Hoàng Dương chỉ vào Hoàng Ngọc, tức giận.
“Cha!”
Hoàng Ngọc càng thêm ủy khuất hơn, nước mắt lưng tròng, “Con chẳng qua chỉ dạy một bài học nhỏ cho tiểu tử nhà họ Tống thôi, đây là cái gì chứ?”
“Ông nội ngươi đã hứa với Sở Trần là sẽ uống rượu trong bảy ngày. Ngươi đem rượu đổ đi, đây không phải là tát vào mặt ông nội của ngươi hay sao?”
Hoàng Dương tức giận, giơ tay muốn tát Hoàng Ngọc, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn đã kìm lại, sau tất cả, những gì Hoàng Ngọc sẽ làm tiếp theo, còn khó chịu hơn là đánh hắn ta.
Hoàng Ngọc nhanh chóng đáp lại, và ngay lập tức hét lên: “Cha, con biết là con sai.”
“Biết sai cũng vô ích.”
Hoàng Dương nghiêm nghị nói, “Ra khỏi đây ngay lập tức và tìm một tờ báo.”
Hoàng Ngọc sửng sốt, “Tại sao lại tìm đến tòa soạn báo?”
“Xin lỗi.”
Hoàng Dương hít sâu một hơi, ánh mắt cũng không có thiện ý, hắn nói: “Xin lỗi Tống Thu của
nhà họ Tống và đăng lên báo.”
“Cái gì?
JI
Hoàng Ngọc buột miệng, không thể tin vào tai của mình, “Cha, có phải người nói sai gì không?”
Hoàng Dương tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc, “Con nghe cho rõ, lấy danh nghĩa của con tìm một tòa soạn báo nói chuyện. Hướng Tống Thu nhà họ Tống, đăng lời xin lỗi trên báo.”
Hoàng Ngọc nhìn vào mắt Hoàng Dương, một lúc sau mới thốt lên: “Không thể nào! Làm sao con có
thể xin lỗi tiểu tử nhà họ Tống được? Không thể nào! Hơn nữa, con đã làm gì hắn ta thìSỞ Trầncũng đã làm tất cả mọi thứ với con rồi, con cũng là nạn nhân, tại sao con phải xin lỗi Tống Thu? Không thể!”
Hoàng Ngọc liên tiếp nói vài câu ‘không thể.’
Thâncon trai cả của trưởng tử của nhà họ Hoàng, trong lòng hắn có niềm kiêu hãnh tột độ.
Nếu như trước mặt cảthành phố đăng đàn xin lỗi Tống Thu của nhà họ Tống, tương lal sau này
làm sao hắn có thể ngẩng đầu lên nhìn người?
Đầu của Hoàng Ngọc dường như được trang bị lò xo bên trái và bên phải, lắc đầu liên tiếp.
“Con sẽ không xin lỗi, con có chết cũng không xin lỗi.”