Tuy rằng Tống Nhan có Sở Trần ở bên cạnh, nhưng theo quan điểm của Tống Thiên Dương, sở dĩ sự hợp tác này có thể đạt
được kỳ tích hoàn toàn bởi vì Sở Trần bằng cách nào đó đã lọt được vào ánh mắt của Thiếu gia nhà họ Hạ, có thể nói đó là món quà của Hạ Thiếu gia.
Bao gồm cả một bức chữ trong thư phòng, đều thuận tay đưa cho Sở Trần
Tống Thiên Dương con ngươi đột nhiên co rụt lại, không khỏi liếc mắt nhìn Sở Trần, chẳng lẽ Hạ thiếu gia dương thịnh, có sở thích với nam thân?
Tống Thiên Dương không tự chủ giật mình, liếc mắt nhìn Sở
Trần … Phải thừa nhận đứa nhỏ này quả nhiên có vốn liếng này.
Tống Nhan cũng cảm thấy áp lực rất lớn, cô vừa tốt nghiệp đại học không lâu, giờ lại đột ngột chịu trách nhiệm cho một dự án hợp tác quan trọng như vậy, Tống Nhan cũng lo lắng về khả năng của mình.
Hơn nữa, tối hôm qua Diệp Thiếu Hoàng đã thông báo rằng nhà họ Tống sẽ bị loại khỏi dự án hợp tác ba nhà, trong hoàn cành như vậy, sự hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Hạ không thể bỏ qua.
“Tôi tin rằng Tống Nhan sẽ có thể
đảm nhiệm.”
Sở Trần đứng bên cạnh Tống Nhan, nắm lấy tay Tống Nhan, dịu dàng nhìn Tống Nhan, “Đúng không, bà xã.”
Tống Nhan lập tức bị sốc. Cảm giác ùa về trong tim, cô rút tay về như một phản xạ có điều kiện, mắt cô mở to … lần đầu tiên sau 5 năm chung sống mà cả hai nắm tay nhau! Tống Nhan hoàn toàn không có chuẩn bị, chì có thể nhìn chằm chằm Sở Trần biểu thị sự bất mân.
Mặc dù cô ấy bảo vệ Sờ Trần ở khắp mọi nơi, dù Sở Trần là một kẻ ngốc, nhưng cũng là chồng
của cô ấy trên danh nghĩa.
Nhưng trong lòng Tống Nhan, cô chưa bao giờ coi Sở Trần là người đàn ông mà cô có thể giao phó cả đời.
Tống Nhan ngẩng đầu, cau mày nhìn vài người đang đi vào đại sảnh.
“Nghe nói có khách quý tới chơi, ta vẫn là không biết xấu hổ đến quấy rầy anh cả.”
Trung niên tên là Tống Mục Dương, em trai của Tống Thiên Dương.
Dưới đầu gối của Tống lão gia tử chỉ có hai người con trai này.
Vẻ mặt Tống Mục Dương thờ ơ, ý đồ không tốt, trực tiếp nhìn chằm chằm Sở Trần, “Nhưng bây giờ, đã đến lúc phải cho ta một lời giải thích.”
Bên cạnh Tống Mục Dương, Tống Khánh Bằng oán hận nhìn Sở Trần, có chút thâm mũi, sưng mắt.
“Chú hai, cháu không hiểu ý của chú.” Tống Nhan nói.
“Hắn là hiểu rõ.”
Tống Mục Dương chỉ vào Sở Trần lạnh lùng nói, “Không biết là ngốc thật hay là giả điên, tối hôm qua Sở Trần đã làm nhục con trai ta khiến hắn phải đi bệnh viện. Trước mặt lão gia tử, Sở Trần vẫn là phải cho Khánh Bằng nhà ta một lời giải thích.”
Tống Nhan nhìn Sở Trần nghiêng người,” Anh cũng đã đánh hắn ư?”
Dù sao Sở Trần ngay cả Diệp Thiếu Hoàng hắn cũng dám đánh tơi bời trên đường.
Cô sẽ không ngạc nhiên nếu
Tống Khánh Bằng bị hắn đánh.
Sở Trần lắc đầu, “Tôi không có đánh hắn.”
Sau đó, Sở Trần nhìn Tống Mục Dương, “Chú có thể xoay người đi ra ngoài quẹo trái, hiện tại lão gia tử đang ở trong thư phòng.”
Vẻ mặt Tống Mục Dương lập lòe u ám.
Trước mặt lão gia tử! Câu này hắn vừa mắng, bất quá chỉ gào một tiếng mà thôi, hắn tự nhiên không dám vì chuyện này mà quấy rầy lão gia tử.
“Bác cả, người tới nói chuyện đi.”
Tống Khánh Bằng hùng hồn nói, “Cháu tin tưởng, bác cả nhất định sẽ việc nào ra việc đó, xử lý công bằng.”