễ dàng nhìn ra được.”


“Ta tin rằng Nho Hải quản gia có thể sớm sẽ tìm ra kết quả. Nếu thật sự là doSỞ Trần, thì ngươi cả đời này xác định ở trong tù đi.”

Lâm Tín Binh hung hăng nhìn chằm chằm Sở Trần,”Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.”

Mấy người nhà họ Tống hung

hăng dọa người, nhìn chằm chằm vào Sở Trần.

“Cậu tại sao làm được vậy?”

Tống Thiên Dương lúc này mới chậm rãi nói, nhìn về phía Sở Trần.


Lần đầu tiên sau năm năm, hắn cảm thấy được người con rể ngốc nghếch này có chút không nhìn thấu.

ở khách sạn Hoàng Đình,gây rắc rối cho nhà họ Tống, ngày hôm sau nhà họ Hạ đã giúp anh ta và ký thỏa thuận hợp tác.

Trên đường từ khách sạn Hoàng Đình trở về, anh ta đã đánh đậpDiệp Thiếu Hoàng, ngày sau Diệp Thiếu Hoàng bị hạ độc, Sở Trần còn lấy giày dội nước vào mặt Diệp Thiếu Hoàng … Sau khi xảy ra hàng loạt chuyện này, Tống Thiên Dương nghĩ rằng, Sở Trần sẽ bị Diệp Thiếu Hoàng trả thù một cách điên cuồng, thậm chí còn làm hại cả nhà họ Tống.

Tối nay không ai dám động đến cái gọi là một trăm ngàn tệ tiền cảm ơn.

Nhưng vừa rồi, khi Tống Thiên

Dương nhận được cuộc gọi, đích

thân Diệp Thiếu Hoàng hứa rằng hợp tác ba bên sẽ khởi động lại và đồng thời cũng thông báo cho Tống Thiên Dương rằng ngày mai anh ấy sẽ tổ chức cuộc họp để thảo luận chi tiết về bước tiếp theo của lần hợp tác này.

“Cha nói rất đúng, cậu hãy nói thật đi, cậu làm sao làm được vậy?”

Lâm Tín Binh lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần.

Hắn tưởng Tống Thiên Dương cũng đang tra hỏi về việc kim bạc giấu trong roi.

“Diệp Thiếu Hoàng là một người tốt. Anh ấy biết rằng tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.”

Sờ Trần xúc động nói, “Tôi đã bỏ chút công sức nhỏ để cứu mạng anh ấy, vì vậy anh ấy đã trả ơn tôi.”

Lâm Tín Bình hơi nhíu mày, “Cậu đang nói bậy cái gì vậy?”

“Cậu lại bắt đầu ngu ngốc rồi sao?” Chu Kiếm chế nhạo.

“Các người câm miệng.”

Tống Thiên Dương quát lạnh một tiếng, quay đầu lại nói, “Vừa rồi Diệp Thiếu Hoàng gọi điện thoại cho ta thông báo khôi phục quan hệ hợp tác giữa ba nhà Diệp Vinh Tống.”

Vừa dứt lời, đại sảnh đột nhiên im lặng.

Tống Nhan cũng hoài nghi nhìn Sở Trần.

Cô nhớ hôm nay mình đã hỏi Sở Trần, Sở Trần lúc đó trả lời là đang tán gẫu với Diệp Thiếu Hoàng.

Hóa ra đó là sự thật?

Tống Thutrợn mắt, há hốc mồm.

Những người khác không biết, nhưng cậu ta đã chứng kiến Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông trên đường phố.

Anh ta còn trực tiếp đemDiệp Thiếu Hoàng coi như rác.

Diệp Thiếu Hoàng, thế mà thực

sự thỏa hiệp?

Đây là một giấc mơ sao?

Diệp Thiếu Hoàng thật là báo đáp ân cứu mạng của Sở Trần sao?

Tuy lập luận này hơi vô lý, nhưng ngoài lý do này ra thì không có lý do nào khác.

“Thật tuyệt vời!” Tống Thu cầm một trăm ngàn tệ, hai mắt phát sáng, “Cảm ơn tam tỷ phu.”

Tuy là thiếu gia nhà họ Tống, nhưng tiền tiêu vặt của anh ta bị quản rất khắt khe.

Một trăm nghìn nhân dân tệ không phải là một số tiền nhỏ đối với Tống Thu.

Sở Trầncảm khái.
Có tiền đúng là có thể sai khiến quỷ thần, có tiền có thể khiến cậu em vợ này gọi một tiếng tỷ phu.

Đây là lần đầu tiên sau năm nămTống ThugọiSỜ Trầnmột tiếng tỷ phu.

“Cha, con có chuyện muốn bàn với cha.”


Tống Nhan không có ý định đề

cập thêm về vấn đề này, liền bước lên, “Ngày hôm nay con đã nói chuyện với đại diện nhà họ Hạ. Hai bên đồng ý hợp tác thành lập công ty dược phẩm Bắc Trần, mọi vấn đề xây dựng công ty sẽ do nhà họ Tống quyết định và cung cấp. Conmuốn chọn địa chỉ công ty ờ tòa nhà Kim Than Thành.”

“Cô ba, cô khó tránh khỏi có ý nghĩ quá hão huyền đi.”

Lâm Tín Bình trực tiếp buột miệng, trầm giọng nói: “Về phương diện giá cả, Tòa nhà Kim Than Thành hiện nay là đắt nhất

ở Thiền Thành. Cô đã tính đến chi phí chưa? Còn về giá trị, sự cạnh tranh trong ngành dược phẩm ờ Thiền Thành khốc liệt như thế nào, tôi nghĩ không cần nhiều lời. Trong tòa nhà Kim Than Thành mấy nhà cự đầu về dược phẩm đều đặt trụ sở, dược phẩm Bắc Trầnnếu đặt ở đó sẽ không đáng chú ý.”

” Phân tích của Tín Bình là đúng.”


Tống Vân nói, “Gia đình họ Hạ có thế lực mạnh, nhưng đó là ở Dương Thành. Dược phẩm Bắc Trần muốn mở ra ở thị trườngThiên Thành, không thể

mơ tưởng xa vời, một bước lên trời được, trước tiên nên chọn cao ốc văn phòng ở xa trung tâm thành phố, đem chi phí ổn định tốt. Nhà họ Tống đầu tư vào dự án này đều hạn mức đầu tư nhất định, nếu như vượt quá hạn mức, một khi chú hai phát hiện, sẽ tố cáo tới ông nội sẽ đổ bể. ”

Tống Thiên Dương sắc mặt hơi thay đổi, lông mày cũng nhíu chặt.

“Nếu tôi nhớ không lầm, vợ tôi là người hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự hợp tác của Tống Hạ.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Mọi người nhìn sang.

Sở Trần bước lên đứng bên cạnh Tống Nhan, “Vị trí thuê vãn phòng tại tòa nhà Kim Than Thành đã vượt quá ngân sách đầu tư rồi sao?”

“Sở Trần, cậu không biết thì đừng nói mò, cậu có biết rằng toàn bộ vốn đầu tư của công ty dược phẩm, từng khâu một đều rất tốn kém ư?”

Lâm Tín Bìnhquát lạnh, “Tống Hạ hai nhà, đối với phương diện này

tại Thiền Thành đều là không có cơ sở, nhất định phải theo đuổi tòa nhà Kim Than Thành, để mọi người chế giễu sao? Nhân tiện, tôi cũng nhắc nhở cậu, trong tòa nhà Kim Than Thành có năm tầng là của nhà họ Diệp.”

“Tôi tất nhiên là không hiểu, có bà xã tôi hiểu là đủ rồi.”

Sờ Trần mỉm cười nhìn Tống Nhan, ánh mắt kiên định, “Em là người có tiếng nói cuối cùng.”

Tống Nhan cảm động.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Sờ

Trần, cô khẽ gật đầu, “Đây không phải là ý của tôi, người đại diện nhà họ Hạ cũng hy vọng có thể đưa địa chỉ công ty ờ tòa nhà Kim Than Thành.”

Lâm Tín Binh thấy Tống Nhan vẫn cố chấp, không đành lòng, không những không nói giúp hắn còn chế nhạo, “Chờ khi va phải bức tường và hối hận, sẽ nhớ những gì tôi đã nói ngày hôm nay.”

“Tam muội, sao em không nghe khuyên bảo chứ? Em vẫn còn trẻ nên nhiều suy nghĩ vẫn còn chưa thành thục.”

Tống Vân cau mày nói.

Tống Tình thở dài, “Thật sự là phải thỉnh Thanh Phong Đạo trưởng tới lần nữa để tính được vận may sắp tới của nhà họ Tống.”

Tống Thiên Dương ánh mắt chạm vào Tống Nhan

Một lát sau.

Tống Thiên Dương cũng không ngăn càn, dù sao thì Sở Trần cũng đã nói đúng, nhà họ Tống sẽ doTống Nhan hoàn toàn chịu trách nhiệm về toàn bộ dự án.

“Bà xã à, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nhìn bóng lưng của Sở Trầnvà Tống Nhan, lông mày của Lâm Tín Bình càng nhíu chặt, “Cha, người liền để cô ba làm loạn sao?”

“Cùng nhà họ Hạ hợp tác, vốn là một chuyện tốt, hiện tại xem ra

cũng có khả năng là thảm họa.”

Chu Kiếm trầm giọng nói, “Dược phẩm Lâm thị của anh rể, chưa bao giờ nghĩ đến việc chuyển đến tòa nhà Kim Than Thành. Một cái gọi là Dược phẩm Bắc Trầnlại nghĩ trong chốc lát một bước lên trời sao? Con đang cảm thấy lo lắng về khoản đầu tư này.”

Tống Thiên Dương thở dài,“Hạ Bắc đã chính miệng nói, nhà họ Hạ chỉ cùng Sở Trần hợp tác, mà Sở Trần lại đem toàn quyền giao cho Nhan Nhan. Con bé đã quyết định rồi thì chỉ có thể tùy ý cho nó thôi.”
“Cũng may mà hợp tác ba bên được khởi động lại, nhà họ Tống lại có thể nắm bắt cơ hội này.”

Tô Nguyệt thở dài, “Xem ra tình cảm của Diệp Thiếu Hoàngđối với Nhan Nhan là thật lòng.”

Nghe vậy, đồng tử Tống Thiên Dương hơi co lại.


“Nếu sự hợp tác của Tống Hạ kết thúc thất bại, vậy hãy để Nhan Nhan và Sở Trầnchia cắt đi.”

Tống Vân trịnh trọng nói.

Tống Nho Hải từ bên ngoài bước vào.

“Gia chủ, nhị gia cả nhà đã đi ra ngoài.” Tống Nho Hải nói.

Tống Thiên Dương nhìn sang.

“Nghe Bưu nhi nói, Tống Khánh Bằng nói với nólà tiểu như nhà họ Hoàng đã mời họ đến án tối tại khách sạn Hoàng Đình.”


Ngay khi lời nói vừa dứt, vẻ mặt của cả nhà Tống Thiên Dương đồng thời biến sắc.

“Tống Mục Dương, leo lên nhà

họ Hoàng?”

Tô Nguyệt sắc mặt tái nhợt.

“Từ lâu con đã nghe nói Tống Khánh Long đang theo đuổi một vị tiểu thư nhà họ Hoàng…”

Vẻ mặt Chu Kiếm chìm xuống, “Bây giờ tiểu thư nhà họ Hoàng lại mời cả nhà hắn tới khách sạn Hoàng Đình để ăn tối…”

“Đều là do Nhan Nhan!”

Tống Tình không khỏi nói, “Diệp thiếu gia rõ ràng rất thích nó, nhưng nó chỉ muốn ở bên cạnh

một kẻ ngốc. Hiện tại thì tốt rồi, nếu chú hai và nhà họ Hoàng kết thông gia, cái nhà này, e rằng, chúng ta không còn được làm chủ nữa”

“Nhà họ Diệp mấy năm gần đây phát triển rất mạnh mẽ, tuy rằng không thể so với nhà họ Hoàng, nhưng ở Thiền Thành cũng có ít nhà so sánh được.”

Tống Vân thở dài,“ Đáng tiếc… Nhan Nhan thực sự ngốc.”

Sở Trầnvà Tống Nhan đi dạo ven hồ.

“Anh rốt cuộc đã nói chuyện gì với Diệp Thiếu Hoàng vậy?” Tống Nhan nhịn không được không khỏi hỏi,cô chính mắt nhìn Sở Trần ẩu đả Diệp Thiếu Hoàng, ngoài ra còn dùng giày lấy nước đổ vào đầu Diệp Thiếu Hoàng, theo lý Diệp Thiếu Hoàng đối với Sờ Trần, thậm chí cà nhà họ Tống phải hận thấu xương.

Nhưng Diệp Thiếu Hoàng không chỉ gửi một trăm ngàn nhân dân tệ tiền cảm ơn mà còn tái khởi động hợp tác ba bên.

Thật là kỳ lạ.

“Thật ra Diệp thiếu gia cũng là một người biết ơn.” Sở Trần giải thích.

Tống Nhan,

“Ngày mai hãy cùng tôi đến tòa nhà Kim Than Thành một chuyến.”

Tống Nhan nói, “Chúng ta phải giải quyết vấn đề lựa chọn địa điểm mở công ty càng sớm càng tốt.”

Sở Trần gật đầu,ngẩng đầu nhìn về biệt thự phía trước cách đó không xa, Tống Mục Dươngmột

nhà cùng nhau bước ra ngoài, xe đã đợi sẵn.

Tống Khánh Bằng ánh mắt trở nên sắc bén, trước khi lên xe nhìn thấy hai người Sờ Trần, hắn ta sững sờ, sau đó bước tới cười nhạo, “Chậc chậc chậc, Sở Tiều Mật, thật sự rất nhàn nhã nha, nhiều khi thấy thật ghen tị với kẻ ngốc,luôn có thể vô ưu vô lo.”

Tống Nhan khẽ nhướng mày, sau đó nhíu mày, có phần kinh ngạc.

Cũng bị một con rắn đen cắn, người ta đồn rằng Diệp Thiếu Hoàng vô bệnh viện không có

phương pháp chữa trị, thế nhưng Tống Khánh Bằng vẫn sống khỏe mạnh, không có chuyện gì xảy ra.

“Tôi cũng cảm thấy ghen tị với cậu. Cùng là bị rắn độc cắn, luận về thể chất, so với Diệp thiếu gia thất mạnh hơn rất nhiều.” Sở Trần đối với Tống Khánh Bằng giơ ngón tay cái lên nói.

Đôi mắt của Tống Khánh Bằng lóe lên một tia cám ghét.

Video hôm nay chắc chắn do Sở Trần quay. Không chỉ khiến bản thân bị đánh vài cái, mà còn

khiến gia đình mình hoàn toàn mất đi tín nhiệm trước Diệp Thiếu Hoàng.

Tống Khánh Bằng nghĩ đến lời nói của anh hai hắn, trong tiềm thức liếc nhìn Tống Nhan một cách cảnh giác.
Nhất định là vị đạo sĩ kia đã dạy cho Tống NhanKỳ môn chi thuật lạ trước khi rời khỏi nhà họ Tống.

“Còn có nhiềuđiều mà các người sẽ càng thêm đố kị.”

Tống Khánh Bằng giải tỏa cảm xúc, đắc thắng nói, “Chị có biết

hiện tại chúng ta đi đâu không? Ngũ gia nhà họ Hoàng mời cả nhà chúng ta đến khách sạn Hoàng Đình uống trà.Không bao lâu nữa, tôi sẽ gọi tiểu thư nhà họ Hoàng là chị dâu rồi.”


Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Nhan không khỏi thay đổi.

Tống Khánh Bằng nhìn thấy biểu hiện trong mắt Tống Nhan, không nhịn được cười haha, quay người rời đi.

“Nhà chú hai đúng là đã leo lên nhà họ Hoàng.”

Trong lòng Tống Nhan thấp thỏm, đây không phải là chuyện tốt đối với gia đình cô.

Nếu nhà họ Hoàng thực sự kết thông gia với nhà họ Tống, Tống Mục Dương một nhà chắc chắn sẽ là người đứng đầu nhà họ Tống. Dù sao, nhà họ Hoàng tuyệt đối không cho phép tiểu thư nhà họ Hoàng gả và bàng chi nhà họ Tống.

“Không phải vẫn còn chưa kết hôn sao.”

Sở Trần nhìn chiếc xe từ từ lái ra ngoài, cười nói: “Có thề nhì ra, từ sự việc sáng nay Tống Khánh Bằng bị rắn cắn thì vận may hôm nay của nhà hắn không tốt lắm.”


“Hoàng ngũ gia đích thân mời chú hai uống trà, chuyện này đã chắc chín mười phần rồi.”

Tống Nhan không còn tâm tư muốn dạo bên hồ, lập tức đi bộ trở về biệt thự.

Sờ Trần đi theo phía sau, ngay khi Tống Nhanvừa tới nhà và ngồi xuống ghế, Sở Trần liền hỏi: “Bà xã à, em có biết ngày sinh nhật của Tống Khánh Bằng không?”

“Ai biết được.”

Tống Nhan trợn mắt, “Sao anh lại

hỏi chuyện này? Anh nghĩ mình là ai? Anh cho rằng mình là Trương Đạo trườngsao?”

Trong năm năm qua, Tống Nhan đã hơn một lần nghe thấy những từ như” Ngày sinh tháng đẻ “trong miệng Trương Đạo trưởng.

“Dù sao cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi muốn vẽ một vòng tròn bùa chú để nguyền rủa hắn.” Sở Trần đáp.

Không thể nhận được câu trả lời trong miệng Tống Nhan, Sở Trần đành đi xuống lầu.

Lần này Tống Nhan không hỏi Sở Trần đã đi đâu, tên này trong miệng không có lời nào đáng tin cả.

Màn đêm bao trùm.

ở bên kia TốngHồ, Sở Trần nhìn lướt qua căn biệt thự nơi gia đình Tống Mục Dương ở.

Cửa đã bị khóa, cửa sổ cũng đã được đóng chặt lại.

“Khá là nghiêm túc cẩn trọng.”

Sở Trần tự lẩm bẩm, híp mắt, “Có điều, còn không làm khó được

tôi.”

Sở Trần thân ảnh biến mất ở trong góc tường tối.

Khoảng mười phút sau.

Một thân ảnh rời khỏi biệt thự của Tống Mục Dương.

“Tên con trai này của Tống Mục Dương đã học được kỳ thuật của Hắc Vu nhất phái, nguyên lai là bái nhập Vu Thần Môn.”

Sở Trầnhướng cổng ngoài nhà họ Tống đi ra.

“Vu Thần Môn những năm gần đây phát triển mạnh mẽ, đã thành trụ cột vững vàng cùa Hắc Vu nhất phái.”

Sờ Trần tự nhủ: “Bất quá, tên nhà họ Tống này quá rác rưởi.”

Khóe miệng Sở Trần nhếch lên.

Hắn từtrong phòng của Tống Khánh Hạctìm thấy một cái ngày tháng năm sinh.

Hắn tùy tiện vẫy tay bắt một chiếc xe Taxi.

“Đại ca, đưa tôi tới chỗ bán giấy

vàng gần nhất.”

Sở Trần nói.

Anh tài xế sửng sốt,nhịn không được không khỏi nhìn về phía Sở Trần, một lúc sau mới gật đầu.

Chưa đầy nửa giờ.

Xe dừng ở đầu phố nọ, “Ở cuối con phố cổ này, có một nhà bán thứ đó.”

Tài xế nhìn bóng dáng Sở Trần biến mất trong ánh đèn mờ ảo, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Ban đêm, vị thiếu gia này, không

phải là đi làm chuyện xấu chứ?”
Sở Trần nhanh chóng đi đến cuối con phố, một cửa hàng đèn mờ bày đầy các loại tạp hóa, loại cửa hàng này vào ban đêm luôn mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.

Đặc biệt, ánh đèn trong cửa hàng dột nát cuối phố cổ này dường như có thể tắt lịm bất cử lúc nào.

Sở Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, tiến vào, “Có ai không?”

Không có người đáp lại.


Sở Trầnnhịn không được kêu thêm vài lần.

“òn ào quá.”

Đột nhiên từ dưới đống người giấy chui ra một cái đầu thiếu nữ.

Cô gái tuổi chừng mười tám tuổi, tóc tai hơi rối nhưng không che giấu được khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Đôi mắt lộ ra thần sắc lanh lợi, cô nhìn qua xem xétsở Trần,đồng thời cũng duỗi tay từ trong đống người giấy ra, trên tay cô cầm một quyển sách, ánh đèn mờ ảo lộ ra đôi bàn tay trắng nõn mềm mại, “Muốn mua gì thì tự

mình chọn đi, tôi sẽ thanh toán tiền sau khi anh chọn xong.”

Thiếu nữ tựa như từ Sở Trần không tìm thấy sự hứng thú, sau khi nói xong, cô ta tiếp tục đọc sách.


“Cô bé à, khách hàng chính là Thượng đế.”

Sờ Trần vừa định mờ miệng tiếp.

Cô gái trực tiếp ngắt lời, “Tôi không tin có Thượng đế, sao anh lại đổ mực cho tôi như vậy.”

Sau khi Sở Trần chọn hết những

thứ minh muốn mua, anh yêu cầu cô gái tính tiền.

Vừa định trả tiền thìSỞ Trần liếc mắt nhìn quyển sách trên tay cô gái, bất giác nở nụ cười, “Cô tin tưởng La Vân Đạo Tôn.”

Vừa dứt lời, tay cô gái đột nhiên run lên, đôi mắt cô lóe sáng, ngẩng đầu nhìn chằm chằmSỞ Trần.

Cô không thể phát hiện ra bất kỳ khí tức khác thường nào từ cơ thể Sở Trần.

Nhưng một lời từ Sở Trần đủ để

chứng minhanh ta là người trong Kỳ môn.

“Anh là ai?”

Cô gái đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằmSỜ Trần.

Sờ Trần không trả lời, trực tiếp đảo mắt liếc nhìn quanh cửa hàng, “Khi vào đây tôi đã nhìn thấy ký hiệuTinh La Môn ờ cửa. Trong tay cô còn luôn cầm Tinh La sách phổ. Cô chính là đệ tử của Tinh La Môn. Nơi này hẳn là phân đà của Tinh La Môn ở thành phố Thiền Thành đi.”

Cô gái sắc mặt thay đổi, “Anh đến cùng là ai?”

“Là đồng đạo với cô thôi.”

Sờ Trần cười haha một tiếng, cầm lấy mấy đồ vật vừa mua, quay người đi ra, nói vọng lại, “Luận về bối phận, tôi là sư tổ của cô.”

Cô gái nhìn bóng lưng Sờ Trầnrời đi, mặc dù thấy kinh ngạc khi Sở Trần nhìn thấu thân phận của nàng, nhưng nhất thời vẫn không nói nên lời.

Tinh La Mônlà do La Vân Đạo

Tôn thành lập.

Anh chàng này tự xưng là sư tổ, có nghĩa là cùng thế hệ với La Vân Đạo Tôn.

Cô gái lẩm bẩm, “Ngớ ngẩn.”

“Cháu gái, con đang nói chuyện với ai vậy?”

Một giọng nói từ trong nhà vọng ra.

Cô gái vội vàng cầm quyển sách lên, “Không có gì đâu ông ơi, một tên điên tự xưng là sư tổ của con… fuck, hắn còn chưa có trả

tiền!”

Cô gái lao ra nhanh như một cơn gió, nhưng mà, chỉ có đường phố cũ với ánh đèn mờ, thân ảnh của Sờ Trần đã biến mất không còn nữa.

“Sư tổ à? Đừng để cho lão tổ tông nhìn thấy anh, nếu không….Tôi đánh anh thành cháu trai tôi.”

Cô gái giậm chân, tức giận quay người đi về.

Một lúc sau.

Trong phòng vang lên tiếng thở dài, “Tính tinh đứa nhỏ này … không ai trị nổi mà.”

về đến nhà, Sở Trần xách túi đi thẳng vào phòng.

Tống Nhan vẫn ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, liếc nhìn cửa phòng Sở Trần, không khỏi tò mò, đặt tài liệu xuống, đi tới, gõ cửa.

“Vừa rồi anh mang theo cái gìvề nhà đấy?” Tống Nhan không kiềm chế được tò mò, buổi tối xách túi chạy ra ngoài, xong lại lén lút đi về.
Sở Trần vẻ mặt lộ ra vẻ khó xử.

Hắn ta không muốn giấu diếm

Tống Nhan, nhưng những chuyện màhắn ta sắp làm đối với người bình thường có phần không thể chấp nhận được.

Do dự một hồi, Sở Trần mới mơ hồ đề cập tới, “Mấy việc tốt có thể giúp anh giải quyết việc cấp bách trước mắt, vìem không giúp được anh, nên anh chỉ cỏ thể tự mình giải quyết.”


