Sau khi biết tin Hoàng Ngọc Hằng bị thương, Mai Lâm trưởng lão đã đến ngay lập tức.
Sáng nay, ngay khi vừa mới xuống máy bay, ông ta còn chưa kịp tới thăm Hoàng Ngọc Hằng, Mai Lâm trưởng lão đã được Hoảng Vũ mời cùng đến Tinh
Anh Quyền Quán.
Hai tin vui này giúp Hoàng Gia có đủ tự tin để có thể đối phó với Sở Trần về mặt công phu quyền cước.
Mai Lâm trưởng lão ngồi bên cạnh Hoàng Vũ, nhìn lên và quét toàn trường, “Còn chưa tới?”
“Tên Sở Trần kia, tự xưng là Nam Quyền chi sư, chắc hẳn nội tâm đã bành trướng vô cùng.”
Hoàng Vũ hừ lạnh một tiếng nói, “Giờ thuyết giảng vẫn chưa tới, hắn chắc hẳn chưa thể xuất hiện
sớm được.”
Ánh mắt của Mai Lâm trưởng lão lóe lên một vòng lãnh sắc.
Ông vô cùng tò mò về lai lịch của người trẻ tuổi này.
Có thể đánh bại đệ tử của mình, nhất định là xuất thân trong giới Cổ Võ.
Nhưng mà hắn lại thế mà ra tay tàn nhẫn như vậy, trực tiếp để Hoàng Ngọc Hằng ngồi xe lăn suốt đời, hiển nhiên có đem Thanh Dương Phái để vào trong mắt.
“Lạc Thư Hà càng ngày càng quá phận.”
Mai Lâm trưởng lão hầm hừ, mặc dù có nhiệm vụ do ông ta giao tại Thiền Thành, nhưng theo như ông biết được từ người của Hoàng Gia, Hoàng Ngọc Hằng bị đánh, Lạc Thư Hà cuối cùng ra tay cũng không địch lại.
Chuyện lớn như vậy, vậy mà Lạc Thư Hà không báo cáo với hắn.
Mai Lâm trưởng lão hạ quyết tâm, sau khi chuyện hôm nay kết thúc, những đệ tử này cần phải được chấn chỉnh lại.
“Mai trưởng lão, hôm nay chúng ta cũng đã chuẩn bị một Quyền Sư cao thủ cấp bậc Tông sư, đối phó với Sờ Trần, Mai trưởng lão có thể xem tốt buổi biểu diễn này.”
Hoàng Vũ nói.
Cấp bậc tông sư.
Đầu tiên, tâm thần của Mai Lâm trưởng lão là chấn động, sau đó ông lắc đầu cười.
Quyền sư cấp bậc Tông sư và Cổ Võ Tông sư là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Mai Lâm trưởng lão cũng biết tới Quyền Sư bậc Tông sư của người bình thường, nhân vật như vậy, thực lực cũng là không yếu, cho dù là tại bên trong Thanh Dương Phái, cũng có thề xem như là một cao thủ.
Hơn xa mấy đệ tử của ông ta.
“Đã có tông sư ra tay, như vậy cũng tốt, ta ngược lại muốn xem xem, vô tri tiểu nhi không đem Thanh Dương Phái để vào trong mắt, phía sau đến tột cùng là có chỗ dựa như thế nào.”
Mai Lâm trưởng lão cũng chắc
chắn rằng, tuổi tác của Sở Trần không thề nào chống lại được với tỏng sư, cho dù đó là Quyền sư bậc tông sư.
Mặc kệ phía sau là ai, chuyện này, tất yếu phải đòi một câu trả lời hợp lý.
Mai Lâm trưởng lão ngồi vững vàng, hai mắt nheo mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Ba giờ ba mươi chiều.
Một chiếc ô tô từ từ dừng lại trước cổng của Tinh Anh Quyền Quán.
Đôi mắt của đám người dưới lều đều tập trung hướng qua.
Khoảnh khắc cửa xe được mở ra, tiếng kinh hô vang lên.
“Nam Quyền chi sư, Sờ Trần đến roi.
“Đến, hắn đến, Tinh Anh Quyền Quán tiếp theo chắc chắn là một trận long tranh hổ đấu.”
“Chúng ta chắc chắn là không vào được rồi, xoát VVeibo đi, Nam Trần chi sư Sở Trần tại Tinh Anh Quyền Quán giảng bài, chủ đề này vốn đã rất nóng, bên trong
phát sinh sự tình, chúng ta không được chứng kiến, nhất định sẽ có người đăng lên.”
Từng ánh mắt nhìn qua, mang theo sự ao ước và đố kỵ.
Bên cạnh Sở Trần là tam tiểu thư của nhà họ Tống, được mệnh danh là mỹ nhân tuyệt sắc của Thiền Thành, năm năm đi qua, tên tuổi của tên con rể ngốc nghếch Sở Trần nổi như cồn, phần lớn chính là do .. nhan sắc của Tống Nhan.
Sở Trần hôm nay không chỉ có tam tiểu thư nhà họ Tống hộ tống, mặt khác còn có một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi xinh đẹp, toàn thân tràn đầy khí thế thanh xuân, ánh mắt lanh lợi hấp
dẫn sự chú ý, có hai mỹ nhân xinh đẹp bên cạnh, càng làm cho Sở Trần được chú ý hơn.
Cả ba cùng nhau bước vào Tinh Anh Quyền Quán.