Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Trần nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở lối vào nhà họ Hoàng, trong lòng thoải mái hẳn.
Nhóm người này cảm thấy mình đã đắc tội nhà họ Hoàng, lo lắng nếu họ nói vài câu với nhà họ Tống, hoặc đứng gần hơn sẽ bị hiểu lầm là có quan hệ với nhà họ Tống.
Vô cùng phân rõ giới hạn.
Sở Trầncất bước đi qua, ánh mắt bình tĩnh quét qua mọi người trên đường đi.
Mặc dù không biết thân phận cụ
thể của những người này, thế nhưng là, Sờ Trần sẽ ghi nhớ từng gương mặt này, hắn là người thù dai, những người này hôm nay lựa chọn cùng nhà họ Tống phân rõ giới hạn, như vậy, tương lai nếu có một ngày, những người này có chuyện nhờ với nhà họ Tống, Sở Trần sẽ không thèm liếc mắt.
Nhiều người chạm vào mắt Sở Trần, trong tâm hồn họ có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Họ không biết rằng những gương mặt mà Sở Trầnđã lướt qua đều bị Sở Trần đưa vào ‘danh sách
đen’.
Nhưng mà, vào lúc này, bọn họ càng cảm thấy Sở Trần đêm nay nhất định sẽ phải chịu giáo huấn.
Đại lễ đoạt Thanh thành công, lần đầu tiên tham dũ’ đã giành giải nhất, thiếu niên đắc chí, định sẵn khi ngã xuống sẽ rất đau.
Không nói đến vấn đề khác, Sờ Trần đã thẳng thừng nói trước cửa dinh thự nhà họHoàng rằng gia đình nhà họHoàng chỉ là một kẻ giàu mới nổi, điều này hắn đã xúc phạm đến nhà họHoàng.
Nhiều con cháu nhà họ Hoàng đã đe dọa rằng họ sẽ dạy cho Sở Trần một bài học trong bữa tiệc tối nay.
ở Thiền Thành, không ai dám đắc tội vớinhà họ Hoàng.
Trong đám người, Sở Trần cũng nhìn thấy một ít gương mặt quen thuộc.
Diệp Thiếu Hoàng, Vinh Đông, Tiền Bộ Thiệu … Vì có mục tiêu chung, họ cùng nhau bước đi và nhìn chằm chằm vào Sở Trần.
Để thể hiện phép lịch sự, Sờ Trần
gật đầu với họ với một nụ cười.
Đám người Diệp Thiếu Hoàng đột nhiên đen lại, vô ý thức lui về sau mấy bước.
Bọn hắn cùngSỜ Trần không quen.
Càng không thể đểnhà họ Hoàng hiểu lầm.
Tống Nhan và Tống Thutrước mặt đều để một ly hồng trà, thấy Sở Trần đi tới, Tống Thu cao hứng đứng lên.
Sở Trần vắng mặt chưa đầy
mười phút, những cũng làm Tống Thu cảm thấy toàn thân khó chịu.
Khu vườn sau nhà họ Hoàng không hoàn mỹ như Tống Thu tưởng tượng, không khí ờ đây khiến Tống Thu cảm thấy khó chịu.
Cậu có cảm giác lạc lõng.
“Anh rẻ, anh cuối cùng cũng đến rối.
Tống Thu thở phào nhẹ nhõm như tìm được xương sống.
Sở Trần đưa tay lên, xin ly nước, uống một hớp rồi nói: “Vợ à, em không phải chịu ủy khuất chứ?”
Mặc dù Tống Nhan cũng lo lắng về việc nhà họ Hoàng trả thù, nhưng vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, cô ấy lắc đầu cười, “Tôi nghĩ, yên tĩnh một chút cũng tốt.”
Sờ Trần cười sảng khoái, “Đúng vậy, lát nữa chúng ta sẽ ăn một bàn ba người ăn, ăn không hết thì đóng gói lại mang về.”
Chị emTống Nhan, “…”Họ đột nhiên cảm thấy rằng Sở Trần thực sự có thể làm như vậy.
Hơn nữa, Tống Thu thậm chí còn có cảm giác rằng Sở Trần sẽ phân phó cho cậu ta xách túi.
Điều này thật quá mất mặt.
Ai sẽ không biết xấu hổ tham dự bữa tiệc đêm tại dinh thự nhà họ Hoàng và gói đồ mang về?
“Tiểu Trần, chủ ý của cậu khá hay, nhưng cậu muốn ba người ngồi một bàn thì không được đâu.”
Hạ Bắc đi tới, đĩnh đạc ngồi xuống.
“Hạ thiếu gia.”
Tống Thu lễ phép chào hỏi, trong lòng còn thầm than một tiếng, thật sự không hổ là con cháu nhà họ Hạ ở Dương Thành, khả năng nhìn người của Hạ thiếu gia quá chuẩn. Lúc trước không có ai xem trọng Sở Trần thìHạ thiếu gia lại chỉ định Sở Trần là người hợp tác duy nhất của nhà họHạ.
“Anh Bắc, bây giờ người người tránh không kịp. Anh còn dám ngồi đây, không sợ đắc tội đến phương viên người xung quanh sao?”
Sở Trần cười.
“Anh đây thật sự muốn trốn, nhưng không phải vì những người ở khu vực này, mà là bởi vì…” Hạ Bắc lấy ra một tấm thẻ, “Tôi rất muốn cầm số tiền này chạy trốn.”
Hai mắt Hạ Bắc mang theo vẻ ghen tị nhìn Sở Trần, một triệu hắn vay trong nháy mắt liền biến thành hai mươi triệu, làm cho người người ghen ghét, “Tiền đều nằm trong thẻ, mật khẩu được viết trên mặt sau của thẻ.”
Tống Thu có chút cảm khái, hắn
đỏ mắt nhìn tấm thẻ trong tay Sở Trần.
Hai mươi triệu! Sở Trần mặt không đổi sắc, đưa thẻ cho Tống Nhan, “Nhà tôi bà xã quản lý tiền.”
Hạ Bắc không khỏi sững sờ.
Tiểu Vô ưu chào hỏi Tống Nhan, sau đó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Em ngồi đây được không?”
“Vô ưu, em ngồi đi.”
Tống Nhan cười nhẹ, cố thấy Tiểu Vô Ưu, nội tâm phát ra cảm giác thân thiết.
Mấy người ở xa không khỏi sững sờ.
Lúc đầu, khi chị em Tống Nhan ở đó, không ai dám đến gần họ, vì sợ bị liên lụy.
Tuy nhiên, sau khi Sở Trần đến, Hạ Bắc cũng đến, lúc này, một cô gái thu hút rất nhiều sự chú ý cũng đã ngồi xuống bàn của Sở Trần.
Bọn họ không sợ chọc giận nhà họ Hoàng sao?
Thân phận của Hạ Bắc, nhà họ Hạ ở Dương Thành, không dưới nhà họ Hoàng nên có thể hiểu được, nhưng cô gái này, thân phận không rõ, vậy mà không kiêng kỵ nhà họ Hoàng chút nào sao?
Từng đạo ánh mắt quét qua.
Tống Thu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, có điều, khóe mắt anh ta liếc nhìn mấy người cùng bàn, và ngay cả cô gái đến ngồi cuối cùng mặt cũng không đổi sắc.
Tống Thu đột nhiên bình tĩnh lại.
Đám đông truyền đến sự náo động, Tống Thungầng đầu nhìn lên, sắc mặt của anh ấy thay đổi vài lần.
Có người củanhà họ Hoàng đã đến.
Hoàng Ngọc Hải và cô em gái
Hoàng Tú Tú.
Hoàng Ngọc Hải đi thẳng đến chỗ Sở Trần đang ngồi.
Tống Thu lo lắng siết chặt tách trà.