Tống Nhan nhìn Sở Trần nghi hoặc, hồi lâu, đôi mắt cô ấy mở to một chút, hai má ừng hồng.

“Bà xã, em là muốn vào giúp đỡ anh sao?” Sở Trần quyết định

không giấu diếm.

Tống Nhan ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, “Anh đang nằm mơ!”

Người đàn ông nàỵ thật sự là quá đáng.

Tống Nhan thu thập tài liệu và quay trở lại phòng.


Sờ Trầnngạc nhiên, nhất thời lắc đầu, đóng cửa phòng lại.

“Đây là Cửu Huyền Linh Nhân Thuật chân chính nhất.”

Sờ Trần dùng chu sa vẽ bùa và

viết tám ký tự của ngày sinh lấy được từ biệt thự của Tống Mục Dương nhà họ Tống, đây là ngày sinh của Tống Khánh Long, con cả của Tống Mục Dương, cũng chính là nhân vật chính của bữa tiệc tại khách sạn Hoàng Đìnhtối nay.

“Giấy làm bùa chú bằng chu sa của Tinh La Môn, chất liệu khá là tốt.”

Sở Trần lẩm bẩm một mình, trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh cô gái ở Tinh La Môn mà hắnđã gặp tối nay, mặc dù cô ấy tuổi tác không lớn lắm, nhưng nó mang

đến choSỞ Trần cảm giáccô ấy đối với Kỳ môn tạo nghệ tốt hơn Hoàng Ngọc Hải, “Ta thực sự không ngờ lại gặp các đồ nhi, đồ tôn của thất sư đệ.”

Người sáng lập Tinh La Môn là La Vân Đạo Tôn.

Nhiều năm trước, La Vân Đạo Tôn đãbái nhậpCửu Huyền Môn, xét về bối phận bên trong Cửu Huyền Môn, La Vân Đạo Tôn vẫn là sư đệ của Sở Trần.

Hắn là sư tổ của cô gái kia, những lời Sở Trần nói không phải là lừa gạt cô ta.

“Thiên hạ kỳ thuật đều xuất thân Cửu Huyền.”

Sở Trần nghĩ tới Hắc Vu Tiểu Nhân thuật của Hoàng Ngọc Hải, “Hắc Vu Tiểu Nhân Thuật làm sao có thể so sánh được với chính tông Cửu Huyền Linh Nhân Thuật được.”

Sờ Trần cầm tờ bùa đã vẽ sẵn, gấp ra người giấy, cầm trong tay, lại lần nữa mở cửa bước ra ngoài.

Cửu Huyền Linh Nhân Thuật, khoảng cách càng gần càng dễ khống chế.

Khách sạn Hoàng Đình.

Xung quanh chiếc bàn tròn trong phòng, gia đình năm người của Tống Mục Dương, tất cả đều nở nụ cười, vui vẻ, đường làm quan rộng mở, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

“Chú Tống à, bố cháu nói là mười phút nữa sẽ đến.”

Người con gái ngồi bên cạnh Tống Khánh Long làHoàng Tú Tú, bất quá, tên của cô ta hơi khác so với hình dáng cơ thể của cô. Gần như có thể dùng đồ sộ uy mãnh để hình dung về hình

dáng cô tiểu thư nhà họ Hoàng này. Cô tamặc một chiếc váy màu trung tính, mái tóc cắt ngắn, lông mày rậm, mũi cao và đôi môi dày.

Tống Khánh Longkhi ngồi ờ bên cạnh cô, làm cho người ta có cảm giác như một con chim nhỏ đang nép vào một con người.

Hai mắt Tống Mục Dương sáng lên, lập tức nở nụ cười, “Hoàng ngũ gia trong thời điểm bận rộn như lúc này mà vẫn dành thời gian tới đây, chú Tống thật sự cảm thấy rất vinh dự.”

Hoàng Tú Tú mỉm cười nắm lấy

tay Tống Khánh Long, “Cháu và Khánh Long yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lưỡng tinh tương duyệt. Sớm muộn gì chúng ta cũng thành người một nhà. Chú Tống đừng nền quá khách sáo.”

Tống Khánh Bằng kích động, cầm lấy chén trà, “Chị dâu nói rất đúng. Em xin dùng trà thay rượu, kính chị dâu một chén.”

Hoàng Tú Tú nâng ly nhiệt tình đáp lại.

Không khí vô cùng ấm áp.

Cánh cửa căn phòng đột nhiên

được đẩy ra.

Một người đàn ông bước vào, đây là một người đàn ông trung niên mảnh khảnh trong bộ đồ vest.

Hoàng gia thất tướng, bài danh vị trí thứ năm là Hoàng Kỳ Đức.

Cuộc nói chuyện trong phòng đột ngột dừng lại, người nhà họ Tống lập tức đứng dậy nhìn người vừa vào, vẻ mặt không giấu được vẻ phấn khích.

Tống Khánh Bằng rất cao hứng, nếu không phải bời vì mối lương

duyên giữa đại ca và Hoàng tiểu thư, bọn hắn một nhà không có tư cách thỉnh mời vị Tống ngũ gia này ăn tiệc rượu.
Vị trí gia chủ của nhà họ Tống coi như đã được ổn định.

Tống Khánh Bằngdựng eo đứng thẳng người.

Nhuệ khí của nhà họ Tống cũng không thể kém được.


“Ngũ gia.”

Tống Mục Dương bước lên, “Ta là Tống Mục Dương.Vào năm

ngoái,tại đại hội doanh nghiệp Thiền Thành chúng ta đã từng gặp nhau.”

Hoàng Kỳ Đức mỉm cười gật đầu, “Xin chào, Tống tiên sinh, mọi người hãy ngồi xuống đi, không cần khách khí.”

Hoàng Kỳ Đức ngồi ở vị trí trung tâm nhất, ông ta liếc nhìn Hoàng Tú Tú bằng ánh mắt trìu mến,” Con gái tôi từ nhỏ đã nhút nhát và không giỏi giao tiếp với mọi người. Rất hiếm khi con bégặp được ai đó mà nó thích. Tôi hy vọng rằng người mà nó yêu cũng có thể đối xử tốt với nó”

Tống Khánh Long lập tức đứng lên, thần sắc nghiêm túc, “Thưa Tống ngũ gia, cháu đối với Tú Tú vừa gặp đã yêu, Tú Tú có thể nhìn trúng cháu, chắc chắn là do cháukiếp trước đã tu thân tích đức nhiều lắm, cháu nhất định sẽ đưa cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay sủng ái.”


Hoàng Tú Tú sắc mặt ừng hồng, cúi đầu, ngượng ngùng nhéo nhéo tay Tống KhánhLong, “Trước mặt cha và nhiều người thế này. Anh có thể thu liễm lại một chút mà.”

Tống Khánh Long đau đến mức

muốn khóc.

Anh ta biết rất rõ,Hoàng Tú Tú là người tập luyện võ thuật từ khi cô ấy còn nhỏ, trong số những người bạn cùng trang lứa, cô ấy hiếm khi gặp phải đối thủ.

Hoàng Kỳ Đức nhìn Tống Khánh Long tuấn tú lịch sự, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ hài lòng.

Tuy rằng địa vị của nhà họ Tống kém xa nhà họ Hoàng, nhưng ở Thiền Thành, gia tộc nào có thể so sánh với nhà họ Hoàng?

Sau khi Tống Khánh Long ngồi

xuống, Hoàng Kỳ Đức bắt đầu hiểu được tình hình của nhà họ Tống.

“Luận tài năng và bản lĩnh, Tống Thiên Dương một nhà còn kém xa các người, nhưng tại sao Tống Thiên Dương lại là người đứng đầu nhà họ Tống.”

Hoàng Kỳ Đức lắc đầu, “Tống lão gia tử, có chút mắt mờ chăng?”

Nghe vậy, hai mắt Tống Mục Dương không khỏi sáng lên.

Với câu nói này của Hoàng Kỳ Đức, không bao lâu nữa, vị trí của Tống gia gia chủnhất định thay đổi.

“Điều nực cười hơn nữa là Tống

Thiên Dương còn để người con gái đã có chồng là Tống Nhan quyến rũ Diệp Thiếu Hoàng, thiếu gia nhà họ Diệp.”

Tống Khánh Bằng cười lớn, “Đáng tiếc, người ta Diệp Thiếu gia không chút động lòng. Hơn nữa, Tống Nhan trượng phu, không những là tên con rể ở nhờ,còn là một tên ngu ngốc. Phong cách như vậy gần như hủy hoại hoàn toàn thể diện nhà họ Tống.”

“Nhà họ Tống vị kia ở rể thật sự là kẻ ngốc?”

Hoàng Tú Tú tò mò.

“Đương nhiên.”

Tống Khánh Long cười cười, cầm ly rượu đứng lên, lấy trà thay rượu nâng ly với Hoàng ngũ gia.

Hoàng Kỳ Đức mỉm cười và gật đầu.

Không ai để ý rằng vào lúc này,trong một phòng của quán cafe bên cạnh tại khách sạn Hoàng Đình,Sở Trần đã lấy ra hình người gấp bằng giấy bùa.

“Cửu Huyền Linh Nhân Thuật!”

Chén trà trong tay Tống Khánh Long đột nhiên ném xuống đất, sau tiếng nổ, cái chén vỡ tan thành từng mảnh.

Căn phòng bỗng nhiên im bặt.

Không ai nghĩ rằng Tống Khánh Long lại đột ngột quăng cái cốc của mình.

“Đại ca đây là quá cao hứng sao?”

Tống Khánh Long cười lớn, “Ta hôm nay thật sự vui vẻ,bởi vì cái gọi là trà không saynhưng người tự say, taTống Khánh Long …”

Tống Khánh Long trìu mến nhìn Hoàng Tú Tú, “Tại sắc đẹp trước mắt, ta đã say rồi.”

Hoàng Tú Tú vô cùng ngại ngùng.

Tống Mục Dương sắc mặt không khỏi biến sắc, cách thể hiện này của Tống Khánh Long quá lỗ mãng.
Tống Mục Dương từ khóe mắt liếc nhìn Hoàng Kỳ Đức, trong lòng cũng là sững sờ, quả nhiên vẻ mặt của Hoàng Kỳ Đức không hấp dẫn lắm.

“Đại ca.”

Tống Khánh Hạc đột nhiên nhớ tới trước khi lên đường nhìn thấy ấn đường của đại ca hắn biến đen, sợ sẽ có sự tình bất lợi.


“Em trai à, đừng lo lắng.”

Tống Khánh Long vòng tay qua vai Hoàng Tú Tú, cười nói: “Bốn anh em chúng ta, từ nhỏ đến lớn đều có phúc cùng hưởng! Tục ngữ nói rất đúng, ‘lợi hại không bằng con dâu, ăn ngon không bằng sủi cảo’. Chờ sau khi kết hôn, hãy để chị dâu Tú Tú của các em, ngày nào cũng làm sủi

cảo cho mọi người ăn.”

Có một sự im lặng chết chóc trong căn phòng.

Tống Mục Dương trợn to mắt, trong lòng một trận ớn lạnh, lập tức lan tràn khắp cơ thể.

Tống Khánh Hạc hai mắt nhìn chằm chằm Tống Khánh Long, hắn tính toán cho rằng Tống Khánh Long có điềm xấu, nhưng không ngờ Tống Khánh Long lại đột nhiên nói ra những lời này.


“Đại ca, anh điên rồi sao?”

Tống Khánh Bằng cũng hoảng sợ, giọng nói run run, vội vàng nhìn Hoàng Tú Tú, “Chị dâu, anh trai uống nhiều quá, chúng ta… chúng ta không ăn sùi cảo.”

Hoàng Tú Tú cúi đầu liếc qua, dừng lại ở bả vai cô, đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay Khánh Long rồi dùng sức vặn mạnh.

Cùng với tiếng hét của Tống Khánh Long, âm thanh trật khớp cực kỳ giòn giã vang lên khắp căn phòng.

“Tống Khánh Long, thật may là anh đãsớm lộ bản chất của

mình.”

Hoàng Tú Tú một cước đá văng ra, Tống Khánh Long ngã nhào trên mặt đất.

“Cha, con xin lỗi, con đã làm mất thời gian của cha.” vẻ mặt của Hoàng Tú Tú u ám đến cực điểm.

Một người con gái như cô ấy có lòng tự trọng cực cao trong phương diện tình cảm.

Hoàng Tú Tú bước lên, nắm đấm như mưa của cô ấy dồn dậphướng về phía Tống Khánh Long.

Không ai dám ngăn cản, và cũng không ai dám nói một lời.

Người bên kia là con gái của Hoàng ngũ gia nhà họ Hoàng.

Tống Mục Dương sắc mặt xám xịt như tro, còn tưởng được trèo lên cành cao, không thể ngờ vào lúc mấu chốt,Tống Khánh Long lúc này lại như bị trúng tà, nói hưu nói vượn linh tinh làm sự việc đổ bể hết, “Khánh Longlà bị trúng tà sao?” Tống Mục Dương thì thào, môi vẫn còn run run.

“Trúng tà?” Tống Khánh Hạc đột nhiên dường như nghĩ đến cái gi,

ánh mắt ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Tống Khánh Long còn vẫn bị đánh, sắc mặt biến đổi kịch liệt, đồng thời trong mắt hiện lên một tia hung quang, “Là vị kia đạo nhân của nhà họ Tống đã trở về.”

Hoàng Tú Tú ngay lúc này tung một đấm đánh vào mũi Tống Khánh Long, máu mũi vãng ra tứ tung.

Tống Khánh Long hét lên, lúc này mới trở lại bình thường, vẻ mặt thất thần, “Tú Tú, sao ngươi lại đánh ta?”.

Hoàng Kỳ Đức đứng dậy, “Tú Tú, đi thôi.”

Ông ta không có nói thêm nửa câu.

Hoàng Kỳ Đức đưa Hoàng Tú Tú ra khỏi cửa căn phòng.

Tống Khánh Long bị đánh đến nằm bất động trên mặt đất.

“Khánh Hạc, con vừa mới nói cái gì?”

Tống Mục Dương vội hoàn hồn, vẻ mặt khó chịu.

Anh em Tống Khánh Hạc bước tới và đỡ Tống Khánh Long lên.

“Đại ca, anh có biết vừa rồi là đã xảy rachuyện gìkhông?” Tống Khánh Hạc vội vàng hỏi.

Mất gần năm phút, Tống Khánh Long mới định thần lại.

“Đã xảy ra chuyện gi?” Tống Khánh Long nghe mấy người thuật lại, sắc mặt chợt tái nhợt, môi run lên, “Làm sao có khả năng, ta làm sao dám nói loại chuyện này trước mặt Tú Tú?”

“Đại ca à, anh tại sao lại hành

động hồ đồ vậy chứ.”

Tống Khánh Bằngnhư muốn khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK