Mạc Nhàn mỉm cười lắc đầu.
Hoàng Giang Hồng ánh mắt nhìn về phía khác, Mạc Vô Ưu đang đọc sách, Hoàng Ngọc đang đứng bên cạnh cô, “Vô Ưu, anh về trước đây, hôm khác hẹn em đi uống trà.”
Mạc Vô ưu, “ừm.”
“Hoàng Ngọc,”…”
Hoàng Giang Hồng mỉm cười, “Vô Ưu, rãnh rỗi hãy đến bồiHoànggia gia viết chữ nhé.”
MạcVô Ưu mỉm cười và nói với giọng ngọt ngào, “Vâng, Hoàng gia gia.”
Mạc Vô Ưu nhìn mấy người đi ra ngoài, cô đi tới, đỡ Mạc Nhàntrở về, “Sao hôm nay gia gia lại tính quẻ rồi? Thân thể của người vốn đã không tốt, nhất là vào ban
đêm.”
Mạc Nhàn ôi ôi cười lên tiếng,
“Vô Ưu, đêm nay gia gia cũng không có tính qua.”
“Vậy người nói xem, bệnh tình của Hoàng gia gia như thề nào lại xoay chuyển trong vòng bảy ngày?”
Mạc Vô Ưu nói, “Không phải người nói, bệnh của Hoàng gia gia lần này rất khó giải quyết sao?”
“Con cho rằng, Sở tiểu huynh đệ sẽ vô duyên vô cớ, đềHoàng gia gia của con uốngrượu bảy ngày sao?”
Mạc Nhàn thần bícười nói.
Mạc Vô Ưuvẻ mặt không tin, “Ngay cả ông nội cũng không làm được gì, conkhông tin tên ngốc vô lễ kia có thề chữa khỏi bệnh cho Hoàng gia gia.”
Nhà họ Tống đêm khuya.
Tống Nhan không hỏi về gói đồ lớn mà Sở Trần đã mua.
Dù sao hôm nay, với những gì thể hiện, Sở Trần cũng đủ chấn động rồi, mặc kệ hắn làm như thế nào, Tống Nhan cũng sẽ không thấy kỳ quái.
Còn có cái gì kỳ quái bằng việc một tênbị coi là đồ đần ờ rể đột nhiên nhảy lên trở thành đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ tuổi của Thiền Thành.
Cái tên ‘Sở Trần’ giờ đây đã lan truyền rầm rộ trong toàn bộ các giới ở Thiền Thành.
Sau khi tắm xong, Tống Nhan mặc bộ đồ ngủ mềm mại, tóc còn ướt, trên người tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, cô liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt Sở Trần, cô liền xoay người trở về phòng.
Trong phòng của Sở Trần.
Hắn đang chế tác Thất Tinh Phù, trước mặt có một vò rượu, Sở Trần tay cầm bút lông, điểm nhẹ chu sa vẽ hình bảy ngôi sao trên đáy bình rượu.
Sờ Trần không chỉ đơn giản dùng giấy vàng vẽ lá bùa, mà hắnđem Thất Tinh Phù bỏ vào trong vò rượu.
Lấy rượulàm phù.