Ánh mắt của toàn trường cũng bị thu hút… Cuộc đụng độ giữa Hoàng Ngọc Hải và Sở Trần tại lối vào của Dinh thự nhà họ Hoàng đã được lan truyền từ lâu.
“Thiếu gia nhà họ Hoàng, chắc hẳn tới cửa để hỏi tội.”
“Dù sao nơi này cũng là địa bàn
của nhà họ Hoàng.”
“Đêm nay Sở Trầnkhẳng định sẽ thảm, tôi dám chắc chắn.”
Hoàng Ngọc Hải đi tới trước mặt Sờ Trần, ánh mắt nhìn thoáng qua một chén trà trên bàn, Hoàng Ngọc Hải đột nhiên rót một chén trà đưa cho Sở Trần, “Sở thiếu, trước đây tôiđã nhiều lần đắc tội, xin ngài đừng trách tội.”
Tống Nhan sững sờ.
Tống Thu há to miệng.
Hạ Bắc suýt nữa phun ra một
ngụm trà.
Hoàng Ngọc Hải, vậy mà tại nhà họ Hoàng, trước đông đảo khách mời,đã tới để xin lỗi Sở Trần.
Bạn phải biết rằng Hoàng Ngọc Hải là con của một trong Hoàng gia thất tướng, con trai của Hoàng ngũ gia và là cháu nội của Hoàng lão gia tử. Dưới tầm thân phận này, đủ để đại diện cho nhà họ Hoàng trong một số tình huống.
Tiểu Vô Ưu chỉ nhìn Sở Trần với vẻ mặt kỳ quái, cũng không quá kinh ngạc, dưới cái nhìn của cô,
nhà họ Hoàng,thân là gia tộc giàu nhấttại Thiền Thành cũng không là gì cả.
Mọi người xung quanh chờ xem trò cười của Sở Trần, bộ dáng đều ngẩn ra.
Cảnh tượng này là điều mà họ không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Sở Trần nhìn tách trà trước mặt.
Chỉ có hắn rõ ràng, Hoàng Ngọc Hải bỏ ra cái giá lớn như vậy, nguyên nhân chỉ có một, hắn không cam tâm cứ như vậy rời
khỏi Hắc Hồn Sơn.
Quyết định của Hoàng Ngọc Hải thực sự nằm ngoài dự đoán của Sờ Trần.
Để tiếp tục ở lại Hắc Hồn Sơn, hắn không ngần ngại châm trà mời mìnhtrước mặt mọi người để xin lỗi, điều đó cho thấy thành phủ chi thâm của Hoàng Ngọc Hải, hắn rất rõ ràng,đánh nhau trước mắt chỉ là thể diện cá nhân của bản thân,so với việc được tiếp tục học nghệ tại Hắc Hồn Sơn lợi ích còn kém xa.
Sở Trần quả thực có chút kỳ
quái.
Hắn không có lộ ra thân phận thiếu chủ Cửu Huyền Sơn, nhưng sư phụ của Hoàng Ngọc Hải đột nhiên thay đổi thái độ, hiện tại đến lượtHoàng Ngọc Hảitrước mặt mọi người xin lỗi.
Đại khái… đối phương đã đoán được điều gì đó?
Không ai so với Sở Trầnbiết rõ hơnđịa vị của Cửu Huyền Môn trong Kỳ môn, Cửu Huyền vi tôn, trong trăm ngàn năm qua không người có thể nói một chữ ‘không’.
“Hoàng thiếu gia thật khách khí.”
Sở Trần cầm lấy tách trà, uống một hớp rồi đặt xuống.
Vì Hoàng Ngọc Hải đã chủ động thỏa hiệp, Sờ Trần tự nhiên sẽ không đắc thế không buông tha người.
Hơn nữa, trong mắt Sở Trần, Hoàng Ngọc Hải chưa bao giờ đủ tư cách trở thành đối thủ của hắn.
Hoàng Tú Tú đứng bên cạnh Hoàng Ngọc Hải, con ngươi nhìn chằm chằm vào Sở Trần.
Cô vẫn không thể hiểu được làm thế nào mà một cơ thể nhẹ nhàng và tao nhã như vậy lại có thể ẩn chứa sức mạnh đáng sự như vậy.
Sau lễ đoạt Thanh, Hoàng Tú Túđã đến hỏi quaHoàng Thế Hùng, Hoàng Tú Tú càng sốc hơn khi biết rằng Sở Trần vẫn còn lưu sức lực trong trận chiến với Hoàng Thế Hùng.
Cô luôn tự tin rằng không ai thuộc thế hệ trẻ ở Thiền Thành có thể sánh vai với cô, nhưng niềm tự hào này chỉ có thể được duy trì cho đến khi Sở Trần xuất
hiện.
Sau khi Hoàng Ngọc Hải đi, Tống Thumột lúc lâu vẫn chưa định thần lại.
Thiếu gia nhà họ Hoàng đến xin lỗi.
Trước đó, Tống Thu đã tạo ra rất nhiều tình cảnh trả thùcủa Hoàng Ngọc Hải, tại địa bàn của hắn, có quá nhiều cách để trả thù bọn họ.
Tống Thu nhìn Sả Trần ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
Sở thiếu! Thậm chí, cháu trai nhà
hiện.
Sau khi Hoàng Ngọc Hải đi, Tống Thumột lúc lâu vẫn chưa định thần lại.
Thiếu gia nhà họ Hoàng đến xin lỗi.
Trước đó, Tống Thu đã tạo ra rất nhiều tình cảnh trả thùcủa Hoàng Ngọc Hải, tại địa bàn của hắn, có quá nhiều cách để trả thù bọn họ.
Tống Thu nhìn Sở Trần ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
Sở thiếu! Thậm chí, cháu trai nhà
họ Hoàng còn gọi anh rể một tiếng‘SỜ thiếu’.
Cái này phải mặt mũi cỡ nào.
Tống Thu không khỏi ưỡn thẳng ngực, ánh mắt liếc nhìn những người xung quanh.
Bây giờ Tống Thu cảm thấy những người này không đủ tư cách ngồi cùng bàn với mình.
Hạ Bắc nhìn Sờ Trần một cái nhìn đầy ẩn ý, “Tiểu Trần, cậu thật có thủ đoạn.”
Sở Trần mỉm cười, “Tiếp theo, tôi muốn xem thủ đoạn của Bắc Ca.”
Hạ Bắc sững sờ một lúc, sau đó có chút cảm khái, cảm thấy xấu hổ, anh sờ sờ mũi, “Sự tình của
Chế dược Bắc Trần, người phụ trách chính cũng không phải là tôi.”
Vẻ mặt của Tống Nhan cũng nghiêm túc hơn một chút.
Người ta có thể tưởng tượng khó khăn như thế nào đối với nhà họ Tống, người chưa từng tiếp xúc với ngành dược phẩm, chính thức hợp tác với nhà họ Hạ trong một thời gian ngắn đểđánh vào thị trường dược phẩm Thiền Thành.
Trên thực tế, hôm nay Sở Trần đại xuất danh tiếngcàng làm cho
việc mở ra thị trường Thiền Thành cho Chế dược Bắc Trần, khó càng thêm khó.
Không ai muốn nhìn Sở Trần một đường thuận lợi, phát triền nhanh chóng.
Bữa tiệc càng ngày càng có nhiều khách, đến đúng tám giờ tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Bàn của Sở Trần chỉ có năm người.
Lúc đầu Tống Nhan ngồi xuống, vị trí cô chọn tương đối yên tĩnh, ngoại trừ sự xuất hiện của Hoàng
Ngọc Hải, đêm hôm đó không có sự việc nào phát sinh nữa.
Sờ Trần, Hạ Bắc, Tống Thu đã uống rất vui vẻ, sau đó, Tiểu Vô ưu cũng uống vài ngụm rượu vang đỏ.
Bữa tiệc nhanh chóng đến hồi cuối.
“Không thể không nói, bữa cơm này của nhà họ Hoàng hương vị cũng không tệ.”
Sở Trần ăn no nê, ánh mắt rơi vào những món ăntrên bàn này.
Nội tâm của mấy người đồng thời thắt lại, nhìn chằm chằm Sở Trần.
Tên ngốc này không phải thực sự muốn đóng gói mang về chứ?
Hoàng Tú Tú đi tới, nhìn Sở Trần, “Ông nội kêu anhđi qua một chút.”
Hoàng Tú Tú ánh mắtnhìn Sở Trần, như là nhìn chằm chằm một quái nhân.
Tối nay là bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ 80 của ông nội, trong bữa tiệc, hầu hết mọi người đều
cố gắng hết sức để tìm ông nội mời rượu. Sờ Trần thân là người chiến thắng trong cuộc canh tranh đoạt Thanh ngày hôm nay, còn được đích thân ông nội mời, thế mà cả buổi tối không thấy Sở Trần xuất hiện trước mặt ông nội.
Cuối cùng, chính ông nội điểm mặt muốn gặp hắn.
“Bà xã, anh đi một chút.”
Sờ Trần đứng dậy đi theo Hoàng Tú Tú về phía trước.
Cửa phòng bị đẩy ra, Sở Trần ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng Giang
Hồng lão gia tử đã ngồi tại chính vị, ở bàn này hầu như đều là những ông già sàn tuổi với Hoàng Giang Hồng, những người này đều là những lãobằng hữu của Hoàng Giang Hồng trong rất nhiều năm, mỗi một vị, tại Thiền Thành đều có thân phận hiển hách.
Chỉ có duy nhất một thanh niên trẻ tuổi, người này đang ngồi bên cạnh Hoàng Giang Hồng.
Nhiều lão già đều đồng thời nhìn Sở Trần.
“Văn có thể viết ra mỹ từ “không
thắng nhân gian một cơn say, võ có thể tại Thiền Thành tỉnh sư xưng vương.”
Một lão nhân gia không khỏi cảm thán, “Không nghĩ tới, dáng dấp lại anh tuấn như vậy.”
Sở Trầntoàn thân nổi da gà.
Anh tuấn?
Sở Trần không khỏi từ trong khóe mắt liếc qua, lão gia tử nói câu này tràn đầy ý cười, dáng dấp tựa như Phật Di Lặc, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, “Sở Trần, cháu gái của ta năm nay
mười tám tuổi, ngươi nghĩ như thế nào?”
“Lão Tôn, ngươi đừng có vậy mà già lại không kính.”
Hoàng Giang Hồng nói, “Sở Trần là người đã có gia đình,Cháu gái ônggiữ lại cho người khác đi.”
Lão Tôn lắc đầu tiếc nuối, “Cháu gái của ta nhan sắc tựa tiên nữ, Sở Trầntuấn tú lịch sự, hai người quả thực rất xứng đôi.”
Sở Trần nhìn về phía lão Tôn này, tường tượng một chút cháu gái của vị Phật Di Lặc này lớn lên
trông như thế nào, toàn thân giật mình một cái, hướng về phía trước đi vài bước, “Là Sở Trần tôi không có phúc khí này.”
“Sở Trần, cuộc thi đoạt Thanh, tôi vốn chuẩn bị ban thưởng thật tốt.”
Hoàng Giang Hồng nói, “Bất quá, tôi ngược lại không ngờ tới cuối cùng cậu lại giành được chiến thắng, giải thưởng tôi chuẩn bị có chút không thích hợp với cậu, cậu hãy ra điều kiện đi, tôi sẽ thoả mãn cậu.”
Ngay khi lời nói của Hoàng Giang
Hồng rơi xuống, những lão gia tử có mặt không khỏi ngạc nhiên
Hoàng Giang Hồngkhông nghi ngờ gì chính là Thiền Thành đệ nhất nhân.
Lời hứa của ỏng ấy có giá trị liên thành.
Trước mặt mọi người, để Sở Trần trực tiếp nói một điều kiện.
Cho dù Sờ Trầncó giờ công phu sư tử gặm, Hoàng Giang Hồngcũng sẽ toàn lực thỏa mãn.
Điều này cũng nói lên địa vị của
Sở Trần trong mắt Hoàng Giang Hồng.
“Sờ Trần, cậu nếu là người họ Hoàng, đời này xác định lên như diều gặp gió.”
Lão Tôn cảm thán.
Sở Trần cười nhàn nhạt một tiếng, lông mày không chút nào che giấu sự tự tin.
Hắn họ Sở, hắn thậm chí còn vang danh toàn thiên hạ.
Sở Trần đi tới, cầm lên cái bình rượu, rót một ly rượu, hai ly rượu,
“Chúc lão gia tử vạn thọ vô cương.”
Thanh niên ngồi bên cạnh Hoàng Giang Hồng lúc này mới nói, “Sờ Trần, ông nội của tôi không uống rượu.”
Sở Trần nhìn một chút người thanh niên, trong nhà họ Hoàng cỏ rất nhiều con cháu, người có thể được Hoàng lão gia tử đưa đến ngồi ở bên cạnh,nhất định là một trong số người được coi trọng nhất.
Đáng tiếc, hắn lại không hiểu rõHoàng Giang Hồng.
Làm sao một lão gia tử thích câu ‘không thắng nhân gian một cơn
say’ lại không thích uông rượu?
Hoàng Giang Hồng cười haha một tiếng, “Không sao, hôm nay chúng ta một lần mở rượu giới đi.”
Hoàng Giang Hồng cầm ly rượu lên, cùng Sờ Trần chạm vào, uống một hơi cạn ngay.
“Cái lão tửu quỷ này, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa.”
Vừa dứt lời của lão Tôn, mọi người có mặt đều phá lên cười, bọn họ đều rất hiểu nhau.
Người thanh niên sửng sốt, cau mày nhìn Sở Trần.
Thái độ của ông nội đối với Sở Trần tốt đến mức khiến hắn ghen tị.
Hắn ngược lại muốn biết,Sở Trần sẽ đưa ra những điều kiện gì với ông nội.
Ánh mắt của mọi người cũng rơi vào Sở Trần, chờ Sở Trần mở lời.
Sở Trần đặt ly rượu xuống, lùi lại hai bước, “Tôi ở nhà họ Tống, nên cũng không lo cơm ăn áo
mặc. Nói thật, lão gia tử yêu cầu tôi ra một điều kiện, tôi thực sự không biết tôi còn cần cái gì nữa.”
Sở Trần vừa nói xong, người thanh niên khóe miệng hơi lạnh, nhếch lên một chút, bình thường mà nói, loại lời này, khẳng định còn có văn sau đi.
“Tuy nhiên, lòng tốt của lão gia tử, tôi không thể vừa nhận.”
Sở Trần lời nói vừa rơi xuống, người thanh niên liền lập tức có loại cảm giác quả là thế, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, hắn
ngược lại là nhìn xem, Sở Trần định sư tử mở miệng lớn như thế nào.
Sở Trần trầm tư một hồi, nhìn về phía lão gia tử, “Tôi dám hỏi, lão gia tử đang kiêng rượu sao?”
Hoàng Giang Hồngbỗng chuyển động thân thể, thở dài một hơi, cảm thán, “Người ta càng già càng có vấn đề, dần phải hạn chế rượu đến cực hạn.”
“Tôi nhất thời cũng không nghĩ ra điều kiện gì, không bằng liền đưa ra một cái tiểu yêu cầu đi.”
Sở Trần nói.
“Cậu nói đi.”
Hoàng Giang Hồng nói thẳng.
“Bắt đầu từ hôm nay, liên tục bảy ngày, buổi trưa mỗi ngày lão gia tử hãy uống bảy lượng rượu ngon.”
Sở Trần cười nói.
Ngay khi lời nói rơi xuống, tất cả mọi người đều bị sốc.
Biết Hoàng lão gia tử sức khỏe không tốt nên hôm nay không ai
dám mời Hoàng lão gia tử uống rượu.
Vậy màSỜ Trần biết rõ lão gia tử phải kiêng rượu, anh ta thậm chí còn đưa ra ‘yêu cầu nhỏ’ của mình là để lão gia tử uống trong bảy ngày liên tiếp, đúng giờ uống rượu.
“Sở Trần, ngươi thật là to gan!”
Người thanh niên rốt cuộc không kìm được mà vỗ bàn lên.
Lời nói lỗ mãng của Sở Trần khiến chàng trai trẻ hoàn toàn tức giận.
Những người còn lại trong phòng cũng sững sờ, thần sắc khó hiểu nhìn Sở Trần.
Theo như bọn họ nghĩ, Sờ Trần sẽ không nói những điều ngớ ngần như vậy.
Tuy rằng trước đây Sờ Trần là một tên ngốc nổi danh khắp thành phố.
“Tôi có nghe nói đến một căn bệnh kỳ lạ, một số người có hai nhân cách, bất cứ lúc nào cũng sẽ thay đổi.”
Giọng một lão gia tử có chút âm
dương quái khí.
Ý tứ tự nhiên, Sở Trần lại bắt đầu trở nên ngu ngốc.
“Nếu như vậy, thật sự là rất đáng tiếc.”
Vẻ mặt Sở Trần rất bình tĩnh, nhìn về phía người thanh niên, “Còn chưa thỉnh giáo.”
“Hoàng Ngọc, con trai cả của Hoàng Dương nhà họ Hoàng.”
Người thanh niên ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần.
Sở Trần đêm nay đã nghe rất nhiều chuyện về nhà họ Hoàng, trong số đó, Hoàng gia thất tướng, xếp hạng lão đại, tên là Hoàng Dương.
Sờ Trần liếc mắt nhìn người thanh niên.
Khó tráchlại đượcHoàng Giang Hồng đưa đi ăn cùng, hóa ra là cháu đích tôn nhà họ Hoàng.
Có thể không phải là người nổi bật nhất trong đám thế hệ trẻ của nhà họ Hoàng, nhưng lại là người cỏ thể đại diện tốt nhất cho thế hệ trẻ của nhà họ Hoàng.
“Thì ra là Hoàng đại thiếu gia.”
Sở Trần cười, “Đại thiếu gia, cậu đừng nóng vội, tôi hỏi cậu, lão gia tử sức khỏe không được tốt đã bao lâu rồi?”
Hoàng Ngọc nhíu mày.
“Nói cách khác đi.”
Sở Trần nói, “Lão gia tử đã bỏ rượu một tháng, thân thể có tiến bộ không?”
Hoàng Ngọckhông nói thành tiếng. Hắn cũng không biết.
“Kỳ thực cậucũng không cần trả lời, tôi biết, không chuyển biến a.”
Sở Trần nói.
“Anh là đang nói bậy.”
Hoàng Ngọcquát to một tiếng.
“Nếu nhưbỏ rượu một tháng thật sự có chuyển biến đáng kể, như vậy vừa rồi lão gia tử đã không do dự uống một ly rượu.”
Sở Trần nhìn Hoàng Giang Hồng cười, “Tôi nói, không sai đúng không. Cho dù là lão gia tử là người nghiện rượu,không có khả
năng liền điểm ấy định lực cũng không có.”
Hoàng Giang Hồng cười sảng khoái, câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Nhưng bác sĩ nói rằng ông nội phải ngừng uống rượu trong khoảng thời gian này.”
Hoàng Ngọc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK