Con rắn thần có kích thước bằng lòng bàn tay đang trượt trên
tường, nếu như Sở Trần không để ý đến khí tức của phái Hắc Ám thì rất khó phát hiện ra con rắn thần này.
Rắn thần đi thẳng lên tầng hai và vào phòng của Sở Trần.
Sở Trần sửng sốt nhẹ, hóa ra là nhằm vào hắn.
“Diệp Thiếu Hoàng, Vinh Đông, hay là Tống Khánh Bằng?”
Ba cái tên lập tức hiện lên trong đầu Sở Trần.
“Sở Trần, anh làm gì vậy?”
Tống Nhan tò mò, Sở Trần đi tới, sững sờ đứng ờ cửa phòng.
Sở Trần mở cửa bước vào.
Nhìn thoáng qua, con rắn thần đã ở dưới chân giường, đang muốn theo đó đi lên.
“Với một con rắn thần vô dụng, cũng muốn đối phó với tao sao?”
Vẻ mặt Sờ Trần hiện vẻ khinh thường, mặc dù hắn đã lãng phí năm năm ngây ngốc, nhưng Cửu Huyền Môn nhân lẽ nào chỉ là hư danh? Sở Trần đóng cánh cửa lại và sải bước đi lên.
“Cửu Huyền kỳ thuật, khống chế phạm vi hoạt động.”
Tối hôm qua, Sở Trần có thể nhanh chóng thoát khỏi bọn người trong Vinh Diệu Quyền võ quán chính là dùng Cửu Huyền kỳ thuật, khống chế phạm vi hoạt động.
Lấy thuật khống chế lực, âm dương nghịch đảo, tay đạp cửu cung, liền mạch lưu loát.
Cảnh tượng này nếu rơi vào mắt kỳ môn tướng sĩ bình thường, nhất định chấn động đến cực điểm.
Không cần mượn giấy bùa hay khí cụ, có thể thuận tay đạp cửu cung, khống chế phạm vi hoạt động, đây lá cảnh giới vô số người cố gắng cả đời không thể đạt tới.
Trong phòng, con rắn như mất hồn, quay cuồng.
Sở Trần ngồi sang một bên, bên ngoài đột nhiên có giọng nói của chị Tường, “Nhan tiểu thư, gia chủ tới nói có Diệp thiếu gia tới thăm.”
“Liệu có hiền nhân của phái Hắc Ám bên cạnh Diệp Thiếu Hoàng không?”
Sở Trần lạnh lùng nheo lại ánh mắt, “Vậy thì cho mày nhặt đá đập vào chân chính mình.”
Sở Trần liếc mắt nhìn con rắn trong phòng, xoay người bước ra ngoài, trên mặt mang theo ý cười, “Bà xã, khách quý tới, đi
thôi. ”
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, cô có dự cảm, nụ cười dưới mắt Sở Trần có một tia sắc bén như đao.
Sờ Trần thực sự muốn dạy cho Diệp Thiếu Hoàng một bài học.
Lần này là đối phó với hắn, nếu như rắn thần hôm nay xông vào phòng của Tống Nhan trong lúc hắn không chuẩn bị, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Sờ Trần và Tống Nhan cùng nhau đi dạo dọc Tống Hồ.
Tống Nhan không để ý, Sở Trần khẽ lay động lòng bàn tay, sau lưng liền có một con rắn thần đi theo.
Con rắn thần này đã nằm dưới sự kiểm soát của Sờ Trần.
Sở Trần ngẩng đầu nhìn, Diệp Thiếu Hoàng đang đi về hướng này, còn có Tống Thiên Dương cùng những người khác.
Diệp Thiếu Hoàng cũng chú ý tới Sở Trần, bước chân dừng lại, trong sâu thẳm đáy mắt thoáng qua sự lạnh lùng.
“Diệp thiếu gia.” Sở Trần cười nói: “Chào mừng đến với nhà họ Tống.”
Một lời nói nghe khá quen tai.
Tối hôm qua, Diệp Thiếu Hoàng đón Sở Trần vào khách sạn Hoàng Đinh với thái độ ranh mãnh và giọng điệu vui đùa.
Diệp Thiếu Hoàng kiềm chế lại lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần.
“Diệp thiếu gia, Thư phòng của lão gia tử nhà chúng ta ờ biệt thự trước mặt.” Tô Nguyệt nói nhanh,
đồng thời đối với Sở Trần ánh mắt hung háng, nếu không phải Diệp Thiếu Hoàng vẫn còn ở đây, cô sẽ nhịn không được mà chỉ trích, tuy rằng Sở Trần đã ký hợp đồng, nhưng nếu nhà họ Tống có thể hợp tác với nhà họ Hạ, cũng có thẻ nhận được sự hậu thuẫn của nhà họ Diệp, cũng chỉ quanh quẩn trong gang tấc mà thôi.