Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Ngọc lớn tiếng nói, “Cha, tại sao cha muốn con xin lỗi nhà họ Tống? Bây giờ nhà họ Tống đã xong. Nếu là nói lời xin lỗi, phải là cả nhà họ Tốngphải hướng chúng ta xin lỗi.”
Hoàng Dương nhìn Hoàng Ngọc,
nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn đột nhiên cảm thấy việc yêu cầu Hoàng Ngọc xin lỗi không phải không có chỗ tốt.
Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Ngọc chưa bao giờ phải chịu bất kỳ sự lùi bước nào.
Nhà họ Hoàng là chiếc ô che chở, đem hắn bảo vệ quá tốt.
“Tiểu Ngọc, hãy tiếp thu một lần giáo huấn đi, con sinh ra trong nhà họ Hoàng, sau này không thể trở thành kẻ vô dụng.”
Hoàng Dương nói, “Hãy nhìn những anh chị em cùng thế hệ với con, một vài người trong số họ đã bắt đầu quản lý sản nghiệp của nhà họ Hoàng rồi. Con thân là cháu trai cả của nhà họ Hoàng mà cả ngày không có việc gì làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, tại nhà họ Hoàng, sớm muộn gì con cũng sẽ chỉ trở thành nhân vật ngoài lề.”
Hoàng Ngọc đã choáng váng, ý tứ của Hoàng Dương, hắn nhất định phải xin lỗi.
Không có lý do gì để phản bác.
“Con không …” Hoàng Ngọc phản ứng và muốn hét lên, nhưng đã bị cắt ngang bởi Hoàng Dương.
“Trước khi trời tối, nếu ta không nhìn thấy trên báo có thông báo xin lỗi, con cứ thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà họ Hoàng.”
Hoàng Dương mắng.
Hoàng Ngọc mở to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
Hắn không thể chấp nhận sự thật này.
Trước khi tới đây, Hoàng Ngọc vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, xem đủ loại tin tức cho rằng nhà họ Tống đang bị đàn áp.
Thậm chí hắn còn bắt đầu mơ tường rằng nhà họ Tống sẽ xuất hiện trước cửa nhà họ Hoàng, cầu xin nhà họ Hoàng, hướng nhà họ Hoàng cầu xin sự tha thứ.
Kể cả Sở Trần, cũng sẽ buông xuống dáng vẻ cao cao của mình, quỳ trước mặt hắn, tạ tội với hắn.
Hoàng Ngọcvững tin,nhà họ Hoàng có năng lực này.
Nhưng bây giờ, hắn ta vậy mà phải xin lỗi tiểu tử nhà họ Tống trên mặt báo.
Đối với Hoàng Ngọc, nó giống như một tia sétgiữa trời quang.
Không có bất kỳ cái gìđể thương lượng.
Hoàng Ngọc nhìn Hoàng Dương, trong mắt có nước mắt, có ủy khuất, có khống cam tâm và cũng có sự cầu khẩn.
Hoàng Dương thấy vậy, trong lòng dịu lại, hắn khẽ thở dài, vỗ vỗ vaiHoàng Ngọc, “Tiểu Ngọc,
cha chỉ có thể nói cho con biết, cha không có ý định yêu cầu con đăng báo xin lỗi. Tuy nhiên, nếu con không làm như vậy, nhà họ Hoàng khả năngthật không thể chứa được con.”
Thân thể Hoàng Ngọc kịch liệt chấn động! Ánh mắt nhịn không được nhìn về phía phương hướng gian phòng.
Hắn bất giác rùng mình.
Nếu đó là ý của cha hắn, chỉ cần hắn năn nỉ cầu khẩn, hoặc thậm chí đến bên mẹ hắn để khóc vài câu, nói không chừng sẽ có hiệu
quả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK